Đệ tử đỉnh Liệt Dương và đỉnh Vô Danh nhìn thấy Bạch Vũ, quả thực kích động muốn rơi lệ đầy mặt: “Bạch Vũ, cuối cùng ngươi cũng đến, mấy ngày nay chúng ta trốn tránh khỏi phải nói có bao nhiêu ngột ngạt, oan uổng.
Bạch Vũ đến đây, ngọn núi bọn họ dựa vào đã tới rồi, sống lưng cũng vô ý thức đứng thẳng lên.
Thủy Vân Thanh nhìn đội ngũ đệ tử của Bạch Vũ vui mừng khôn xiết, một bộ sẽ vươn lên, khó hiểu nhíu mày.
Cho dù Bạch Vũ có chạy đến đây thì thế nào? Bọn họ tự tin vào cái gì mà Bạch Vũ nhất định có thể thắng? Chỉ là một tiểu nha đầu mới tiến vào Vô Trần Cung, làm vài chuyện lấy lòng mọi người mà thôi.
Thời gian nàng ta ở Vô Trần Cung rất ít, phần lớn thời gian đều chuyên tâm rèn linh khí, căn bản không quen Bạch Vũ, càng không có lòng đi điều tra Bạch Vũ, tự nhiên không biết, ở trong mắt đệ tử bình thường, Bạch Vũ chính là một yêu nghiệt! Dùng từ thiên tài để làm danh xưng cũng có không có đủ tư cách.
Cho tới bây giờ, Bạch Vũ vốn chưa từng thua, từ lúc nàng bộc lộ tài năng ở Đông Nhạc đến khi Đại hội săn bắn bắt đầu, một lần cũng không có!
Đồng đội của nàng cực kỳ tin tưởng bản thân nàng, hơn hai tháng này cùng với việc nàng tiêu diệt nhiều mãnh thú như vậy, tận mắt nhìn thấy thực lực khủng bố của nàng, còn thiếu chút nữa là coi nàng như Chúa cứu thế.
“Ngươi chính là Bạch Vũ, nghe nói ngươi rất lợi hại.” Vẻ mặt Thủy Vân Thanh lạnh như băng, ánh mắt không có chút tình cảm nhìn Bạch Vũ từ trên xuống dưới, trong ánh mắt lộ ra cảm giác khinh miệt và không thèm đếm xỉa.
Bạch Vũ cũng đang đánh giá Thủy Vân Thanh, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thủy Vân Thanh, Thủy Vân Thanh và Tả Khưu Lan rất ít khi xuất hiện ở Vô Trần Cung, nhưng tên tuổi của nàng ta không lớn như Tả Khưu Lan, có rất ít người nhắc tới nàng ta, thỉnh thoảng có người nhắc tới, giọng điệu đều là vô cùng kiêng kị.
“Vẻ mặt của ngươi cũng không giống như cảm thấy ta rất lợi hại.” Bạch Vũ sâu kín nói.
Thủy Vân Thanh lạnh nhạt thưởng thức chủy thủ trong tay: “Trong Vô Trần Cung, ngoại trừ Tả KhưuLlan, còn chưa có người nào đáng giá để ta đặt vào mắt. Nếu đã đến đây, giao Tử Kim Cầu ra đây!”
Lời nói còn chưa dứt, chủy thủ của nàng ta đã hướng về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ tiện tay chặn một đạo linh khí, ngay sau đó liền cảm thấy sát khí dày đặc nghênh diện đánh tới, dòng nước có thể xuyên thủng nham thạch nhanh như tia chớp đánh về phía ngực của nàng.
Trong nháy mắt, Bạch Vũ toát ra một thân mồ hôi lạnh, Tả Vũ lập tức thả ra Bát Tí Cuồng Viên, ngăn chặn dòng nước.
Cột nước lạnh lẽo đánh Bát Tí Cuồng Viên lui về sau vài bước, sức chịu đựng trực tiếp suy yếu hơn một nửa.
Tả Vũ hoảng sợ: “Không nhìn thấy Thủy Vân Thanh ra tay, nước này đến từ đâu? Lực công kích cũng quá khủng bố.”
“Là Triệu Hoán Thú của nàng ta.” Bạch Vũ cảnh giác nhìn bốn phía chung quanh, Tiểu Thanh bay trên không từ trên cao nhìn xuống, hai mắt sắc bén quan sát khắp rừng cây.
“Triệu Hoán Thú của nàng ta? Ở đâu? Muội không nhìn thấy.” Nhạc Kỳ Nhân trừng lớn mắt, cẩn thận tìm nửa ngày nhưng cái gì cũng không thấy.
“Không nhìn thấy được.” Bạch Vũ hơi hơi nhếch môi, hai tròng mắt trong suốt, rét lạnh chú ý mỗi một chút gió thổi cỏ lay: “Triệu Hoán Thú ẩn thân, làm sao có thể nhìn thấy?”
“Ẩn Thân? Ngươi nói là thượng phẩm linh thuật bị động, Ẩn Thân?” Cái này ngay cả Tả Viêm cũng đều hoảng sợ, nhất thời sắc mặt có thêm vài phần nghiêm trọng.
Ẩn Thân là linh thuật bị động lợi hại nhất của Vô Trần Cung, một đối thủ hoàn toàn không nhìn thấy gì, cho dù ở ngay trước mắt ngươi, ngươi cũng không có cách nào để đối phó.
Nhưng tu luyện linh thuật này rất khó khăn, đã hơn một trăm năm, trong Vô Trần Cung chưa từng xuất hiện người có thể tu luyện thành công, không nghĩ tới Thủy Vân Thanh lại có thể luyện thành !
Bạch Vũ nhìn thoáng qua sắc mặt nghiêm trọng của hắn, thản nhiên bật cười: “Không cần lo lắng, Ẩn Thân cũng không lợi hại như ngươi tưởng.”
Bóng dáng của nàng chợt lóe, đến bên cạnh Thủy Vân Thanh, đánh ra một chưởng Phách Thiên Liệt, chưởng phong cuồng bạo dời non lấp biển chồng chất tầng tầng, thổi quét qua.