“. . . . . . Phụ thân hỏi con lần cuối cùng, thật sự con lại dễ dàng tha thứ cho nữ nhân khác mà không tha thứ cho muội muội ruột của con sao? Còn vì thế mà muốn đuổi cả phụ mẫu thân sinh của con ra ngoài, con không sợ bị trời đánh à? Hừ, có phải con cho rằng mình đã đủ lông đủ cánh cứng cáp rồi phảikhông, nên phụ thân hết cách với con ư? Nói thât cho con biết, trong ly rượu thỉnh tội của muội muội mà con vừa mới uống, đã bị phụ thân hạ độc rồi. Còn hài tử trong bụng muội muội con vẫn còn ở đấy, mẫu thân con vốn không hề mang thuốc sảy thai đến cho nó uống, con ngu ngốc nhưng phụ mẫu của con không hề ngu ngốc! Ngày hôm nay, con đồng ý để muội muội con bước vào Thôi gia thì tốt, không đồng ý cũng phải đồng ý. Nếu không côn chỉ còn cách chờ độc phát tác rồi bỏ mình mà thôi, đừng mở tưởng rằng phụ thân sẽ cho con thuốc giải độc!”
Dưới ánh nến mờ, một nam nhân tuổi chừng năm mươi, thân hình béo mập vô cùng không tương xứng với bộ trường sam bằng tơ lụa mặc trên người. Làm cho người khác cảm thấy bộ y phục kia là do ông ta mượn của kẻ khác mặc để đến đây hung dữ tra hỏi.
Thẩm Lương nửa quỳ nửa nằm trên mặt đất, mặc dù không thể cử động, nhưng ánh mắt nhìn về phía ông ta lại sắc lạnh như một thanh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, không thể lạnh hơn được nữa. “Thế này mới là vong ân phụ nghĩa, muội muội thật vô sĩ không ai bằng, còn phụ mẫu ích vì lòng riêng thấy lợi là ham. Cho dù là bị ông trời đánh, mặc kệ có bị phát độc mà chết, ta cũng không muốn ở cùng với các người dưới một mái nhà! Các người cút đi cho ta, lập tức đi ngay, từ nay về sau cũng không được bước chân vào cửa nhà ta một bước. Nếu không đừng trách ta không khách sáo, sẽ đi báo quan rằng các người tự ý xông vào nhà người khác đấy!”
Muội muội ruột thịt sao? Phụ mẫu thân sinh ư? Hừ!
Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Lương lướt qua ông ta, đây cũng chính là bộ mặt thật xấu xa hám lợi của người mà nàng goi là phụ thân, Thẩm Thiêm Tài. Ánh mắt lại lướt đến người bên cạnh, kẻ mà nàng gọi là mẫu thân, Đỗ thị có chút xấu hổ và chột dạ, còn không dánh nhìn thẳng vào nàng. Cuối cùng, ánh mắt của nàng mới chuyển về phía người đang quỳ trên đất, nhìn khuôn mặt này còn có nét trẻ con, cũng không hơn mười bốn mười lăm tuổi là bao. Y phục màu trắng mặc trên người, cài vài cây trâm bạc trên tóc, người thiếu nữ trông rất điềm đạm đáng yêu.
Người con gái này, nói là ít thì cũng có đến năm phần giống nàng, không phải ai khác chính là muội muội cùng phụ mẫu với nàng. Trong người nàng ta cũng chảy dòng máu như nàng, mà nàng lại rất yêu thương muội muội. Không tiếc của, bỏ ra rất nhiều tiền mời danh sư về dạy cho nàng ta đọc sách viết chữ, cầm kỳ thi họa. Một lòng muốn nuôi dưỡng muội muội thành một tiểu thư khuê các, để nàng ta có thể gả cho một người tốt. Không cần phải sống khổ cực như nàng năm xưa như vậy,muội muội duy nhất của nàng, Thẩm Băng!
Chỉ mới trong một ngày, Thẩm Lương còn cảm thấy mình vô cùng may mắn, coi như kiếp này nàng không hài tử, không có phúc làm mẫu thân. Nhưng trời cao đối đãi với nàng không tệ, bởi vì đã ban cho nàng một tri kỷ cũng chính là muội muội tốt này của nàng. Nhưng sao ông trời lại lập tức giáng cho nàng một bạt tai như vậy, làm cho nàng biết rằng, rốt cuộc nàng đã sai hết rồi!
