Ánh mắt Thủy Vân Thanh đột nhiên lạnh lùng: “Ngươi thật đúng là không sợ chết!”
Nàng ta tự tay quả quyết vung ra một cột nước, đỡ chưởng phong của Bạch Vũ.
Cùng lúc đó, một cột nước to lớn đột nhiên xuất hiện từ sau lưng đâm về phía giữa lưng của Bạch Vũ, cột nước phát ra hàn ý lạnh như băng, sát khí lẫm liệt, làm người ta nháy mắt không rét mà run.
“Cẩn thận!” Tả Viêm cực kỳ sợ hãi, liền cảm thấy một ngọn lửa nóng từ trên trời giáng xuống, diệt sạch tất cả khí thế, không chút khách khí đánh gãy cột nước, nổ tung ở trong một mảnh bụi cây phía sau cách Bạch Vũ không xa.
Rốt cuộc, khuôn mặt bình tĩnh không chút thay đổi của Thủy Vân Thanh cũng vỡ vụn: “Bạch Vũ!”
“Ta đã nói, Ẩn Thân cũng không khó đối phó, Triệu Hoán Thú của ngươi luôn luôn muốn dùng linh thuật.” Khóe miệng Bạch Vũ khẽ nhếch, lộ ra một chút độ cong, kiêu ngạo tuyệt sắc.
Một khi sử dụng linh thuật sẽ lộ vị trí, tính nhạy bén của Tiểu Thanh là nhất đẳng, chỉ cần để cho nó nhận thấy được một chút sơ hở, thì sẽ không để cho đối thủ chạy thoát.
Bạo Liệt Lưu Hỏa vừa được phóng ra, Triệu Hoán Thú của Thủy Vân Thanh lập tức bị trọng thương, ngay cả Ẩn Thân cũng không duy trì được, xuất hiện một con Thủy Văn Tử Mãng (mãng xà).trong hố sâu cháy đen
Không có Ẩn Thân, căn bản con Thủy Văn Mãng Xà tam giai không cần để vào mắt, Tiểu Thanh lại phun ra một Bạo Liệt Lưu Hỏa, dễ dàng giải quyết được nó.
Một thân khí thế của Bạch Vũ không hề che dấu, Lưu Hỏa trong tay nhuộm đỏ mảnh rừng này.
Đồng tử trong mắt Thủy Vân Thanh co rụt lại: “Đỉnh giai? Điều này sao có thể?” Khí thế trên người Bạch Vũ không thua gì sư phụ nàng ta, nàng ta vô cùng xác định đó là hơi thở của Triệu Hoán Sư đỉnh giai.
Lưu Hỏa của Bạch Vũ đã đến trước mắt, thái độ vân đạm phong khinh lúc trước của Thủy Vân Thanh sớm đã không thấy, dùng hết toàn lực né tránh một kích kia, thân hình bạo lui, mọi người đi theo cũng không quay đầu lui lại.
Đùa gì vậy, một Triệu Hoán Sư đỉnh giai xuất hiện ở Đại hội săn bắn? Cái này căn bản chính là phạm vi? Nàng ta có thói quen không coi ai ra gì, nhưng nàng ta không phải tên ngốc, loại tình huống này chỉ có thể trốn.
Tiểu Thanh ở trên không trung đuổi sát không tha, bỗng nhiên lao xuống trước mặt Thủy Vân Thanh, ngăn chặn đám người.
Bạch Vũ dẫn theo mọi người đuổi tới, mỉm cười: “Thủy sư tỷ vội vã đi đâu? Đi như vậy rất đáng tiếc, giao Tử Kim Cầu ra đây đi.”
Mọi người ở đỉnh Huyết vũ nhất thời suy sụp cúi đầu, vừa mới lúc trước nhóm người bọn họ vênh váo tự đắc bức bách đối phương giao đồ ra, sao lại biến thành bọn họ bị đoạt nhanh như vậy? Báo ứng tới cũng quá nhanh, thật tình không tiếp thu được!
Tất cả bọn họ đều đau khổ cười ha ha nhìn về phía Thủy Vân Thanh.
Thủy Vân Thanh cắn răng: “Bạch Vũ, ngươi nhất định phải làm chuyện tuyệt tình như vậy sao?”
“Thủy sư tỷ cảm thấy ta làm việc tuyệt tình sao? Vừa rồi không phải ngươi cũng làm như vậy sao? À, lúc chém giết đỉnh Vô Danh cũng làm như vậy.” Khuôn mặt Bạch Vũ mỉm cười, trong tươi cười làm cho người ta không cảm thấy một chút ý tốt, ánh mắt phù phiếm, lạnh lẽo chỉ làm cho người ta âm thầm cảm thấy lạnh cả người.
“Đây là ngươi ép ta. Lên cho ta!” Thủy Vân Thanh biết không thể nói chuyện, dẫn mọi người phía sau nhằm về phía Bạch Vũ, dòng nước nháy mắt dựng lên trong tay, giống như thanh kiếm sắc bén bay vụt ra ngoài.
Đồng đội của Bạch Vũ bị giày vò đã sớm chà xát nắm tay, lập tức nghênh chiến, nhân mã hai bên đấu nhau thành một đoàn.
Đột nhiên, Thủy Vân Thanh vung ra một quả cầu linh khí, nện thật mạnh về hướng Tiểu Thanh.
Trong lòng Bạch Vũ lộp bộp một chút, lập tức thu hồi Tiểu Thanh, một đạo Lưu Hỏa đánh trúng linh khí.
Chỉ nghe một tiếng nổ khiến đất rung tuyết lở, linh khí nổ mạnh trên không trung bộc phát ra uy lực làm cho thiên địa biến sắc, sóng khí ngút trời khuếch tán ra, quét sạch trăm dặm chung quanh, mọi người ở đây chẳng phân biệt được địch và ta, gần như toàn bộ đều bị thương!
Thủy Vân Thanh thừa dịp linh khí nổ mạnh, chạy trốn trong nháy mắt.