Phượng Vương là nữ nhân duy nhất trong ngũ vương, quan hệ của Dạ Vương và Phượng Vương luôn luôn tốt, nghe nói lúc Dạ Vương còn trẻ từng theo đuổi Phượng Vương, đáng tiếc không theo đuổi được.
Nhưng hiển nhiên Dạ Vương thật sự có tình cảm với Phượng Vương, Phượng Vương hỏi ông tin gì, tuyệt đối không nói hai lời sẽ nói với bà.
Phượng Dao chính là nữ nhi duy nhất của Phượng Vương, thiên tư trác tuyệt, tu luyện chưa tới 5000 năm cũng đã trở thành Vương Giả đỉnh cấp, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá.
Tuy so sánh với Bạch Vũ, Dạ Quân Mạc, 8000 năm thật sự quá dài, nhưng đó là vì Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ nhận được ông trời ưu ái, có huyết mạch độc nhất vô nhị.
Bạch Vũ có Thần Sáng Thế chiếu cố, tu luyện chưa từng gặp bình cảnh, toàn bộ năm con Triệu hoán thú đều là tuyệt phẩm mãn tư chất.
Huyết mạch ám dạ của Dạ Quân Mạc khiến cho hắn có thể trực tiếp hấp thu linh lực tổ tiên để lại, trực tiếp trở thành Triệu hoán Đại Đế, về sau chỉ cần tiến một bước, trở thành Thần Hoàng.
Đương nhiên Phượng Dao không thể so sánh với hai yêu nghiệt Bạch Vũ, Dạ Quân Mạc, nhưng so với phần lớn Triệu hoán sư mà nói, thời gian tu luyện của nàng đã ngắn đáng sợ, nhiều người cả đời cũng đừng nghĩ đạt tới cảnh giới Vương Giả.
Bởi vì thực lực của Phượng Dao khủng bố, được phong làm Quận chúa, cũng có vị trí riêng ở tầng lớp trên của Ám Dạ Đế Quốc, quản lý tổ chức tình báo của Đế Quốc.
“Thánh Quân ca ca, muội có thể vào được không?” Một bàn tay trắng nõn thoáng cái vén màn xe, Ám Lân muốn ngăn cũng không ngăn được.
“Oa? Còn có một nữ nhân!” Phượng Dao cực kì ngạc nhiên nhìn Bạch Vũ tựa bên người Dạ Quân Mạc, giống như đang nhìn động vật quý hiếm nào đó.
Bạch Vũ chớp mắt một chút, cũng đánh giá Phượng Dao đến.
Một nữ tử mặc áo đỏ, màu sắc đỏ rực giống như có thể thiêu đốt ánh mắt người phàm tục, khoa trương diễm lệ, tùy ý lớn mật, tuyệt không để ý sắc mặt lạnh lùng của Dạ Quân Mạc.
Phượng Dao có cằm nhọn hoắt, khuôn mặt xinh đẹp, thiếu nữ xinh đẹp tươi cười. Trên người có một loại khí chất tự tin hấp dẫn người.
Bạch Vũ cảm thấy nếu nàng mà là nam tử nhất định ánh mắt đầu tiên sẽ bị Phượng Dao hấp dẫn.
Nàng nghĩ như vậy, quay đầu nhìn về phía Dạ Quân Mạc.
Mặt Dạ Quân Mạc không chút thay đổi, trong đôi mắt đen thâm thúy không có một chút dao động, lạnh nhạt nhìn Phượng Dao xông tới: “Ra ngoài!”
Phượng Dao bĩu môi, thả màn xuống, lui ra ngoài, miệng la hét: “Thiệt thòi ta còn cố ý tới đón huynh, thực không nể mặt.”
Xe ngựa lại bắt đầu di chuyển.
Bạch Vũ sờ sờ cằm. Tính tình... Phượng Dao này tùy ý làm bậy, tuyệt đối là bị dung túng mà ra!
Trong Ám Dạ Đế Quốc, dám ung dung lớn gan ở trước mặt Dạ Quân Mạc như vậy, ngoại trừ Ám Lân, Bạch Vũ thì vẫn chưa từng thấy người thứ hai, ngay cả tam vương cũng sẽ bị khí thế lạnh lẽo ép khi ở trước mặt Dạ Quân Mạc.
Chẳng lẽ là Dạ Quân Mạc dung túng?
Bạch Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Dạ Quân Mạc, muốn nhìn ra một chút manh mối.
Dạ Quân Mạc nhận thấy tầm mắt của Bạch Vũ, cúi đầu nhìn nàng: “Sao vậy?”
“Chàng không có lời gì muốn nói với ta?” Bạch Vũ nhíu mày.
Trong mắt Dạ Quân mạc hiện lên ý cười cưng chiều: “Ta và nàng ta không quan hệ?”
“Là sao? Nàng ấy tuyệt không sợ chàng, xem ra chàng đối với nàng ấy rất tốt.” Bạch Vũ cười tít mắt vẽ vòng tròn ở trước ngực hắn.
Dạ Quân Mạc giữ chặt tay nàng: “Sao nàng biết, có thể trước giờ nàng ta chưa từng gặp ta, mới dám tùy ý làm bậy?”
Khóe miệng Bạch Vũ rụt rụt, xốc màn cửa sổ xe lên, hỏi Ám Lân ở bên ngoài: “Phượng Dao là ai?”
Ám Lân hé miệng cười, giới thiệu ngắn gọn cho Bạch Vũ một lần.
Bạch Vũ nghe xong nhìn Dạ Quân Mạc: “Dù gì cũng là Quận Chúa chàng phong, trước giờ chưa từng gặp, chàng lừa ai chứ?”
“Lừa nàng.”
“...” Nói thẳng ra như vậy được hả?