Bị Thẩm Lương nhìn chằm chằm như vậy, khuôn mặt vốn trắng bệch vì chột dạ, Thẩm Băng đã run rẩy nay càng run rẩy dữ dội hơn. Rất lâu sau mới nghẹn ngào sợ hãi nói: “Tỷ tỷ, muội thật sự biết sai rồi. . . Muội không nên có tình cảm quá phận với tỷ phu, cũng không nên quá phép như vậy, khi chưa được tỷ đồng ý lại càng không nên cùng với tỷ phu. . . Dù là nói thế nào, thì ngàn vại sai lầm đều là lỗi của muội, tỷ tỷ đối xử với muội như vậy là ân trọng như núi, mà muội lại đối xử với tỷ như vậy, thật sự xin lỗi tỷ. . . Muội thật sự biết sai rồi, từ trước đến giờ tỷ luôn yêu thương muội nhất, cầu xin tỷ tỷ hãy tha thứ cho muội lần này thôi, chấp nhận lời phụ thân. Nếu không thật sự tỷ tỷ sẽ mất mạng. . . Muội xin đảm bảo sau khi vào sẽ không bao giờ đòi hỏi gì với tỷ tỷ, nhất định cũng sẽ không bao giờ phân tranh với tỷ, mọi việc đều nghe theo lời tỷ tỷ, sẽ là như vậy. . .Cầu xin tỷ hãy gật đầu đồng ý với phụ thân đi, bằng không nếu tỷ không đồng ý, có thể sẽ. . .”
Cái gì gọi là ‘không nên có tình cảm quá phận với tỷ phu, cũng không nên quá phép như vậy’? Cái gì còn gọi là ‘khi chưa được tỷ đồng ý lại càng không nên cùng với tỷ phu. . . ’?
Tai nghe những lời Thẩm Băng nói, Thẩm Lương không nhịn được mà cười lạnh. Nơi đáy mắt đong đầy bi thương và sự giễu cợt, đây là Thẩm Băng đã biết sai rồi sao, thái độ thành tâm nhậ lỗi đây ư? Hay là nàng ta vẫn cho rằng nàng chưa từng nghiêm túc đọc sách viết chữ, giống như trước khi gả vào Thôi gia, ngay cả tên họ nàng cũng không biết viết ư, cũng không nghĩ nàng biết “Phát hồ tình, chỉ hồ lễ”* có nghĩa là gì ư?
*Phát hồ tình, chỉ hồ lễ : Ý nói có tình cảm với người khác phái nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa
Nếu nàng sớm biết sẽ có một nàng ta sẽ cướp mất trượng phu của mình, còn ở sau lưng nàng mang thai hài tử của trượng phu. Làm cho nàng biết được cảm giác khi bị muội muội ruột thịt và người đầu gối tay ấp cùng lúc phản bội. Cuối cùng sau khi xảy ra chuyện, kể cả phụ mẫu nàng cũng không từ thủ đoạn, thậm chí là hạ độc nàng để ép nàng nghênh đón nàng ta vào cửa. . . Thì ngày đó dù quả thật nàng ta có bệnh chết trước mặt nàng, Thẩm Lương cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái!
Chỉ tiếc, không có nhiều chữ ‘nếu’ như vậy, nàng giúp người lại hại chính mình, cuối cùng còn bị con sói mình tốt bụng cứu giúp quay lại cắn nàng một cái!
Nàng tiếp tục nhìn chằm chằm Thẩm Băng không hề chớp mắt. Thẩm Lương nghe thấy chính mình lạnh lùng hỏi từng chữ: “Có phải muội cho rằng tỷ chưa từng nghiêm túc đọc sách, cho nên cũng không biết ‘phát hồ tình, chỉ hồ lễ’’ có nghĩa gì sao? Tỷ bỏ ra một số tiền lớn mời danh sư dạy muội đọc sách viết chữ, là muốn dạy dỗ muội thành một tiểu thư khuê các. Để tương lai có thể gả cho một người tốt, không cần phải sống khổ cực như tỷ năm xưa. Chứ không phải để muội dùng những thứ này quyến rũ tỷ phu, muội không cần giả vờ trước mặt tỷ, cũng không cần làm bẩn lời dạy của Thánh nhân, cũng đừng làm dơ lỗ tai của tỷ!’’
