Đoạn Vân Thiết đã nhận ra vẻ mặt căm hận của Đoạn Vô Huyết, an ủi: “Bọn họ sẽ đi tìm Đông Quách Lâm hỏi, chỉ là phải chờ bọn họ có thời gian rảnh, chúng ta chờ một chút.”
“Cha, con biết. con sẽ không náo loạn.” Là hắn quá yếu, nếu hắn là Triệu hoán Đại Đế, hai vị thống lĩnh này tuyệt đối sẽ không dám đối xử với bọn họ như vậy.
Mộ Vũ giật nhẹ ống tay áo Mộ Bạch, giọng nói nhỏ bé mềm mại lộ ra một chút uất ức: “Ca ca, chúng ta còn phải đợi bao lâu?”
“Bây giờ muốn vào sao?”
“Dạ. Người ta mệt mỏi.” Mộ Vũ đáng thương tội nghiệp gật đầu.
Mộ Bạch đến bên cạnh thống lĩnh cằm nhọn lúc trước nói chuyện với bọn họ: “Cho chúng ta vào đi.”
Thống lĩnh cằm nhọn không vui nhíu mày: “Không phải nói rồi sao? Bảo các ngươi chờ, bây giờ không rảnh đi mời...”
Nói còn chưa nói xong, trong tay Mộ Bạch xuất hiện hai viên tinh thể Thượng phẩm: “Nếu bây giờ ngươi rảnh, cái này sẽ là của ngươi.”
Ánh mắt tất cả mọi người ở cửa thành đều đồng loạt nhìn lại, trong mắt tràn ngập nóng rực. Hai viên tinh thể Thượng phẩm, giá trị gần hai vạn tinh thể, đối với Vương Giả mà nói chính là một bút tài phú không nhỏ!
Đoạn Vân Thiết và Đoạn Vô Huyết lại hai mặt nhìn nhau, không thể tin được trên người hai tiểu hài ỷ lại vào bọn họ lại có số của cải lớn như vậy, hơn nữa chúng còn lấy số của cải này ra, đây không phải là khiến người đỏ mắt sao?
Ánh mắt thống lĩnh cằm nhọn tỏa sáng, lập tức vươn tay lấy: “Được, đưa đây.”
Nháy mắt Mộ Bạch thu tay lại: “Chờ chúng ta vào thành lại cho ngươi.”
Anh mắt Thống lĩnh thay đổi, hung tợn nói: “Ta nói sẽ cho các ngươi vào thành, thì nhất định sẽ cho các ngươi vào thành, ta lập tức đi mời Thống lĩnh Đông Quách Lâm đến, ngươi đưa đồ cho ta trước. “
Mắt Mộ Bạch lạnh xuống, hất tay vung hai viên tinh thể cho một người Thống lĩnh khác bên cạnh: “Ngươi đi mời, chờ sau khi chúng ta vào thành, lại cho ngươi thêm một viên.”
Vị Thống lĩnh này vui mừng quá đỗi, cất tinh thể, lập tức đi vào trong thành.
Thống lĩnh cằm nhọn giận tím mặt, hổn hển tới gần Mộ Bạch: “Ngươi giỡn mặt với ta, giao tinh thể ra đây!”
Đoạn Vân Thiết lập tức kéo Mộ Bạch đến bên cạnh, sau đó nổi giận nói: “Ngươi làm cái gì? Tinh thể này là của hài tử, chúng muốn cho ai thì cho người đó, ngươi đường đường là một Vương Giả cấp cao, muốn ức hiếp một tiểu hài sao? Thật là không biết xấu hổ!”
Thống lĩnh cằm nhọn nổi giận đùng đùng, dù sao mặt đã mất hết, không quan tâm lại quá phận một chút: “Ta chính là ức hiếp, ngươi có thể làm gì? Ngươi muốn bảo vệ chúng, ngươi bảo vệ được sao? Mọi người nghe lệnh, ta nghi ngờ hai người này là gian tế của Sáng Thế Thần Điện, bắt cho ta!”
“Vâng.” Hai đội binh lính chỉnh tề giơ binh khí lên, một dòng sát khí dựng lên, trực tiếp ép bốn người Đoạn Vân Thiết.
Sắc mặt Đoạn Vân Thiết và Đoạn Vô Huyết xanh mét, nhưng vẫn bảo vệ hai hài tử phía sau như trước, không một câu trách cứ, ưỡn thẳng sống lưng, trực diện chống lại áp lực từ binh lính, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Ầm - -
Thống lĩnh xông tới giống như đụng vào một mặt thủy tinh, cái mũi thiếu chút nữa bị đâm đến chảy máu, mấy người theo sát sau lưng hắn ta cũng bùm bùm ngã xuống, người trước vừa ngã, người sau tiến lên bị đâm cho ngã trái ngã phải.
Nhất thời mọi người xem diễn ở cửa thành lắp bắp kinh hãi, vài người hiểu chuyện nhìn ra được: “Kết giới!”
“A? Kết giới? Kết giới gì mà một chút hình dạng cũng không thấy được?”
“Kết giới tàng hình, một loại khế ước không gian, bọn họ bị nhốt.”
Thống lĩnh cằm nhọn cũng phát hiện bị kết giới vây lại, nổi giận lôi đình nện kết giới không nhìn thấy được ở trước mặt.
Đoạn Vô Huyết ngây ra nhìn một đám người phẫn nộ bày ra tư thế đấm vào không khí giống như đập tường, thấy vô cùng buồn cười. Khóe miệng Đoạn Vân Thiết cũng rút gân, chỉ cảm thấy không thể tin được.