Edit:V.O
”Cung chủ, ta nghe nói Bạch Vũ từ nhỏ là do sư phụ nàng nuôi lớn, nàng muốn
vì sư phụ giành lại tự do, cũng là một mảnh hiếu tâm, ngươi liền giúp
nàng đi.” Viêm Võ Đế Vương bỗng nhiên mở miệng, biểu tình mang theo một
chút kích động.
Viêm Hạo Thiên ngạc nhiên nhìn Viêm Võ Đế, cha
hắn từ khi nào thì xen vào chuyện của người khác? Bình thường ngay cả
triều chính cũng lười trông nom, hôm nay tại sao lại vì Bạch Vũ không có chút quan hệ gì nói chuyện? Uống lộn thuốc?
Vô Trần Cung chủ vừa định mở miệng nói rõ chuyện phiền toái này, Dạ Quân Mạc đột nhiên nói: “Có thể.”
Vô Trần Cung chủ đành phải đem lời muốn nói nuốt trở vào, cười gật đầu,“Chuyện này bổn tọa đồng ý, bổn tọa sẽ phái người đến Bắc La giải trừ
khế ước cho Bạch Tử Quỳnh, đến lúc đó Bắc La phải phối hợp, không thể
ngăn cản.”
”Đa tạ Cung chủ.” Bạch Vũ vui mừng quá đỗi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nở rộ ra tươi cười giống như bảo thạch sáng bóng, chói loá mắt, giống như lông chim lay động tâm Dạ Quân Mạc.
Trong mắt đám người Bắc La Quận Vương cùng Bách Lý Uy chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt.
Bọn họ thật vất vả giẫm Viêm Võ Đế Quốc xuống, cuối cùng lại để cho Đông Nhạc trở thành người chiến thắng của Triệu hoán đại hội lần này, còn
thêm Bạch Vũ bị bọn họ coi như phế vật, phỏng chừng còn chưa rời đi Viêm Võ Đế Quốc cũng đã dương danh thiên hạ (nổi tiếng khắp thiên hạ).
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, bọn họ hối hận cũng không còn kịp rồi, bây
giờ còn phải quay về suy nghĩ biện pháp ngăn cản Bạch Tử Quỳnh giải trừ
khế ước. Bắc La Quận Vương ôm theo tức giận đến mức dạ dày phát đau, sau khi Triệu hoán đại hội chấm dứt liền vội vã mang theo mọi người quay về Bắc La.
Những Quận Vương khác cũng không ở lại lâu, chỉ có Đông
Nhạc không sốt ruột ở lại. Bởi vì Sa Hoằng bị trọng thương nên không thể hoạt động, Bạch Vũ tính toán ở lại Viêm Võ giúp hắn trị thương.
Đám người Đông Nhạc Quận Vương khi nghe Bạch Vũ nói phải giúp Sa Hoằng trị
thương đều sợ ngây người, Nhạc Kỳ Nhân không thể tin được bắt lấy bả vai Bạch Vũ, “Vũ tỷ tỷ, thương thế của Sa Hoằng ca ca thật có thể trị được
sao?”
”Đương nhiên có thể trị, bằng không muội nghĩ rằng ta vì
sao lại đòi Bắc Thần Phong Hoàn Hồn Thảo ngàn năm?” Bạch Vũ cười vỗ vỗ
tay Nhạc Kỳ Nhân.
Đông thúc nhãn tình sáng lên, vẻ mặt kích động, “Thì ra là thế, Hoàn Hồn Thảo có thể chữa khỏi ngoại thương của Sa
Hoằng, có thể chữa trị tứ chi cùng dung mạo của hắn.”
”Đúng, mặt cùng cánh tay của ngươi cũng có thể chữa khỏi.” Bạch Vũ nói.
”Ta? Ta coi như thôi đi, chỉ có một gốc cây, làm sao đủ dùng, vẫn là để cho Sa Hoằng. . . . . .”
”Sa Hoằng không cần nhiều như vậy, ta tự có chừng mực.” Đây là Bách Lý Uy
cùng Bách Lý Vân Diễm thiếu Sa Hoằng cùng Đông thúc, một gốc cây Hoàn
Hồn Thảo ngàn năm vẫn chưa đủ để trả lại.
Nhưng có được Hoàn Hồn
Thảo vẫn còn chưa đủ, nàng còn cần không ít dược liệu trân quý, bọn họ
hiện tại đang ở Hoàng cung Viêm Võ Đế Quốc, cũng không biết có thể cho
hay không.
”Quận Vương, ngươi có mang mấy loại dược liệu này không?” Bạch Vũ đem phương thuốc giao cho Đông Nhạc Quận Vương.
Quận Vương xem qua một lần, mặt nhăn lại, “Lúc trước đi mang theo không ít
dược liệu, những thứ cơ bản đều có, nhưng Ngưng Huyết Thanh Diệp 300 năm lại không có.”
”Ngưng Huyết Thanh Diệp không phải là dược liệu
thông thường, trong nghiệp đoàn Triệu Hoán Sư cũng không có chuẩn bị
sẵn, 300 năm phỏng chừng là không mua được. Nhưng ta nhớ rõ trong quốc
khố của Đông Nhạc có, không bằng ta gọi người đưa tới.” Đông thúc nặng
nề nói.
Sa Hoằng hiện tại không thể hoạt động, biện pháp tốt nhất chính là mang dược liệu đến đây. Nhưng như vậy ắt sẽ chậm trễ thời
gian, thương thế của Sa Hoằng hiện tại chỉ cần chậm trễ nhiều hơn một
khắc, liền nhiều thêm một phần nguy hiểm, rất khó nói có thể xuất hiện
dạng chuyển biến xấu gì.
Lông mày Bạch Vũ nhăn lại, cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt.
”Không cần phải lo, không phải là Ngưng Huyết Thanh Diệp 300 năm sao, trong
quốc khố của ta cũng có, cho ngươi mượn cũng được.” Viêm Hạo Thiên đột
nhiên đẩy cửa ra, nghênh ngang tiêu sái tiến vào.