Nơi duy nhất Bạch Vũ có thể nghĩ đến chính là mỏ quặng tinh thể ở Vực Thanh Phong, đã không còn nhiễm khí độc, linh khí ở nơi đó sẽ vô cùng dày đặc, chỉ là không an toàn lắm. Vực Thanh Phong chiến tranh quyết liệt, mỏ quặng lại nằm gần chỗ tiền tuyến.
Nhưng tình huống tệ nhất cũng chỉ là mỏ quặng đã bị đoạt đi, cướp về lại là được.
Bạch Vũ dẫn theo Tử Như và Công Tôn Ưởng cùng nhau đến chỗ mỏ quặng tinh thể, phát hiện tình huống còn tốt hơn so với nàng tưởng tượng.
Mỏ quặng vẫn còn trong tay Ám Dạ Đế Quốc, Trưởng lão Phục Mãn vẫn dẫn người trông coi mỏ quặng, nhưng vì đối phương thường xuyên gây rối, bọn họ không có thời gian để khai thác.
Phục Mãn nghe nói Bạch Vũ muốn đi vào sâu trong mỏ để bế quan, chần chừ một lúc: “Bây giờ không an toàn lắm, ngộ nhỡ đánh nhau ở phía trước, ngay cả chạy người cũng sẽ không chạy thoát.”
“Ta chỉ cần ba ngày, ngươi không cần phải nói, ngay cả ba ngày cũng không giữ được sao? Nếu thật sự không được thì cho nổ cửa vào đi. Chờ đến lúc ta muốn ra lại tìm người đến đào ra.” Bạch Vũ không sao cả nói.
Vẻ mặt Phục Mãn xanh mét, ba ngày lại không giữ được, còn muốn nổ cửa vào để bảo vệ Bạch Vũ, nếu ông ta thật sự là người vô dụng như vậy thì còn làm Trưởng lão làm gì. Trưởng lão Phục Mãn cắn răng: “Được, Vực Chủ người cứ yên tâm đi vào, ta bảo đảm người có thể yên tâm bế quan.”
Bạch Vũ đi vào sâu trong mạch khoáng, ngạc nhiên phát hiện mạch khoáng đã xảy ra thay đổi không nhỏ so với lần trước nàng vào, khắp nơi trong thông đạo bắt đầu sinh ra đá Thái Ất, ở trong nơi có linh khí dày đặc, đá Thái Ất sinh trưởng vô cùng nhanh.
Nếu nàng đoán không sai, lúc trước khắp nơi đều có đá Thái Ất, nhưng bị Mộc Thiên Tịch loại bỏ, nhánh nối thẳng đến thông đạo trong cùng của mạch khoáng hoàn toàn không phải là hình thành tự nhiên, mà là bị Mộc Thiên Tịch đào ra, vì để bắt được nàng.
Nhưng bây giờ, trái lại thuận tiện cho nàng rồi. Bạch Vũ đi tới trung tâm hang động được bao bọc bởi tinh thể thượng phẩm, cũng không chậm trễ một phút nào, gọi Trảm Nguyệt Hắc Miêu ra, lấy thức ăn hoán linh không dễ dàng làm ra cho nó ăn.
Lúc ở trên đường, Bạch Vũ đã bàn bạc với nó, nói rõ ràng, rành mạch phương pháp tu luyện Tịnh Nguyệt với nó một lần. Trảm Nguyệt đã biết Bạch Vũ tính làm gì từ lâu, đôi mắt màu vàng của nó nhìn Bạch Vũ thật sâu, ánh mắt như nước lạnh lẽo lộ ra một tia xảo quyệt.
Tuy không tình nguyện lắm, nhưng nó vẫn ăn thức ăn đó.
Bạch Vũ lập tức truyền toàn bộ khoảng 60 điểm linh lực còn lại cho nó, có thể khiến cho nó tu luyện Tịnh Nguyệt đến tầng thứ hai, tu luyện càng cao thâm, hiệu quả trị liệu càng tốt.
Trảm Nguyệt cũng không khiêm nhường nhận linh lực của Bạch Vũ, toàn thân tỏa ra sương mù màu trắng, càng ngày càng dày đặc, sau cùng, giống như một cục bông bao bọc nó lại.
Bạch Vũ ôm Trảm Nguyệt bị sương mù vây quanh, ngồi ở nơi linh khí dày đặc - trung tâm tinh thể thượng phẩm.
Sương mù càng ngày càng dày trên người Trảm Nguyệt, bắt đầu tỏa ra ngoài.
Cứ đợi như vậy qua hai ngày sau, sương trắng quanh thân Trảm Nguyệt bắt đầu dần dần co rút lại, giống như bị Trảm Nguyệt hút vào trong cơ thể, lao mạnh về phía Trảm Nguyệt.
Bạch Vũ có thể cảm thấy được sương mù còn dày đặc hơn linh khí, Trảm Nguyệt bắt đầu hấp thu linh khí không kiêng dè, từ không gian chung quanh, điên cuồng đòi lấy linh lực từ bên trong linh mạch của nàng.
Tim Bạch Vũ đập mạnh, nàng đã truyền toàn bộ linh khí cho Trảm Nguyệt rồi, theo lý thuyết thì đã đủ rồi, vì sao lại xuất hiện tình huống như thế này?
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, linh mạch của nàng đã bắt đầu trống rỗng, Trảm Nguyệt không khống chế nổi sức mạnh, xé rách linh mạch của nàng.
Bạch Vũ cắn răng, uống hai ly Phương Tình, tiện tay lấy một khối tinh thể thượng phẩm, hấp thu lại.
Tốc độ hấp thu của Bạch Vũ nhanh hơn so với tốc độ đòi hỏi của Trảm Nguyệt, nhưng linh mạch của nàng vẫn trống trơn như cũ, nàng chỉ có thể tăng tốc độ hấp thu, may mà linh tửu ở trong nhẫn Bách Vũ cũng còn không ít, tinh thể cũng không lo.