Đúng vậy, nàng chưa bao giờ nghiêm chỉnh đọc sách, trước khi gả vào Thôi gia, ngay cả tên họ của mình nàng cũng không biết viết. Nhưng bảy năm qua, vì việc buôn bán bị hạ nhân che giấu và các đối thủ cạnh tranh, hơn nữa gần đây ngài trượng phu Tú tài* của nàng càng giữ khoảng cách. Để tránh việc hắn chê nàng cả người mang mùi vị tiền bạc, giữa phu thê ngày càng xa cách, thật ra nàng đã âm thầm cố gắng đọc sách viết chữ. Đến tận bây giờ xem như cũng có một chút thành quả, nàng định mấy ngày nữa sẽ cho hắn một niềm vui bất ngờ. . . Đáng tiếc, lần đầu tiên nàng sử dụng đến học vấn lại là tình huống như thế này, buồn cười làm sao, đáng thương làm sao!
*Ngài Tú tài: Lệ thi hương ngày xưa ai trúng cách (đỗ) gọi là tú tài.
“. . . . . . Tỷ tạo điều kiện cho muội ăn ngon ở tốt, cẩm y ngọc thực, có nô tỳ sai bảo, để muội trở thành một tiểu thư khuê các. Thậm chí chi phí ăn mặc của muội còn tốt hơn cả tỷ, đây chính là sự báo đáp của muội với tỷ sao? Muội quyến rũ trượng phu của tỷ, còn không bỏ qua việc lấy danh nghĩa nhận tội mà lừa tỷ uống rượu độc, buộc tỷ phải đồng ý đón muội vào cửa là cách muội báo đáp tỷ sao? Sớm biết muội là con sói hôm nay quay ngược lại cắn tỷ, thì ban đầu tỷ đã trơ mắt đứng nhìn muội bênh chết rồi! Muội còn mặt mũi cầu xin tỷ tha thứ sao, bắt tỷ cho phép muội qua cửa à, giải độc cho tỷ ư, lương tâm của muội có phải cũng bị chó ăn hết rồi không? Muội còn là người ư? Qủa thật muội còn không bằng cầm thú!”
Thẩm Lương càng nói càng kích động, không che giấu sự tức giận ngập trời trong giọng điệu. Khiến cho Thẩm Băng vốn đã run rẩy nay nghe xong lại càng không khỏi run rấy, lung lay như lá rụng trong gió rét. Cuối cùng không chịu được sự xấu hổ, sợ hãi cúi thấp đầu xuống, một câu cũng không nói ra được.
Thẩm Thiêm Tài và Đỗ thị ở một bên thấy vậy, liếc mắt nhìn nhau một cái, không khỏi sốt ruột. Đại nữ nhi mềm không được, rắn không xong, thà chết cũng không đồng ý để Tiểu nữ nhi đã mang thai hài tử của Đại hiền tế* bước vào nhà. Còn ra lệnh cưỡng chế cả nhà bọn họ dọn đi ngay lập tức, chẳng lẽ bọn họ lại muốn chuyển đi sao? Chuyển ra khỏi nhà cao cửa lớn của hiền tế trở lại căn nhà xấu xí chật hẹp của mình. Lại trở về ăn cơm rau dưa sống qua ngày như trước, cuộc sống thiếu thốn y phục, bọn họ hoàn toàn có thể từ bỏ cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, có người hầu hạ như hiện nay sao?
*Đại hiền tế: Chồng của con gái đầu lòng.
Không được, bọn họ đường đường là nhạc phụ, nhạc mẫu của ngài Tú tài, hơn nữa xung quanh đây mười mấy dặm họ đều nổi tiếng là Lão thái gia và Lão thái thái của Thôi phủ giàu có. Sao có thể trở về cuộc sống nghèo khổ thấp hèn trước đây chứ? Thật sự không xứng đáng với thân phận tôn quý của bọn họ! Huống chi, bọn họ còn ba nhi tử vẫn chưa lấy vợ, nếu thật sự dọn đi, hài từ của họ làm sao có thể cưới được nữ nhân tốt, gia thế trong sạch đây? Bọn họ phải làm thế nào mới lấy được số tiền sính lễ hậu hĩnh chứ?
