Oan hồn tuôn vào huyệt động vọt ra thành dòng, giống như bị đứng hình, ngơ ngác nhìn huyệt động này.
Ngọc Ưu Liên cảm thấy một tia không ổn: “Đây là...”
Hơi thở Thần Hoàng!
Bạch Vũ đi ra từ trong huyệt động, ánh sáng cả người vẫn không tản đi, ánh sáng linh mạch ngũ hệ lấp lánh, lộng lẫy, khí thế ngập trời tràn ngập ở trong minh hải, ngay cả vô số oán khí cũng không thể ngăn chặn nàng.
Nàng đột phá trở thành Thần Hoàng rồi !
“Các ngươi còn đang chờ cái gì? Chính nàng ta hại chết các ngươi, mau ra tay đi!” Ngọc Ưu Liên kêu to lên, đám oan hồn bừng tỉnh. Một vị Thần Hoàng như Dạ Quân Mạc nàng ta đã khó có thể đối phó, còn thêm Bạch Vũ, nếu không có những vong linh oan hồn này trợ giúp, nàng ta nhất định phải chết.
Bạch Vũ vẫy tay rải ra vô số điểm sáng, lực tinh lọc của Tịnh Nguyệt dọn sạch oán khí vạn năm ngưng tụ trên người đám oan hồn, làm cho bọn họ bắt đầu khôi phục thần trí, khôi phục trí nhớ.
“Là ta dậy nên diệt thế phong bạo, bởi vì nàng ta muốn cướp đoạt huyết mạch của ta, ta tự hủy huyết mạch cứu người, mới gây ra cái chết của các ngươi.” Bạch Vũ không phủ nhận, ngắn gọn kể lại chuyện năm đó một lần.
Những Chưởng môn này đã khôi phục thần trí, bọn họ cũng không phải là kẻ ngốc, lập tức hiểu rõ rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, híp mắt nhìn về phía Ngọc Ưu Liên: “Nói như vậy, đầu sỏ gây nên tất cả thật đúng là đã tới nơi này rồi.”
Ngọc Ưu Liên bị nhìn đến mức da đầu run lên, biết chuyện không ổn, lập tức xoay người nhanh chóng bỏ chạy.
Bạch Vũ không sốt ruột đuổi theo, nhìn hơn trăm oan hồn Đại Đế đã chết đi: “Các ngươi chết oan, cũng có một nửa là trách nhiệm của ta, các ngươi cần ta bù đắp lại thế nào?”
Lão nhân tóc tai bù xù thở dài: “Chúng ta cũng không phải là người chẳng phân biệt được thị phi, ngươi cũng là người bị hại, cho dù diệt ngươi báo thù, chúng ta vẫn đã chết, thậm chí bị vây ở đây, không được siêu sinh.”
“Chuyện này đơn giản, ta có thể giúp các ngươi chuyển thế, tất cả linh hồn đã chết trong minh hải đều có thể chuyển thế đến Ngũ Hành Đại Lục. Những Triệu hoán Đại Đế các ngươi vẫn có thể giữ lại trí nhớ tu luyện kiếp trước.” Bạch Vũ thản nhiên nói.
Vô số vong linh quá đỗi vui mừng: “Lời này là thật?”
“Đương nhiên, coi như là ta bồi thường cho các ngươi đi.” Bạch Vũ mỉm cười: “Chỉ là trước đó, các ngươi phải kết thúc ân oán.”
“Chúng ta hiểu rõ chuyện này, báo thù mới không còn oán niệm mà ra đi, tên gia hỏa vừa nãy không chạy được.” Hồn phách những Chưởng môn này lộ ra nụ cười hồ ly nhìn xa trông rộng.
Quả nhiên, Ngọc Ưu Liên không chạy quá xa, đã bị một đám oan hồn Trưởng lão quấn lấy, hoàn toàn không thể nổi lên trên mặt nước.
Nàng ta không ngừng tránh khỏi hồn phách, không ngừng bỏ chạy, nhưng vẫn không ngừng bị oan hồn và Bạch Vũ cùng Dạ Quân Mạc đuổi theo, không tới mấy ngày đã mình đầy thương tích.
Năm ngày sau, nàng ta đã dùng hết dược liệu bổ sung linh khí rồi, rốt cuộc bị vô số vong linh tràn ngập phẫn nộ xé nát.
Bạch Vũ cũng trị những vết thương cho Dạ quân Mạc, cùng hắn lên bờ, truyền âm cho nhóm Ám Lân, sai bọn họ dẫn Mộ Bạch đến.
Hiện tại, Bạch Vũ không có huyết mạch Sáng Thế, chỉ có thể mượn máu tươi của nhi tử bảo bối của mình, lại dùng lực lượng Thần Hoàng, mới có thể khiến cho những oan hồn này chuyển thế.
Mộ Bạch đáng thương nhìn mẫu thân nhà mình cẩn thận lấy đi một lọ máu, sau đó hầm cho hắn một đống dược thiện bổ máu, lại cẩn thận lấy thêm một lọ máu, vô cùng cảm thấy bản thân giống như thành một kho máu lớn di động.
“Nương, con không phải là kho máu...”
“Ngoan, lại cho thêm mấy bình, đợi nương hầm gan heo cho con ăn.”
Dạ Mộ Bạch: “...” Con không muốn ăn gan heo.