Lời nguyền rủa độc ác nhất thoát ra khỏi miệng, nhưng trong lòng Thẩm Lương lại tự khuyên chính mình. Đồng ý với bọn họ đã, trước tiên cứ đồng ý với họ đi, chỉ cần qua được ngày hôm nay, nàng sẽ có cách trừng trị bọn họ. Có rất nhiều cách để khiến bọn sói đội lốp người này muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Nhưng dù nàng có tự khuyên nhủ bản thân, một lần lại một lần nữa thì nàng vẫn không thể nào đồng ý với họ, họ đều là người thân ruột thịt của nàng, tại sao vì tiền tài mà có thể mất hết tính người mưu hại nàng như vậy? Nàng còn phải đối xử như thế nào với họ đây, cho họ ăn ngon mặc đẹp, để mặc cho họ cười nhạo sau lưng về nàng với bọn hạ nhân. Lại dễ dàng tha thứ khi họ làm mưa làm gió ở nhà nàng, tôn xưng thành Lão thái gia và Lão thái thái. Vì ba tiểu đệ mà nàng bỏ ra rất nhiều tiền mời phu tử về, hy vọng về sau bọn họ có thể có được tiền đồ sáng lạng, nàng còn phải đối xử với bọn họ như thế nào nữa đây!
Nhất là Thẩm Băng, nàng còn phải yêu thương nàng ta đến mức nào? Từ góc độ nào đó mà nói, tình cảm của nàng đối với Thẩm Băng, thậm chí còn sâu hơn tình nghĩa phụ mẫu mấy phần! Năm đó, vì Thẩm Lương cố tình gả vào một nhà nghèo tay trắng, là Thôi gia, gả cho một người dân tầm thường. Đến nỗi làm phụ mẫu quyết liệt phản đối, nếu không có Thẩm Băng lúc đó mới tám tuổi lén lút đưa nàng đi, sau đó còn hái trộm hoa ở Liễu gia cho nàng. Nàng đến Thôi gia, tất nhiên không thể dựa vào tay nghề trồng hoa ngày xưa mà chống đỡ cái nhà đã nát này. Mẹ chồng nàng đã khổ cực cả đời chắc chắn cũng không chống đỡ nổi, và đương nhiên cũng không có cách nào chịu đựng được đến khi trượng phu nàng thi đổ làm Tú tài. Nàng phải góp nhặt từng đồng, một tay gầy dựng gia nghiệp to lớn của Thôi gia như vậy, trở thành gia đình giàu có nổi danh khắp mười dặm xung quanh.
Đối với Thẩm Băng, chẳng những Thẩm Lương có tình cảm tỷ muội, mà không hề muốn để nàng ta dẫm vào vết xe đổ của mình. Sống cực khổ chịu đựng vất vả như nàng năm xưa như vậy, cũng chính nàng đã chôn sâu sự cảm kích trong lòng . . . . . . Cho nên ba năm trước đây khi phụ mẫu của nàng mang theo Thẩm Băng đang sốt cao và ba đệ đệ đến “làm khách”, nàng mới có thể ngầm cho phép họ ở lại, hơn nữa chi phí ăn mặc của Thẩm Băng so với đương kim Chủ mẫu của Thôi gia là nàng còn tốt hơn nhiều. Nhưng bây giờ Thẩm Băng lại tuyệt tình như vậy phản bội nàng! Đỗ thị thật sự đã nói đúng, nàng sẽ dễ dàng nguyện ý tha thứ cho người ngoài vì sinh con cái. Nàng cũng sẽ không tha thứ cho muội muội ruột của mình, nếu không hôm qua sau khi nàng biết chuyện cũng đã không cho người mang thuốc sảy thai đến đưa cho Đỗ thị để Thẩm Băng uống. Bây giờ điều duy nhất nàng hối hận nhất, chính là tại sao hôm qua nàng không tận mắt chứng kiến Thẩm Băng uống thuốc, để ngày hôm nay lại nhất thời mềm lòng, tới đây uống ly rượu mà Thẩm Băng gọi là “Rượu tạ lỗi”!
