“Ưm..”
Cô mở to mắt, bàn tay đặt ở trên đùi muốn đẩy anh ra nhưng chạm phải ánh mắt có phần cảnh cáo đó thì lại nhịn xuống.
Anh mút mát lưỡi cô, nụ hôn vô cùng cuồng nhiệt chỉ trong vài giây, thậm chí Tần Ngạo có thể nhìn thấy rõ ràng lưỡi của Nam Huyền Dạ ở trong miệng cô...
Lát sau anh mới buông cô ra, nói
“Xin lỗi, thất lễ rồi, mong rằng anh không để ý.”
Nam Huyền Dạ ôm eo cô sát vào người mình, một lời mà hai ý.
Đây rõ ràng là đang muốn thách thức anh ta, Thời Ninh còn không phản kháng. Ánh mắt Tần Ngạo nhìn cô như có thứ gì đó bên trong vỡ tan ra, anh ta cúi đầu xuống vài giây, lúc ngẩng mặt lên đã khôi phục lại bộ dạng bình thường như không có gì, nở nụ cười.
“Không có vấn đề gì.”
Nam Huyền Dạ cũng cười đáp lại, có điều ánh mắt bọn họ giao nhau chứa đầy cơn sóng ngầm.
Bây giờ thì cô đã hối hận khi đòi đi cùng anh, mà anh mời Tần Ngạo đến đây là muốn gây khó dễ cho anh ấy hay sao?
“Đây là hợp đồng của chúng tôi.”
Tần Ngạo đưa tập tài liệu cho Nam Huyền Dạ.
Anh mở ra xem, cô cũng liếc nhìn.
Nam Huyền Dạ nhướn mày một cái, cười rồi đưa nó cho cô.
“Em quyết định đi, từ bây giờ em là người có quyền ở đây rồi, bà xã.”
Cô hoài nghi nhìn anh, người đàn ông này lại đang tính toán cái gì đây?
Thời Ninh liếc sang Tần Ngạo, chần chừ một lát rồi cầm lấy tập tài liệu.
Đây là một dự ân đầu tư bất động sản rất lớn, xây dựng khu đô thị sinh thái kết hợp cùng với nghỉ dưỡng, nếu như thành công thì chắc chắn sẽ thu lại lợi nhuận không lồ.
Trước đây sang bên Pháp cô có học thêm nghành quản trị kinh doanh, Tần Ngạo đã luôn ở bên cạnh giúp đỡ cô, cô cũng biết anh là người có tham vọng, Nam gia hiện tại là tập đoàn lớn nhất nước Mĩ. Hợp tác được cùng với họ thì dự án này nhất định sẽ thành công.
Bản báo cáo này đúng là không có gì để chê cả, Tần thị cần nguồn đầu tư dự án, Nam thị rót vốn sau đó sẽ thu về lợi nhuận, vẹn cả đôi đường.
“Bà xã, em thấy thế nào?”
Nam Huyền Dạ kề má áp vào má cô, thân mật gọi.
Thời Ninh hơi rụt người lại, đáp
“Không tệ.”
“Vậy em có muốn đầu tư không? Anh nghe em.”
Anh đặt quyền quyết định vào tay cô. Thời Ninh đột ngột thấy đề phòng, mà có Tần Ngạo ở đây nữa, cô cũng không tiện từ chối.
“Tùy anh.”
Cô nghĩ giây lát. rốt cuộc cũng không đồng ý hay đồng ý, đá quả bóng sang cho anh.
“Anh thấy...dự án này của Tần tổng rất tốt...nhưng về phần lợi nhuận, tôi muốn hưởng sáu mươi phần trăm được chứ?”
Sáu mươi phần trăm...trong khi thỏa thuận là năm mươi năm mươi, chưa kể tính lãi.
Nếu đầu tư thì Tần Ngạo thời gian đầu sẽ phải chịu lỗ.
“Anh có đồng ý không, Tần tổng?”
Nam Huyền Dạ nở nụ cười tà mị.
Thời Ninh biết ngay là anh sẽ làm khó Tần Ngạo, thỏa thuận chia như thế chẳng phải lợi thế hoàn toàn nghiêng về phía Nam Huyền Dạ hay sao?
Cô lại không thể bênh vực Tần Ngạo, trong lòng thầm nguyền rủa Nam Huyền Dạ cáo già. Nhưng cô đúng là chưa biết trong chuyện làm ăn thì anh bao giờ cũng phải là người hưởng nhiều lợi ích nhất có thể.
Đó là quy tắc làm việc của anh trên thương trường.
Tần Ngạo biết ngay Nam Huyền Dạ sẽ không dễ dàng mà đồng ý, cô cứ tưởng Tần Ngạo sẽ từ chối, vậy mà anh lại mỉm cười đồng ý.
“Được. Tôi đồng ý.”
Thời Ninh âm thầm nuốt nước bọt, Nam Huyền Dạ kí xong vào hợp đồng thì mới cùng Tần Ngạo đứng lên bắt tay. Cái nắm tay của bọn họ trong mắt cô cảm nhận là rất mạnh, như muốn bóp nát tay của đối phương.
“Tần tổng đi thong thả.”
Nam Huyền Dạ lại ôm eo cô cùng đứng dậy tiễn anh ta.
Tần Ngạo lúc này đã dừng lại hẳn nhìn cô, sau đó nói.
“Xin lỗi, tôi biết điều này khá thất lễ, nhưng cô Thời từng là bạn cũ của tôi, có chút chuyện tôi có thể nói riêng với cô ấy có được không?”
Sắc mặt Nam Huyền Dạ trở nên khó coi.
“Tần tổng đây...là muốn ôn lại chuyện cũ?”
“Không...chỉ là có vài câu muốn nói mà thôi.”
“Vậy thì anh nói luôn ở đây.”
Thời Ninh nghoảnh mặt sang nhìn anh
“Dạ..em và anh ấy sẽ chỉ nói chuyện cùng nhau một chút.”
Cô nhẹ giọng, có chút xin anh. Nam Huyền Dạ để ánh mắt chăm chú lên khuôn mặt xinh đẹp đó, sau cùng mới cười dịu dàng một cái, hôn lên vầng trân nhẵn mịn của cô.
“Được rồi, bảo bối, em nhanh lên nhé, sau đó sẽ trở về bên cạnh anh.”
Anh nhắc nhở cô một tiếng, lúc đi qua Tần Ngạo còn cố tình liếc anh ta sắc lạnh. Đây sẽ là sự nhân nhượng cuối cùng mà anh dành cho hắn.
Khi Nam Huyền Dạ đóng cửa lại, Tần Ngạo đã vội vàng nắm lấy tay cô
“Thời Ninh, chuyện này là sao? Em bị hắn khống chế có phải không?”
“Ngạo...chuyện dài lắm, nhưng sự thật thì Tiểu Đình chính là con trai của Nam Huyền Dạ. “
Tần Ngạo đừng sờ.
“Em xin lỗi vì đã giấu anh.”
“Thời Ninh, vậy em nói cho anh biết em có yêu hắn không?”
Ánh mắt Gần Ngạo giống như là tia hy vọng cuối cùng trong đó.
Cô cúi đầu. lặng lẽ đáp
“Có...Ngạo. Em yêu Nam Huyền Dạ. “