Hơi thở màu đen lượn lờ trong không khí, cả vùng đất trống ở Vực sâu tràn ngập một dòng nhiệt hủy diệt cực nóng. Hoàn cảnh như vậy tuyệt đối là nơi mãnh thú thích xây tổ, đặc biệt mãnh thú có thân hình to lớn.
Mãnh thú cấp bá chủ hoành hành, linh khí hỗn loạn, lực lượng khủng bố tàn sát đất đai bừa bãi, chung quanh Vực sâu hình thành các loại xoáy nước, không cẩn thận rơi vào một cái, Vương Giả cũng sẽ bị xé thành mảnh nhỏ. Lực lượng đáng sợ hơn lực lượng xé rách không gian nhiều.
Lời đồn Vực sâu có vào không có ra, không phải nói đùa.
Nhưng bọn Bạch Vũ lại một đường bình yên vô sự, chẳng những không đụng tới xoáy nước linh khí, ngay cả bóng dáng nửa con mãnh thú cũng không thấy.
Nhưng Bạch Vũ nhớ rõ vạn năm trước lúc nàng chuồn êm đến Vực sâu đã gặp phải không ít phiền phức, lúc rời đi được đưa đi, cũng là không gặp một chút nguy hiểm nào.
“Các chàng có con đường an toàn?” Bạch Vũ tò mò hỏi Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc gật gật đầu: “Có thể nói như vậy, năm đó lúc tổ tiên Dạ gia bị ép trốn vào Vực sâu, nắm giữ được quy tắc Vực sâu, mới có thể yên ổn ở lại, phát triển thành Ám Dạ Đế Quốc.”
“Nghe nói mãnh thú trong Vực sâu đều bị các chàng thuần phục, là thật sao?”
Dạ Quân Mạc cười nhạt một tiếng: “Ta nhớ rõ vạn năm trước nàng đã hỏi qua vấn đề này.”
“Đúng, nhưng khi đó chàng không trả lời ta.” Bạch Vũ bĩu môi.
Dạ Quân Mạc không nói gì, không trả lời là vì lúc ấy vừa vặn có việc gấp, chờ hắn xong việc trở về, Bạch Vũ sớm đã quên mất vấn đề này.
“Mãnh thú cấp bá chủ cách Đế Quốc khá gần đều đã nằm ở trong lòng bàn tay, về phần mãnh thú bên ngoài thì không quản.” Dạ Quân Mạc thản nhiên nói. Mãnh thú trong Vực sâu có mấy vạn, thuần phục toàn bộ cần quá lâu, việc đó cũng không cần thiết.
Đối với Ám Dạ Đế Quốc mà nói, mãnh thú bên ngoài chính là phòng hộ tự nhiên, kẻ bên ngoài xông vào không biết quy tắc Vực sâu, cực kỳ dễ gặp phải đoàn mãnh thú. Đây cũng là lý do vì sao Sáng Thế Thần Điện có rất nhiều cao thủ, nhưng thế nào cũng không xông vào Vực sâu được.
“Nhất định Thủy Qua và Thụ Tinh sẽ cực kỳ thích nơi này, hai bọn nó truyền âm cho ta, nói là đã thuận lợi chạy thoát, xé rách không gian theo đến rồi.” Bạch Vũ cười tít mắt dựa vào vai Dạ Quân Mạc: “Bây giờ, nhất định Thượng Quan Vân Trần tức giận không nhẹ.”
Quan tâm hắn ta làm cái gì? Dạ Quân Mạc ghen ôm lấy Bạch Vũ, sờ sờ bụng Bạch Vũ: “Nghe nói sinh hài tử rất đau?”
Bạch Vũ có chút ai oán trực tiếp gật đầu: “Là rất đau, nghe nói cảm giác đau nhất trên thế giới chính là sinh hài tử.” Không tính mức độ đau đớn linh hồn, nhưng đây cũng đã là rất đau.
Sắc mặt Dạ Quân Mạc lại càng không tốt: “Có cách giảm bớt không?”
“À... hình như có thể cho người hôn mê, trực tiếp mổ bụng lấy hài tử ra?” Người phàm trần gọi là giải phẫu phụ sản, một Vị diện sử dụng khoa học kỹ thuật để nghiên cứu y thuật, có lẽ ta cũng có thể học?
Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Quân Mạc triệt để đen thui, hắn chỉ nán lại Vị diện kia hai năm, chưa từng nghe nói có y thuật dọa người như vậy: “Nàng vẫn nên tự mình sinh đi, tự mình sinh an toàn.”
Bạch Vũ: “...”
Bỗng nhiên, xe ngựa ngừng lại, Dạ Quân Mạc lạnh nhạt mở miệng: “Sao vậy?”
Cách Đế Đô còn vài trăm dặm, vị trí hiện tại cũng chỉ vừa đến gần bên ngoài thành trì, sẽ không phải là gặp ai đó chứ.
“Thánh Quân ca ca, muội tới đón huynh!” Ám Lân còn chưa nói, một tiếng cười thanh thúy êm tai của thiếu nữ truyền vào, vui vẻ tự tin, lộ ra sức sống bừng bừng.
Ám Lân nói khẽ ở cửa sổ xe: “Là Phượng Dao dẫn người tới đón người.”
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc trầm xuống: “Vì sao nàng ta lại đến? Ai nói với nàng ta?”
“Đương nhiên là Phượng Vương, về phần làm sao Phượng Vương biết được, người nên đến hỏi cữu cữu người.” Ám Lân buông tay nói.