Ảnh Vương lại là có chút nghi ngờ: “Không thể lỗ mãng, đột nhiên Thượng Quan Vân Trần cường thế tiến công, hiển nhiên không biết sợ, chỉ sợ là có đòn sát thủ gì đó.”
“Có cũng phải đánh, hắn ta cũng đã bao vây nơi này, Ảnh Vương cho rằng chúng ta còn có cơ hội rút lui sao?” Bạch Vũ cười cười, nhìn về phía chân trời phương xa, nhân mã đồng nghìn nghịt đe dọa tiến tới, linh khí bốc lên, thẳng hướng bầu trời.
Cả bầu trời phong vân đổi sắc, sấm sét vang dội, áp lực khủng bố giống như muốn đè sập cả tòa núi.
Bạch Vũ không hề yếu thế, dẫn theo người ra ngoài nghênh đón, hai bên đứng ngạo nghễ trong không trung, xa xa giằng co.
“Bạch Vũ, đã lâu không gặp, có lẽ đã năm năm rồi?” Thượng Quan Vân Trần cười tủm tỉm nói.
Bạch Vũ nhàn nhạt nhìn hắn ta: “Hoặc là rút lui, hoặc là đánh, đừng dong dài.”
“Bạch Vũ, đừng tuyệt tình như vậy. Hiện giờ Dạ Quân Mạc đã bị vây trong bảo tháp chín tầng, rất nhanh sẽ chết ở trong tháp, nếu không muội đi theo huynh đi.” Thượng Quan Vân Trần nheo mắt lại: “Đây là cơ hội cuối cùng, huynh dẫn muội về Sáng Thế Thần Điện, chúng ta cùng thống trị thiên hạ này, để tất cả đi theo quỹ đạo, khôi phục như vạn năm trước, thế nào?”
Bạch Vũ âm thầm trừng mắt, đến hôm nay còn nghĩ hóa giải tất cả, quả thực là suy nghĩ kỳ lạ, nàng tha thứ cho ai cũng sẽ không tha thứ cho Thượng Quan gia.
“Ngươi thật tin tưởng tòa bảo tháp này, ngươi chắc chắn có thể đối phó được Dạ Quân Mạc như vậy? Hắn chính là Thần Hoàng.”
“Thần Hoàng thì thế nào? Bảo tháp chín tầng được cố ý tạo ra để đối phó với Thần Hoàng. Tất cả cơ quan bên trong đều muốn mạng người! Dạ Quân Mạc ở bên trong tuyệt đối sống không qua hai tháng!”
Bạch Vũ hít một hơi khí lạnh, trong lòng hơi dâng lên lo lắng, nhưng trên mặt không hiện ra nửa phần: “Thì sao? dọa người như vậy à, hình như Ngọc Ưu Liên cũng bị vây vào, ngươi không cần mở bảo tháp ra, kéo nàng ta ra à?”
“Ngọc Ưu Liên bị vây vào thì coi như là nàng ta xui xẻo, chỉ cần có thể giết Dạ Quân Mạc, hy sinh Ngọc Ưu Liên cũng là đáng giá.” Thượng Quan Vân Trần cười lãnh khốc, bay về phía Bạch Vũ: “Không có Dạ Quân Mạc và Ngọc Ưu Liên, giữa chúng ta sẽ không còn trở ngại gì nữa rồi. Trở về bên cạnh huynh, muội muốn cái gì huynh cũng có thể cho muội!”
Bạch Vũ cười ha ha: “Ta muốn ngươi chết!”
Ầm - -
Tiểu Thanh phun Bạo Liệt Lưu Hỏa ra, nện ở chỗ đối phương tụ tập.
Mọi người vội vàng tản ra, bỗng chốc trận thế bày ra đã bị ngọn lửa tách ra, không ít người đứng ở chính giữa không kịp trốn, đã bị thương ngay tại chỗ.
Thượng Quan Vân Trần nổi giận lôi đình: “Bạch Vũ, ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta không có nhẫn nại nhiều như vậy.”
Bạch Vũ không thèm để ý đến hắn ta, gọi toàn bộ năm con Triệu hoán thú ra, khí thế như bão táp cuồng bạo tràn đầy trời đất, diệt hết thương sinh (muôn dân), khí nuốt sơn hà (sông núi).
Thượng Quan Vân Trần lập tức lui về phía sau, nhân mã hai bên đánh giáp lá cà, lực lượng va chạm che lấp mặt trời, như gió thu quét lá, san bằng sơn mạch chung quanh thành bình địa, núi non rung chuyển, long trời lở đất!
Chỉ qua vài lần hô hấp, hai bên đều xuất hiện thương vong.
Lực lượng ngập trời của Bạch Vũ càn quét mười mấy Tôn Chủ dễ như trở bàn tay, Đại Đế đỉnh cấp cũng khó có thể chống cự khí thế kinh người của Tiểu Thanh, Tiểu Bạch và Tiểu Hôi.
Người Thượng Quan Vân Trần dẫn đến không khác gì người đóng ở Vân Kiếm Tông, nhưng đối mặt với Bạch Vũ, thực lực của bọn họ kém rất nhiều. Thượng Quan Vân Trần hoàn toàn không áp Bạch Vũ nổi, sau khi một con Kỳ Lân biến mất, hắn ta hộc máu lui về phía sau.
“Bạch Vũ, ngươi không nên ép ta!” Thượng Quan Vân Trần giống như một con hùng sư cuồng nộ, lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Bạch Vũ lạnh lùng nhìn hắn ta: “Còn có chiêu gì, cứ dùng luôn đi.”
“Được! Được! Đây chính là lựa chọn của ngươi, cũng đừng hối hận!” Thượng Quan Vân Trần hung tợn vung tay lên, bỗng nhiên trên chân trời phía xa nhấc lên bụi mù đầy trời.