Ánh mắt Dạ Quân Mạc trầm xuống, đáy mắt xẹt qua sắc bén: “Một khi đã như vậy, ta chờ.”
Hắn buông tay Dạ Mộ Vũ ra, dứt khoát ngồi xếp bằng tại chỗ, không đi nữa.
Mộ Vũ không hiểu nghiêng đầu: “Cha, chúng ta không nghĩ cách đi ra ngoài sao?”
“Rất khó tìm được lối ra ở Không gian lãng phí, không bằng chờ Ngọc Ưu Liên tới tìm chúng ta.” Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
Mộ Bạch ngồi ở bên cạnh hắn: “Nếu như nàng ta hoàn toàn không vào được thì sao?”
“Vậy thì tốt, chúng ta đều an toàn.”
“...” Dạ Mộ Bạch và Dạ Mộ Vũ cùng liếc nhìn nhau một cái.
Cha đúng là không nóng nảy chút nào. Thần Hoàng của Sáng Thế Thần Điện và Ám Dạ Đế Quốc đều bị vây, trận chiến bên ngoài phải làm sao bây giờ? Cha, người còn nhớ bên ngoài đang chiến tranh không?
Đương nhiên Dạ Quân Mạc nhớ bên ngoài đang chiến tranh, hắn đang truyền âm cho Bạch Vũ.
Trong Không gian lãng phí ngăn cách truyền âm, chỉ là, hắn và Bạch Vũ truyền âm không bị ngăn cách, bởi vì giữa hắn và Bạch Vũ có khế ước chủ tớ, liên hệ khế ước là không thể cắt đứt được.
“Tề trưởng lão nói với ta chàng đã bị nhốt! Bị nhốt là có ý gì?” Bạch Vũ gần như đang rống, lúc nàng nghe nói Dạ Quân Mạc gặp chuyện không may, tâm đều rơi từng chút vào đáy cốc, cực kỳ sợ hãi.
“Không sao, chỉ là một tòa tháp. Ngọc Ưu Liên cũng bị ta kéo vào, tạm thời sẽ không tạo ra phiền phức cho nàng.”
“Vậy chẳng phải là chàng càng nguy hiểm?”
“Không tin ta sao?” Mắt Dạ Quân Mạc chứa ý cười, trong giọng nói có tự tin ngạo nghễ: “ Ta sẽ đối phó Ngọc Ưu Liên, nhưng Thượng Quan Vân Trần. Ta không ở, hắn ta sẽ ra tay đối phó với Ám Dạ Đế Quốc, nàng phải cẩn thận.”
“Chàng coi thường ta sao? Hắn ta không ra tay thì ta cũng sẽ ra tay. Ngọc Ưu Liên không ở, ai nói không phải là cơ hội của Ám Dạ Đế Quốc?” Bạch Vũ kiêu ngạo nhếch miệng, vẫn có chút lo lắng cho Dạ Quân Mạc: “Ngươi ở trong tháp thật sự không sao chứ? Nếu không ta giúp chàng ra ngoài?”
“Không cần, nàng chuyên tâm đối phó với Thượng Quan Vân Trần, tất cả bên này có ta.” Dạ Quân Mạc nói chắc như đinh đóng cột: “Mộ Bạch, Mộ Vũ đã ở bên cạnh ta. Chúng rất tốt, ta sẽ chăm sóc chúng.”
“A! hai quỷ nghịch ngợm này, chàng không đánh chúng chút à? Có kiểu chạy loạn như chúng à?” Nhắc tới chuyện hai hài tử mất tích, Bạch Vũ nổi giận đùng đùng.
Dạ Quân Mạc cười nhạt một tiếng: “Chờ chúng trở về, tự nàng đánh?”
“Ơ... hay là không cần, chờ chúng trở về ta sẽ không nỡ đánh. Nếu không chàng đánh nhẹ chút? Thật ra chúng vẫn rất lợi hại, có thể chạy xa như vậy tìm được chàng, coi như là thật có bản lĩnh rồi.”
“...” Dạ Quân Mạc biết Bạch Vũ không nỡ dạy dỗ, nàng vẫn tin tưởng năng lực của hai hài tử, đối với chuyện chúng mất tích, cũng không tức giận đến nỗi bốc hỏa như vẻ ngoài.
Hai người lưu luyến không rời cắt đứt truyền âm, Bạch Vũ đi ra cửa phòng, vẻ mặt mọi người Vân Kiếm Tông căng thẳng tụ tập ở cửa.
“Đã xảy ra chuyện?” Bạch Vũ hỏi.
Vân Bất Phàm cau mày: “Vừa nhận được tin tức, Thượng Quan Vân Trần đã dẫn theo người bao vây Vân Kiếm Tông.”
“Hắn ta tới thật nhanh. Hai bên đã đánh nhau chưa?” Bạch Vũ đoán cũng biết Thượng Quan Vân Trần là đồng thời hành động cùng Ngọc Ưu Liên, Ngọc Ưu Liên đi đối phó Dạ Quân Mạc, Thượng Quan Vân Trần đối phó nàng.
“Còn chưa. Bọn họ chỉ bao vây, cũng không làm bừa. Vương Hậu, người xem chúng ta có nên lui lại trước không?” Ảnh Vương đi theo Bạch Vũ đóng ở Vân Kiếm Tông đề nghị.
Bạch Vũ nhíu mày: “Lui lại? Người của chúng ta cũng không ít hơn bọn hắn, vì sao phải lui lại? Ảnh Vương cảm thấy ta đánh không lại Thượng Quan Vân Trần?”
“Đúng vậy, Thượng Quan Vân Trần tính là gì? Dựa vào cái gì hắn ta vừa tới chúng ta phải lui lại? Xem ta lao ra đấu với hắn ta một trận, đánh hắn ta tan tác tơi tả!” U Vương lớn tiếng nói.