“Làm sao ta biết được?” Bạch Vũ trừng mắt.
“Trong Tháp Ngũ Hành có bộ sách về phương diện này, ta không xem kỹ, nhưng chắc chắn nàng đã từng xem.” Dạ Quân Mạc rất có kiên nhẫn nhắc nhở.
Bạch Vũ muốn khóc, ta xem qua rất nhiều sách, làm sao chàng chắc chắn ta có thể nhớ rõ?
“Ta cần trở về cẩn thận nghĩ lại, chàng không cần quan tâm đến ta.” Bạch Vũ đau đầu trốn qua một bên nhớ lại.
Dạ Quân Mạc lấy dược liệu Âu Dương Diệp đưa tới, lập tức chế tác thuốc tắm, để cho Âu Dương Diệp đưa Uyển Kỳ ngâm vào, hơi nước của thuốc tắm có thể trực tiếp xuyên thấu qua thân thể Uyển Kỳ, tẩm bổ linh hồn của bà.
Thoáng một cái đã năm ngày trôi qua, linh hồn Uyển Kỳ đã hoàn toàn được chữa trị, cũng có nghĩa linh hồn Uyển Kỳ đã thức tỉnh, hẳn là Uyển Kỳ đều có thể nghe thấy những gì bọn họ nói chuyện, nhưng linh hồn Uyển Kỳ lại giống như bị phong tỏa trong một căn phòng nhỏ, không có cách nào chiếm cứ thân thể vốn là của mình.
“Đây là di chứng do giam cầm trong thời gian quá lâu, không cần dùng viên Định Hồn Châu này cho bà ấy nữa.” Bạch Vũ lấy Định Hồn Châu ra, trầm ngâm nói: “Thật ra muốn để cho linh hồn bà ấy dung hợp lại một lần nữa cũng không khó, nhưng cần rất lâu.”
“Không sao, ta không vội.” Âu Dương Diệp kích động nói. Nhiều năm như vậy, có chờ thêm vài ngày nữa cũng không sao.
Bạch Vũ nhìn Âu Dương Diệp: “Ngươi không vội, nhưng chúng ta sốt ruột, vài ngày nữa Tháp Thiên Ky sẽ mở ra, trước đó ngươi cần đưa bản vẽ Tháp Thiên Ky cho ta. Nếu không chậm trễ thì không dùng được.”
“Được, không thành vấn đề. Ta lập tức đi lấy.” Âu Dương Diệp vẫn tươi cười đầy mặt như cũ, khuôn mặt vốn cứng nhắc trông nhu hòa hơn rất nhiều.
Bạch Vũ nhíu mày: “Đồng ý đơn giản như vậy, ngươi sẽ không sợ chúng ta đang lừa gạt ngươi.”
“Không sợ.” Âu Dương Diệp lắc đầu, thu lại nụ cười: “Ta tin người chính là công chúa Bạch Vũ, khí chất của người, tính tình của người đều giống như trước đây, công chúa sẽ không gạt ta.”
Bạch Vũ động động môi, không nói cái gì nữa.
Bỗng nhiên, nàng có chút áy náy, thật ra người Sáng Thế Thần Điện không phải đều giống Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần, vẫn còn có rất nhiều người đang cố gắng vì nàng, vì huyết mạch Thần Sáng Thế, vì bình an thiên hạ.
Vì sao lúc đó nàng lại không nghĩ cai quản, nếu lúc ấy nàng không tùy hứng như thế, đơn thuần như thế, thông minh một chút sẽ không bị người ta lừa, có lẽ Sáng Thế Thần Điện sẽ không rơi vào trong tay đám người này.
Bỗng nhiên, một bàn tay lớn ấm áp bỗng nhiên dịu dàng xoa trên đầu nàng, làm rối sợi tóc của nàng, kéo tinh thần của nàng lại.
“Đó không phải là sai lầm của nàng, không phải một mình nàng có thể hàn gắn lại được. Trăm ngàn năm qua, nhờ có huyết mạch Sáng Thế che chở, bọn họ làm ra quá nhiều chuyện tội lỗi, nên có một kiếp này.” Đôi mắt đen nhánh của Dạ Quân Mạc giống như xoáy nước sâu muốn hút nàng vào.
Bạch Vũ trầm luân trong đó, dựa vào trong lòng hắn, hừ hừ giống như con mèo nhỏ: “Ta biết. Ta sẽ không hối hận vì chuyện này.”
“Ừm.” Dạ Quân mạc vỗ lưng Bạch Vũ, nhàn nhạt lên tiếng.
Quả nhiên, Âu Dương Diệp rất nhanh đã lấy bản vẽ đến, một chồng lớn thật dày, toàn bộ đều là vẽ tay.
“Ta còn tưởng rằng thứ này được bảo tồn trong ngọc bài.” Bạch Vũ mặt mày hớn hở lật xem bản vẽ.
“Ban đầu quả thật là được bảo tồn trong ngọc bài, nhưng ngọc bài đã bị Thượng Quan Vân Trần phá hủy rồi. Những thứ này là ta vẽ từng bút từng bút một lúc thiết kế lúc trước, không nỡ ném, mới giữ lại.” Âu Dương Diệp sắp xếp lại bản vẽ một lần, giải thích với bọn họ.
365 loại cơ quan, mỗi một loại đều có bản thiết kế chi tiết, có cái có cách giải quyết, có cái không có. Lúc thiết kế cơ quan, có vài cơ quan không muốn để cho người phá giải.