“Làm không tệ.” Dạ Mộ Bạch cười tủm tỉm sờ sờ sợi tóc mềm mại của muội muội mình.
Mắt to đen lúng liếng của Mộ Vũ vụt sáng, nở nụ cười: “Chỉ là một khế ước trận đơn giản mà thôi. Sao cha có thể để người như vậy đến thủ thành? Rất khó bảo đảm an toàn.”
“Ừ, nếu không huynh đi nói với cha?”
“Không cần, sau khi nhìn thấy cha, cha sẽ đưa chúng ta trở về.” Mộ Vũ chọt chọt ngón tay: “Muội còn chưa chơi đã.”
Mộ Bạch cũng rối rắm một chút: “Thật ra huynh cũng chưa chơi đã.”
Hai hài tử quyết định hay là đợi lát nữa lại đi tìm phụ thân.
Thống lĩnh cằm nhọn đã đột phá kết giới, chỉ là giờ phút này thống lĩnh Đông Quách Lâm cũng đã đến.
“Lão Đoàn! Ôi chao, sao ngươi cũng tới rồi? Đã lâu không gặp được ngươi, xương cốt còn được không?” Đông Quách Lâm vừa thấy là Đoạn Vân Thiết, mặt mày đã hớn hở nhào lên mạnh mẽ ôm.
Đoạn Vân Thiết nhìn thấy ông bạn già cũng nở nụ cười: “Ngươi còn không biết xương cốt của ta sao? Cường tráng, khỏe mạnh hơn ngươi!”
“Ít ba hoa đi.” Đông Quách Lâm tươi cười hớn hở, hưng phấn đi qua mới phát hiện không khí chung quanh có chút không thích hợp, xoay người nhìn mặt mũi Thống lĩnh cằm nhọn bầm dập còn tức giận ngập trời: “Vưu thống lĩnh, đây là thế nào?”
Vưu thống lĩnh cằm nhọn hừ lạnh một tiếng, nếu lại nói Đoạn Vân Thiết là gian tế cũng không tốt, không thấy Đông Quách Lâm và Đoạn Vân Thiết thân như vậy sao?
“Không có gì, nếu Thống lĩnh Đông Quách đã nhận thức hắn ta, thì dẫn hắn ta vào thành đi. Xin khuyên ngươi một câu, có một số người có thể dính vào chính là phiền phức.” Vưu thống lĩnh ôn hoà nói.
Lông mi Đông Quách Lâm khẽ chớp: “Ta biết, không phiền ngươi quan tâm.”
Tâm tình Đông Quách Lâm rất tốt dẫn theo một hàng Đoạn Vân Thiết vào trong thành, phần lớn người trong thành đã dời đi, hiện tại mọi người ở nơi này là binh lính đóng giữ, ngay cả thương nhân làm buôn bán cũng là Vương Giả thậm chí là Đại Đế từ rất xa chạy tới.
“Đây là Đoạn Vô Huyết đúng không, vài năm không gặp, dường như tiến bộ không ít.” Đông Quách Lâm vui cười hớn hở vỗ bả vai Đoạn Vô Huyết, lại nhìn về phía hai tiểu oa nhi phấn nộn, mềm mại, ngạc nhiên nói: “Lão Đoàn, đây là tôn tử của ngươi à? Bộ dạng thật là đẹp mắt! Vừa thấy chính là nhân trung long phượng, ngươi thực sự có phúc!”
Đoạn Vân Thiết lúng túng nói: “Không phải, mấy tên tiểu tử nhà ta đều còn chưa lấy tức phụ. Hai hài tử này là gặp được ở Dạ Giang thành, đến Bình Tây thành tìm phụ thân.”
“A, là như thế à. Đều là đứa bé ngoan, cha các con tên là gì?” Đông Quách Lâm từ ái nhìn hai hài tử, không nhịn được sờ sờ khuôn mặt bọn họ.
Mắt to tròn căng của hai hài tử lóe sáng, ngậm miệng không nói.
“Xem ra còn sợ người lạ.” Đông Quách Lâm cũng không hỏi nhiều, một đường dẫn bốn người Đoạn Vân Thiết tới chỗ ở, còn giới thiệu cho bọn họ tình huống trước mắt một chút.
Mấy ngày hôm trước, người của Vạn trượng Sơn Trang liên tục tấn công mãnh liệt, sau khi Thánh Quân đến đã đánh lùi hai lần tiến công của bọn họ, đối phương tổn thất bốn gã Đại Đế, mới tính lui về.
Thánh Quân tự mình bố trí khế ước trận chung quanh Bình Tây thành, đặt khế ước cả không gian tòa thành, vài ngày nay xem như bình yên, nhưng hiển nhiên Sáng Thế Thần Điện không chết tâm, mỗi ngày Vạn Trượng Sơn Trang đều phái ra hơn mười ba nhân mã tới quấy rối, nghĩ cách nhổ bỏ trấn thạch của khế ước không gian ở ngoài thành. Hiện tại cuộc chiến đã tập trung tại vài trấn thạch này.
“Các ngươi ở đây trước đi, sáng sớm ngày mai ta dẫn các ngươi đi gặp Tề trưởng lão. Ông ấy là một trong Tướng quân trấn thủ Bình Tây thành, hiện tại ta phục vụ ngay dưới tay ông ấy.” Đông Quách Lâm cũng hiểu biết tình huống của Đoạn Vân Thiết, chủ động yêu cầu dẫn Đoạn Vân Thiết đi gặp Tề trưởng lão.