Độc Tình Cám Dỗ Chí Mạng

Chương 65: Chương 65: Không thể quên




Trong căn phòng tối mập mờ, hai thân ảnh ôm lấy nhau. Mỗi khi Nam Huyền Dạ ân ái xong sẽ ngủ rất say. còn cô thì ngược lại.

Anh vẫn ôm chặt eo cô, lưng cô được bao bởi lồng ngực ấm áp của anh. Thời Ninh biết anh đã ngủ say lắm rồi mới lấy điện thoại giấu ở dưới gối ra, sử dụng vân tay anh để mở khóa.

Điện thoại cuối cùng cũng mở ra được, Thời Ninh nhẹ nhàng rời khỏi giường, cô lót một chiếc gối thế vào chỗ mình sau đó mới ra ngoài. Lúc thấy cô đi ra. Hoắc Lãnh mới từ trong bóng tối đến trước mặt cô.

Thời Ninh nhẹ thở phào, anh ta ở đây tức là đã đồng ý giao dịch với cô.

Hoắc Lãnh không nói gì mà chỉ đưa cho cô một chiếc điện thoại. Thời Ninh cảm ơn anh ta, anh ta lại lạnh nhạt rời đi.

Cô trở về phòng của mình, mở điện thoại anh lên. Tất cả mọi thứ trong bộ nhớ đều gửi sang điện thoại của mình.

Nhìn thấy anh lưu rất nhiều ảnh của mình trong đó, trái tim cô khẽ nhói đau, quay sang nhìn con trai đang ngủ say, vì Tiểu Đình cô phải cứng rắn lên.

Thời Ninh cẩn thận xem từng thứ một, có một file tài liệu. Cô ấn vào, khi nhìn thấy nội dung bên trong, cô đã chết sững.

Bàn tay cô run rẩy đến nỗi suýt nữa làm rơi điện thoại xuống đất.

Nam Huyền Dạ... tại sao...anh còn giấu tôi những gì nữa...?

Cô run rẩy ôm mặt bật khóc, tiếng khóc cố kìm nén càng thêm xót xa, hai bả vai gầy guộc cứ run lên từng hồi.

Không biết đã trải qua bao lâu, Thời Ninh cứ ngồi thẫn thờ như thế, bên ngoài vang lên tiếng chim hót cô mới chậm rãi đứng dậy, đầu gối đã tê bì đến mức cô phải bám vào tường để đi.

Thời Ninh đi vào trong nhà vệ sinh, vục nước lên mặt để mắt đỡ sưng đi phần nào.

Bên ngoài Nam Kính Đình đã tỉnh dậy, dụi mắt gọi cô, vừa nghe thấy tiếng con trai thì cô đã lau mặt rồi mỉm cười đi ra ngoài.

“Mami.”

Nam Kính Đình nhìn chăm chú gương mặt cô, nở nụ cười ngọt ngào đòi cô bế.

“Con dậy rồi à? Con có đói không?”

“Có ạ...”

Thời Ninh xoa đầu con trai, giúp con đánh răng rửa mặt. Hai người đang định mở cửa xuống lầu thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

“Thời tiểu thư.”

“Có chuyện gì vậy?”

Cô nhìn người hầu bên ngoài.

“Mời tiểu thư và tiểu thiếu gia xuống lầu ăn sáng, sau đó tôi sẽ đón tiểu thiếu gia đi học ạ.”

Thời Ninh hít sâu một hơi

“Được rồi. Tôi biết rồi.”

Cô đóng cửa lại. thay đồ cho con trai rồi bế con xuống lầu. Nam Huyền Dạ vẫn như cũ ngồi chính giữa chiếc bàn ăn, có điều anh chưa động đũa một chút nào.

Sáng hôm nay sau khi tỉnh dậy thấy chiếc gối ôm trong ngực, nếu như không phải là mùi hương của cô còn đọng lại trên giường, có lẽ anh đã nghĩ đây là một giấc mơ dài.

Cô ngồi xuống, nhìn anh vẫn điển trai anh tuấn, quần áo trên người gọn gàng phẳng phiu không chút nếp nhăn, khác hẳn với dáng vẻ ngày hôm qua.

Hai người không ai lên tiếng trước, Tiểu Đình lấy đồ ăn ăn trước. Thời Ninh cuối cùng vẫn là người nói ra

“Nam Huyền Dạ, anh vội vã đưa con đi mẫu giáo như vậy sao?”

“Gọi anh là Dạ.”

Thời Ninh lại hít sâu một hơi.

“Dạ.”

Bấy giờ anh mới hài lòng trả lời cô.

“Anh nghĩ nên để con đi mẫu giáo luôn sẽ tốt hơn.”

“Tại sao? Tôi không yên tâm.”

Nam Huyền Dạ nhìn sâu vào mắt cô, chỉ có ấm ức và kìm nén.

“Xem ra ngày hôm qua mọi chuyện diễn ra chỉ là sự ngộ nhận của một mình anh.”

Anh ngộ nhận rằng mâu thuẫn giữa bọn họ đã được xóa bỏ, cô dần chấp nhận anh. Nhưng thật ra lại không phải.

Bàn tay cô ở dưới bàn bỗng chốc run nhẹ.

“Ngày hôm qua...anh cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì đi, còn Tiểu Đình, con đi đâu thì tôi sẽ đi theo đó.”

“Em sẽ đến công ty cùng với anh.”

Anh thản nhiên đút một miếng thịt rồi đưa vào miệng nhai, vị của nó thật nhạt nhẽo.

“Tôi không thích.”

“Bảo bối, nghe lời đi.”

Anh luôn là như thế, bắt mọi người phải làm theo ý mình.

Cả bữa ăn Thời Ninh chẳng nuốt nổi miếng nào, Nam Huyền Dạ lại nói

“Bảo bối, em muốn anh đút bằng miệng cho em à?”

Cô nắm chặt cái nĩa rồi đưa đồ ăn vào trong miệng, cô gắng lắm chỉ nuốt được có hai miếng.

Còn anh ăn xong tao nhã lau miệng, ra hiệu cho thuộc hạ đưa Tiểu Đình đi học, Thời Ninh đứng bật dậy khỏi ghế. định đuổi theo nhưng lại bị thuộc hạ của anh ngăn lại. Cô uất ức mà không làm gì được, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng con trai ngày càng xa.

“Em đừng lo, buổi chiều anh sẽ đưa con về.”

“Nam Huyền Dạ, chẳng lẽ anh phải ép tôi như thế này thì anh mới vui sao?”

Giọng cô lại run rẩy.

Ép cô sao? Không biết là ai đã ép ai đây?

“Bảo bối, anh chỉ muốn một điều duy nhất mà thôi, đó là em cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh.”

Điều đấy đối với cô khó đến thế sao? Ngày hôm cô qua còn rên rỉ chủ động hôn anh, nói yêu anh, nhưng sau một đêm tỉnh lại cô lại trở về lạnh nhạt như trước.

“Nam Huyền Dạ, anh phải tự hỏi chính bản thân mình xem đã làm những gì với tôi, bây giờ anh lại bảo tôi quên tất cả mọi chuyện, xem như không có gì mà ở bên cạnh anh sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.