Muốn nàng chấp nhận Thẩm Băng, đồng ý với Thẩm Thiêm Tài và Đỗ thị, cầu xin bọn họ tha cho nàng, nàng thà chịu chết còn hơn! Thẩm Thiêm Tài vẫn còn nói những lời tàn độc: “Rốt cuộc con có đồng ý hay không? Nếu như con không đồng ý nữa, chờ độc phát đến lục phủ ngũ tạng, có dùng thuốc giải cũng sẽ không kịp nữa, lúc đó đừng trách lòng dạ phụ thân độc ác!”
Nếu như nói lúc vừa bắt đầu Thẩm Thiêm Tài hạ độc Thẩm Lương, cũng chỉ vì muốn buộc nàng đồng ý, định trước khi độc phát tác sẽ cho nàng uống thuốc giải. Nhưng đến mức này, hắn đã thật sự nổi sát tâm, mặc kệ Thẩm Lương có đồng ý đón Thẩm Băng qua cửa hay không đều không cho nàng thuốc giải. Có người nào không biết gia nghiệp của Thôi gia lớn như vậy là do Đại nữ nhi một tay gầy dựng? Chẳng lẽ muốn để hắn trơ mắt ra nhìn gia nghiệp này rơi và tay một nữ nhân sinh nhi tử khác sao? Vậy ông ta và ba nhi tử, tương lai chỉ có thể uống gió Tây Bắc thôi ư? Từ trước đến giờ Đại nữ nhi đều luôn mạnh mẽ, còn có tâm kế có thủ đoạn, ai có thể bảo đảm sau hôm nay nàng sẽ không tính món nợ cũ lẫn nợ mới một lượt với họ? Vì thế trực tiếp loại trừ khả năng này, đến lúc đó ông ta muốn đưa Tiểu nữ nhi lên, cũng càng dễ dàng hơn nhiều!
Đỗ thị và Thẩm Băng thì đang khóc: “Lương Nhi, con hãy đồng ý đi, nếu không con sẽ thật sự mất mạng đó. . .”. “Tỷ tỷ, muội thật sự sẽ không tranh giành với tỷ, muội nhất định sẽ nghe theo lời tỷ mà, tỷ hãy đáp ứng phụ thân đi, van xin tỷ hãy đồng ý đi, đừng kéo dài nữa nếu không sẽ muộn mất. . . . . .” Thẩm Lương chợt nhớ tới, hôm qua sau khi nàng buôn bán từ bên ngoài vào. Thì bị Đỗ thị và Thẩm Thiêm Tài gọi vào phòng,biết được Thẩm Băng đã mang thai hài tử của tướng công nàng. Nàng thật sự muốn gặp Thôi Phóng một lần, nhưng lại không dám, nàng sợ hắn vừa thấy nàng sẽ nói với nàng rằng muốn đón Thẩm Băng vào cửa. Cũng vì vậy mà nàng không biết thái độ của Thôi Phóng trước việc này thế nào, cũng chưa từng nghe qua bất kỳ lời giải thích nào của hắn.
Nàng yêu Thôi Phóng như thế, đến nỗi nàng không dám chứng thực chuyện này với hắn. Chỉ sợ nghe chính miệng hắn nói ra chuyện này là thật, nàng chỉ có thể lừa mình dối người tự an ủi bản thân, tất cả đều là lỗi của Thẩm Băng. Chỉ cần đứa trẻ trong bụng Thẩm Băng không còn, chỉ cần đuổi nàng ta ra ngoài, chuyện này tự nhiên cũng sẽ qua đi! Nhưng bây giờ, nàng sẽ chết, cho dù là chết, nàng cũng phải chết cho rõ ràng! “Ta muốn gặp. . . . . . Thôi Phóng! Lập tức đi tìm chàng , ta muốn đối mặt hỏi chàng, chỉ cần chàng nói muốn Thẩm Băng vào cửa, ta tuyệt đối không trái lời. . . . . .” Thẩm Lương dần dần cảm thấy mình chẳng những không thể nhúc nhích, mà còn bắt đầu đau nhức trong bụng. Nàng biết độc dược đang phát tác càng lúc càng phát ra kịch liệt, chẳng mấy chốc nàng sẽ chết thôi. Nhưng đến nước này, nàng nhất định phải gặp mặt Thôi Phóng một lần, nhất định phải chính tai nghe hắn tỏ rõ thái độ của hắn với chuyện này, nếu không nàng chết rồi cũng không thể nhắm mắt!