Suy nghĩ vừa mới xuất hiện, Đỗ thị đã không kiềm lòng lấy lời nói ngày hôm qua khi bà đã khuyên Thẩm Lương, nhắc lại khuyên nàng một lần nữa: “Lương Nhi, mẫu thân biết lần này con đã chịu uất ức, nhưng có có từng nghĩ, cô gia* ngày hôm nay đã là ngài Tú tài, xem như hắn còn nhớ tình xưa nghĩa cũ, không lấy việc con bảy năm không sinh được hài tử để bỏ con. Nhưng không sớm thì muộn, hắn cũng sẽ nạp người mới vào cửa để nối dõi tông đường, Chẳng lẽ con thật sự đồng ý nhìn gia nghiệp to lớn của Thôi gia do một tay con gây dựng lại rơi vào tay một nữ nhân khác sinh được nhi tử sao?
Thôi gia có được như hôm nay, thậm chí cô gia có thể thi đổ Tú tài, đều là công lao của con mà? Chẳng lẽ con thật sự cam tâm sao, “nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài’’. Muội muội của con và con đều cùng chảy một dòng máu, cũng là do mẫu thân đứt ruột đẻ ra. Đón nàng vào nhà, chẳng phải so với việc nghênh đón nữ nhân khác còn tốt hơn gấp trăm lần sao? Huống chi trong bụng nàng đã có hài tử, chỉ cần đợt vài tháng nữa, con lập tức đã có cả nhi tử và ngoại sanh* rồi. Kể từ nay về sau, lòng của hiền tế đều ở bên cạnh con, cũng có thể chặn miệng người ngoài. Gia nghiệp to lớn này cũng sẽ không thể rơi vào tay người ngoài nữa, chẳng phải mọi chuyện đều tốt đó sao? Côn đồng ý đi, nếu không như thế độc được sẽ bộc phát đấy, dù phụ thân con cho con thuốc giải, chỉ sợ sẽ chậm mất. . . “
*Cô gia, hiền tế: con rể
Ngoại sanh: cháu trai, con trai của chị em gái.
Thẩm Thiêm Tài lại tiếp tục đen mặt: “Nàng còn nói nhảm với nó nhiều như thế làm gì, nó là nữ nhi do ta sinh ta, ngày hôm nay ta hạ độc ép chết nó, ai có thể cấm ta đây?”
Nói xong qua về phía Thẩm Lương, hung dữ nói: “Bây giờ ta hỏi con lần cuối cùng, rốt cuộc con có đồng ý để muội muội gả vào Thôi gia làm thiếp hay không? Nếu con đồng ý, ta lập tức đưa cho con thuốc giải, nếu như con không đồng ý thì đừng trách phụ thận không niệm tình phụ tử. Dù sao không có nữ nhi như con thì ta cũng còn muội muội của con, chỉ cần hiền tế vẫn là ngài Tú tài, người nào gả cho hắn đối với ta mà nói cũng không hề khác nhau!”
Rồi lại quát tháo ra lệnh cho Thẩm Băng: “Còn không mau qua đây thề với tỷ tỷ, thề rằng cả đời này nhất định con sẽ kính trọng tỷ tỷ, giúp tỷ tỷ giữ được lòng của cô gia, giúp tỷ tỷ giữ chặt gia nghiệp to lớn này!”
Thẩm Băng nghe vậy, sắc mặt vốn đã trắng bệch miễn cưỡng tiến lên, không thể chống lại sức ảnh hưởng của Thẩm Thiêm Tài bao năm qua. Đành phải vừa quỳ vừa lết đến trước mặt Thẩm Lương, chảy nước mắt, giọng nói run rẩy lắp bắp: “Đại tỷ, xin tỷ yên tâm, muội thề nhất định sẽ không tranh giành với tỷ, chắc chắn sẽ giữ lời thề, đời này đều nghe theo tỷ, tỷ nói cái gì thì là cái đó. . Tỷ tỷ, trước hết mau đồng ý với phụ thân đi, nếu không tỷ sẽ thưc sự mất mạng đó . .. Hu hu hu. . . ”
Lúc đó,bởi vì Thẩm Lương phát độc, nên thần trí không rõ ràng, trong ánh nến mờ ảo nàng nhìn thấy phụ mẫu nói gì đó không ngừng, sắc mặt tham lam vô sỉ. Lại nhìn thấy bộ dạng vô tội trước sau như một của Thẩm Băng, mà nàng từng thương yêu nhiều năm. Nói những lời vô sỉ đáng khinh, lòng nàng hận không thể nhào đến nuốt hết bọn họ vào bụng để cả đời này họ không thể siêu sinh!