Edit:V.O
Bạch Vũ, Viêm Hạo Thiên, Nhạc Kỳ Nhân cùng Bắc Thần Phong bị trọng thương
đều trúng cử vào danh sách, vốn sẽ có thêm Bách Lý Vân Diễm cùng Sa
Hoằng, nhưng tình huống của hai vị này bây giờ không thích hợp để gia
nhập vào Vô Trần Cung, Sa Hoằng sống chết không rõ, Bách Lý Vân Diễm bị
phế linh mạch, Vô Trần Cung bỏ qua hai người.
Trong lòng Bạch Vũ
vì Sa Hoằng cảm thấy một tia đáng tiếc, nhưng nàng thành công, nàng giúp Đông Nhạc giành được vị trí thứ Nhất, nàng đã có được cơ hội cùng Vô
Trần Cung chủ nói đến việc trọng điểm.
Mười thiếu niên Triệu hoán sư trúng cử kích động đi vào trước khán đài, Vô Trần Cung chủ giống như một trưởng bối hiền lành cười tủm tỉm nhìn bọn họ, ánh mắt đảo qua trên người đánh giá bọn họ, cuối cùng dừng lại ở trên người Bạch Vũ, “Ngươi
gọi là Bạch Vũ đúng không? Ngươi có chuyện gì cần bổn tọa hỗ trợ hay
không ?”
Đây là một lệ thường, mỗi tuyển thủ ở mỗi lần Triệu hoán đại hội đạt được vị trí thứ Nhất đều có cơ hội hướng Vô Trần Cung đưa
ra thỉnh cầu, cơ hội lần này Vô Trần Cung chủ thực hiện cho Bạch Vũ.
Quyết định này không ai có nghị luận khác thường gì, ai cũng có thể nhìn ra
Bạch Vũ ở lần Triệu hoán đại hội này có thực lực mạnh nhất, là Triệu
hoán sư có tiềm lực nhất. Vô Trần Cung chủ hiển nhiên rất xem trọng
nàng, cũng không biết nàng sẽ đưa ra yêu cầu gì.
Những người đạt được vị trí thứ Nhất ở những lần đại hội trước đều muốn Thượng phẩm Linh thuật hoặc là dược liệu trân quý.
Người đạt được vị trí thứ nhất lần trước, đến từ Viêm Võ Đế Quốc – Tả Khưu
Lan trực tiếp yêu cầu được bái Vô Trần Cung chủ làm thầy, ngay tại chỗ
được thu làm Đại đệ tử Vô Trần Cung, khiến cho Viêm Võ Đế Quốc hoàn toàn ngồi vững vàng ở địa vị đứng đầu Lục quốc.
Không biết lần này
Bạch Vũ sẽ đưa ra yêu cầu gì, có phải cũng muốn bái sư hay không? Thực
lực của nàng so với Tả Khưu Lan không hề kém hơn, nếu đưa ra yêu cầu bái sư, Vô Trần Cung chủ hẳn cũng sẽ không cự tuyệt, Đông Nhạc kia cũng
được nở mày nở mặt.
Vẻ mặt Bắc Thần Phong tối tăm nhìn Bạch Vũ,
nhìn dáng người phiêu dật của nàng đi ra phía trước, nghe được nàng gằn
từng tiếng mở miệng: “Bạch Vũ thỉnh cầu Cung chủ có thể giúp sư phụ ta - Bạch Tử quỳnh giải trừ khế ước nhiều thế hệ nô bộc cùng Bắc La Quận
Quốc!”
Bắc La Quận Vương quá mức sợ hãi, thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Bạch Tử Quỳnh là Quốc sư của Bắc La, là một trong vài Triệu hoán sư đỉnh cấp trong thiên hạ, là trụ cột lớn nhất Bắc La, nếu rời đi thực lực của Bắc La Quận Quốc sẽ bị suy yếu trên diện rộng. Hắn chỉ là bất mãn uy vọng
của Bạch Tử Quỳnh ở Bắc La quá cao, nhưng không có nghĩa là hắn hi vọng
đem Bạch Tử Quỳnh đuổi đi.
Bạch Vũ ở trên Triệu hoán đại hội đánh bại bọn họ còn không nói, thế nhưng còn muốn mang sư phụ của nàng đi,
thực là đáng giận đến cực điểm! Nhưng Bạch Vũ hiện tại lại cầu trước mặt Vô Trần Cung, hắn có phẫn nộ như thế nào cũng không dám phát tác.
Bắc Thần Phong bất mãn nghiêm mặt nói: “Bạch Vũ, Bạch Tử Quỳnh là Quốc sư
mà vạn người Bắc La chúng ta kính ngưỡng, phần khế ước kia chẳng qua là
do tổ tiên Bạch thị cảm thấy thiếu nợ ân tình của chúng ta mới lập khế
ước, chúng ta chưa từng bắt buộc Quốc sư làm gì. Nếu bà ấy muốn giải trừ bọn ta chỉ cần tự mình thương lượng là được, ngươi làm gì phải vì chút
chuyện nhỏ ấy là làm náo loạn đến trước mặt Cung chủ?”
Bạch Vũ lạnh lùng nhìn hắn, “Ta không tin ngươi.”
Nói nghe thật là hay, không phải là muốn nói cho Vô Trần Cung chủ Bắc La
Hoàng thất của các ngươi có phong phạm quân tử, chưa từng khắt khe sư
phụ ta, là ta bụng dạ hẹp hòi ác ý suy diễn các ngươi sao. Dù sao chỉ
cần có thể giúp sư phụ ta giải trừ khế ước, tùy tiện ngươi nói thế nào
thì nói.
Vô Trần Cung chủ thật không ngờ yêu cầu Bạch Vũ đưa ra
không phải vì chính mình, mà là vì sư phụ nàng, loại tình huống này là
lần đầu tiên lão nhìn thấy, trong lòng nhịn không được khen ngợi, ánh
mắt nhìn Bạch Vũ càng thêm từ ái, nhưng cũng không có lập tức đáp ứng.
Khế ước nô bộc cũng không phải dễ dàng giải trừ như vậy, đặc biệt khế ước
lại là Bạch Tử Quỳnh – Triệu hoán sư đỉnh cấp, muốn mạnh mẽ giải trừ thì phải dùng linh lực càng cường đại hơn so với Bạch Tử Quỳnh. Nếu Bắc La
Quận Quốc đồng ý giải trừ thì cũng được một chút, nhưng nghe trong lời
nói của Bắc Thần Phong, Bắc La trong lòng không muốn.