Nam Kính Đình đã ăn từ nãy, được cô ôm nên thiu thiu ngủ rồi. Còn bụng cô thì lại khác, nó đang kêu réo ùng ục đây.
Thế là Thời Ninh đắp chăn cho con rồi định trở ra ngoài tìm đồ ăn. Mắt liếc thấy áo anh lúc nãy rơi dưới đất. lại đỏ mặt mang nó vào trong nhà tắm, nhà tắm còn một cái quần cũng của anh khiến cô nhớ lại cuộc hoan ái cuồng nhiệt lúc nãy.
Cô nhặt nó lên bỏ vào rổ, điện thoại trong túi quần anh tức thì rơi ra, cô cầm nó lên. Màn hình sáng rực một cái, Thời Ninh chần chừ một lát rồi đóng cửa lại cẩn thận, mở ra xem.
Lần trước cô đã không tìm thấy gì ở máy tính của anh, lần này mong rằng sẽ tìm thấy gì đó.
Mật khẩu...
Có vẻ khó hơn rồi, yêu cầu xác nhận vân tay.
Làm thế nào đây?
Thời Ninh nghĩ nghĩ ngợi ngợi một lát, cất điện thoại lại vào trong túi rồi mở cửa đi ra. Ở bên dưới phòng ăn vẫn còn sáng đèn, là Nam Huyền Dạ sai người chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Chiếc điện thoại trong túi bỗng trở nên nóng rẫy, lòng cô thầm run lên. Lúc ăn xong, cô vẫn quyết định đến phòng anh.
“Nam Huyền Dạ đang ở đâu?”
“Lão đại đang ở trong thư phòng ạ.”
Cô đến thư phòng, ngập ngừng một lát rồi mới gõ cửa. Bên trong giọng anh lạnh nhạt truyền ra
“Ai?”
“Là tôi.”
Thời Ninh bối rối đáp, cửa ngay lập tức mở ra, tay cô bị một lực kéo mạnh. Cả người bỗng rơi vào một lồng ngực ấm áp vững chãi.
Anh cứ tưởng là Hoắc Lãnh chứ, cô gái nhỏ đêm khuya đột nhiên tìm anh, là có chuyện gì sao?
Bị anh bất ngờ ôm, thế mà cô lại không đẩy ra như mọi khi, người anh có mùi thuốc lá thoang thoảng, trước đây cô không hề ngửi thấy.
“Anh hút thuốc à?”
Cô hít hít mùi hương trên cơ thể anh.
Nam Huyền Dạ xoa đầu cô cùng ngồi lên ghế. anh đặt bảo bối ở trên đùi, vuốt ve gò má trắng mịn, ánh mắt đầy dịu dàng nói
“Có một chút.”
Thực ra không phải có một chút mà là rất nhiều, trong khoảng thời gian hai năm cô bỏ đi đó anh bị nghiện thuốc rất nặng, một ngày có thể hút tới mấy bao thuốc lá liền.
Thời Ninh nhìn vào mắt anh, cô rất yêu người đàn ông này, nhưng cô không thể do dự thêm nữa.
“Anh đừng hút thuốc nữa nhé. Không tốt cho sức khỏe.”
Bàn tay anh đang gõ nhịp trên thành ghế chợt ngừng lại, vui ra mặt. Bảo bối hôm nay quan tâm tới anh?
“Được. Vậy phải có thuốc giúp anh cai chứ.”
“Thuốc gì?”
“Thuốc ở đây này. Bảo bối...”
Anh sờ lên đôi môi hồng căng mọng ngọt ngào đó, ánh mắt tức thì sáng rực.
Cô làm sao có thể không hiểu anh đang ám chỉ điều gì, vẻ mặt e ngại diễm lệ đó lọt vào trong mắt anh thì càng trở nên thu hút hơn.
Nam Huyền Dạ cứ tưởng cô sẽ đẩy anh ra rồi mắng anh mặt dày, ai ngờ cô lại chủ động ôm lấy cổ anh rồi áp đôi môi ngọt ngào đó lên môi anh. Thời Ninh nhắm mắt lại, học cách anh hôn mình rồi cuốn lấy lưỡi anh.
Có điều cô vẫn còn hơi vụng về. Dục vọng trong anh vừa tiếp xúc với cô thì lại bùng lên, Nam Huyền Dạ bế thốc cô lên rồi đi về phòng ngủ bên cạnh. Vừa đặt cô xuống giường lớn, Thời Ninh vẫn ôm chặt lấy anh cuồng nhiệt hôn, người mà lúc này thật không giống với cô.
“Bảo bối...”
Thời Ninh đẩy anh xuống giường rồi ngồi lên trên anh, nơi bí ẩn tiếp xúc với dục vọng mạnh mẽ của anh. Tay nhỏ cởi từng khuy áo anh rồi cúi xuống để lại một dấu hôn trên cổ anh, Nam Huyền Dạ bị kích thích muốn đè cô xuống hung hăng ra vào thì lại bị cô giữ lấy, vòng một đầy đặn ma sát với ngực anh thật khó làm anh chịu nổi.
“Bảo bối. em...”
Cô ngăn anh lại bằng một nụ hôn sâu, tay anh sờ khắp cơ thể cô, Thời Ninh không trả lời mà rên rỉ bên tai anh, Nam Huyền Dạ lúc này đã vứt mớ suy nghĩ kì lạ sang một bên rồi cuồng nhiệt đáp lại cô.
Tay Thời Ninh lần mò xuống dưới, giải phóng dục vọng của anh. Cô cắn môi hồng nhu thuận một cái rồi nắm lấy nó chủ động đưa vào nơi bí ẩn.
“Ha...”
Nam Huyền Dạ thở mạnh ra một cái, không ngờ cô bạo thế, một tay anh xoa nắn bầu ngực đầy đặn, nhìn cô cưỡi trên bụng anh giống như một nữ thần, cả người trắng mịn với đường cong quyến rũ, bầu ngực đầy đặn lả lơi gợi tình. Thật đúng là quá đỗi tuyệt vời!
“Ưm...Dạ...”
Cô rên rỉ gọi tên anh thân mật, ánh mắt nhìn anh như có một màn sương mờ bao phủ. Thời Ninh bỗng cắn một cái thật mạnh lên cổ anh để lại dấu răng trên đó, Nam Huyền Dạ như bị kích thích. ở dưới càng to hơn, nắm lấy hông cô đâm mạnh vào.
“A!”
“Bảo bối...hôm nay em có gan quyến rũ anh như vậy...”
Mồ hôi anh hơi lấm tấm hòa cùng với cô, Thời Ninh đỏ mặt ngượng ngùng không đáp, từ đầu đến cuối anh càng cuồng dã, cô càng nhiệt tình.
Cô như hóa thành ngọn lửa thiêu đốt lấy anh, hai thân ảnh quấn quýt lấy nhau không biết mệt mỏi, bầu không khí chìm vào ái tình nóng bỏng...