Oan hồn trong minh hải thật sự rất nhiều, mấy vạn, cho dù có huyết mạch Sáng Thế và lực lượng của hai vị Thần Hoàng như Bạch Vũ, Dạ Quân mạc, cũng tốn ròng rã ba năm mới đưa toàn bộ những oan hồn này đi chuyển thế.
Sau khi Bạch Vũ đưa một oan hồn cấp bậc Đại Đế cuối cùng đi chuyển thế, rốt cuộc minh hải cũng trống rỗng, oán khí triệt để tiêu tan. Nước biển màu đen cũng trong suốt trở lại, không khí trầm lặng trong nước biển cũng bắt đầu có sức sống.
Trong ba năm này, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc ở lại minh hải, chiến cuộc Ngũ Hành Đại lục cũng hoàn toàn biến thành càn quét nghiêng về một phía.
Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên vừa chết, Sáng Thế Thần Điện như rồng không đầu, đám người Ám Lân, Dạ Vương, Ảnh Vương dẫn theo đại quân càn quét tất cả thế gia tông môn dưới trướng Sáng Thế Thần Điện, Vệ Mộc, Vệ Phong và thị vệ Phượng Hoàng cũng dẫn dắt quân đội mười vạn mãnh thú đến Sáng Thế Thần Điện.
Cuối cùng Ngọc gia, Thượng Quan gia bị giết, phần lớn thế gia nguyện trung thành với bọn họ đều đầu hàng, người chống cự bị xử tử toàn bộ.
Thượng Quan gia nắm thế lực Sáng Thế Thần Điện trong tay sừng sững hơn vạn năm, rốt cuộc biến mất từ Ngũ Hành Đại Lục.
Ám Lân cũng không cướp sạch Sáng Thế Thần Điện, mà là giữ nguyên dạng, chờ đợi Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đến xử lý.
Bạch Vũ kéo Dạ Quân Mạc đến Sáng Thế Thần Điện, mọi người đầu hàng nơm nớp lo sợ chờ đợi ở ngoài cửa Thần Điện, cung kính nghênh đón Bạch Vũ tiến vào Sáng Thế Thần Điện.
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc dẫn theo Mộ Vũ và Mộ Bạch đi khắp nơi trong ba Thánh Điện lớn, Mộ Vũ, Mộ Bạch được mở mang tầm mắt, cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ.
“Hình như nơi này đã không giống lúc đầu rồi.” Bạch Vũ thở dài chỉ vào một cây xanh lớn che mát trong Dược Viên: “Ta nhớ trước kia ở đây có một bàn đu dây, ta vô cùng thích ngồi chơi trên đó, Thạch cô cô cũng tới cùng ta.”
“Đã qua một vạn năm, có vài thứ đã mất, chẳng qua vẫn có rất nhiều thứ không thay đổi.” Dạ Quân Mạc nắm tay Bạch Vũ đi vào sâu trong vườn, chỉ vào vùng đồng bằng đầy dược liệu này: “Ta nhớ lúc ấy nàng hái một rổ hoa ở đây, khi đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người lấy dược liệu ngàn năm đan thành lẵng hoa.”
Bạch Vũ cười tít mắt tựa vào người hắn: “Thì ra chàng còn nhớ, sau này Mộ Bạch và Mộ Vũ cũng có thể dư của cải đan lẵng hoa ở đây.”
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc khẽ đổi, yên lặng một lúc, chần chờ mở miệng nói: “Bạch Vũ, nàng định xây dựng lại Sáng Thế Thần Điện, dẫn hài tử cùng vào đây ở sao?”
“Thần điện là ta nơi ta sinh ra, là kho báu lớn nhất trên đời này, trở về ở cũng không tệ.” Hai mắt Bạch Vũ vụt sáng lên, nhìn Dạ Quân Mạc, dường như không nghe ra được sự chần chờ của hắn.
Dạ Quân Mạc nhìn chăm chú vào đôi mắt Bạch Vũ lóe sáng giống như hồ nước, thản nhiên nói: “Được, ta cùng nàng, giúp nàng xây dựng Sáng Thế Thần Điện.”
Bạch Vũ cười hì hì hôn lên gò má Dạ Quân Mạc: “Đồ ngốc! Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, ta gả cho chàng thì vĩnh viễn cũng là Vương Hậu của Ám Dạ Đế Quốc chàng. Ta không tính xây lại Sáng Thế Thần Điện, Thần Điện nên biến mất từ vạn năm trước. Tòa cung điện này, làm chúng thành bảo khố, thỉnh thoảng đến ở là được.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc sáng lên, đột nhiên ôm lấy Bạch Vũ: “Được, hiện tại chúng ta đến không gian Thần Sáng Thế nhìn xem, ở lại nơi đó vài năm.”
Bạch Vũ ngạc nhiên ôm cổ hắn: “Ở lại vài năm? Vậy mọi chuyện của Ám Dạ Đế Quốc phải làm sao bây giờ?”
“Giao cho Mộ Bạch và Mộ Vũ là được.” Dạ Quân Mạc tỏ vẻ vô cùng không sao cả.
Bạch Vũ không nói gì: “Chúng còn nhỏ mà.”
“Không nhỏ, dù sao sớm hay muộn cũng phải giao Ám Dạ Đế Quốc cho chúng. Hơn nữa còn có Ám Lân và nhóm Ám Hồ ở đây, sẽ không để cho chúng chịu thiệt.” Mặt mày Dạ Quân Mạc vui vẻ ôm Bạch Vũ vọt vào cầu thang không gian Thần Sáng Thế.
Bạch Vũ tựa vào trong lòng Dạ Quân Mạc, trong lòng được ngọt ngào như được mật ngọt lấp đầy, giống như về tới vạn năm trước, lần đầu tiên nàng đưa Dạ Quân Mạc tới nơi này.
Không gian Thần Sáng Thế, có ký ức ấm áp nhất của họ. Lúc này đây, nàng vẫn kề bên hắn, lúc này đây, bọn họ sẽ không tách ra nữa.
Hoàn.