Edit:V.O
Đông thúc mừng như điên, “Lời này của Thái tử là thật sao.”
”Ai rảnh rỗi không có việc gì buổi tối chạy đi lừa ngươi?” Viêm Hạo Thiên
trợn trắng mắt, ném ra một tấm lệnh bài, “Đây là lệnh bài của Đông cung, cầm đi khố phòng, muốn cái gì thì lấy cái đó.”
Đông Nhạc Quận Vương cười lớn nói lời cảm tạ, “Bổn vương lúc này đa tạ Viêm Võ Đế .”
Viêm Hạo Thiên bĩu môi, một chút cũng không thèm tính toán, ngược lại nhìn
về phía Bạch Vũ, “Ngươi trước kia có từng biết lão nhân nhà ta hay
không? Hắn keo kiệt đến vắt cổ chày ra nước như vậy, thế nhưng chủ động
cho ngươi mượn đồ, còn giúp ngươi nói chuyện trước mặt Vô Trần Cung
chủ.”
Bạch Vũ sửng sốt, “Không biết, ta hôm nay là lần đầu tiên gặp Viêm Võ Đế.”
”Phải không?” Viêm Hạo Thiên hồ nghi sờ sờ cằm, “Vậy sư phụ ngươi có biết lão nhân nhà ta không?”
Bạch Vũ chớp chớp mắt, ai cũng nói Viêm Hạo Thiên tính tình cổ quái, làm
việc toàn phải xem tâm tình, nàng sao lại cảm thấy hắn là một người
thẳng tính, hỏi này nọ đều nói thẳng ra.
Kỳ thật nàng cũng cảm
thấy có chút kỳ quái, lúc Viêm Võ Đế nghe được nàng nói thẳng ra tên
Bạch Tử Quỳnh mới đột nhiên vì nàng nói chuyện , thần sắc rõ ràng khắc
chế kích động, giống như thật sự cùng sư phụ của nàng có liên quan.
Nhưng nàng từ nhỏ đi theo bên cạnh sư phụ, chưa từng nghe sư phụ nhắc qua chuyện gì liên quan đến Viêm Võ Đế.
”Ta cũng không rõ ràng lắm.” Bạch Vũ ăn ngay nói thật.
”Ngươi không phải do sư phụ ngươi nuôi lớn sao, chuyện của sư phụ ngươi mà
ngươi cũng không rõ ràng?” vẻ mặt Viêm Hạo Thiên hoài nghi.
Lông
mày Bạch Vũ khẽ nhíu, “Sư phụ chỉ nuôi ta mười sáu năm, những chuyện
trước khi bà nhận ta ta cũng không rõ ràng. Nếu ngươi thật sự muốn biết, vì sao không trực tiếp đi hỏi Phụ vương ngươi?”
Viêm Hạo Thiên
ngoài cười nhưng trong không cười giật giật khóe miệng, hắn không hỏi
sao? Chính là hỏi không ra nên hắn mới đến tìm Bạch Vũ, hiện tại xem ra
Bạch Vũ cái gì cũng không biết. Nếu hỏi không ra, hắn cũng lười quản, dù sao hắn chỉ là tò mò mà thôi.
”Ngươi quả thực không mang theo
khăn che mặt thì có vẻ tốt hơn.” Viêm Hạo Thiên ngắm nhìn Bạch Vũ, đưa
đồ vật này nọ sau đó rời đi.
Nhạc Kỳ Nhân hướng về bóng lưng Viêm Hạo Thiên làm mặt quỷ, “Thấy ai xinh đẹp liền trêu chọc, quả nhiên đúng là hoa hoa công tử.”
Bạch Vũ buồn cười, mím miệng cười trộm.
Đông thúc rất nhanh đi đến khố phòng lấy Ngưng Huyết Thanh Diệp, Bạch Vũ sắp xếp lại dược liệu, rất nhanh đã phối xong dược, đưa một phần cho Đông
thúc đi hầm thành thang dược (nấu dược), một phần khác nàng muốn suốt
đêm pha chế thuốc mỡ.
Lấy Hoàn Hồn Thảo ngàn năm làm dược liệu
chính cũng không dễ hầm chế, Bạch Vũ vẫn cứ làm việc đến nửa đêm mới
xong, có chút buồn ngủ ngáp một cái, mơ mơ màng màng xoa xoa mắt.
Một đôi bàn tay to lớn ấm áp bỗng nhiên phủ lên hông của nàng, tim Bạch Vũ
tim nhất thời đập hụt một nhịp, ngay sau đó liền cảm thấy một hơi thở
quen thuộc, hơi thở nam tử lành lạnh tràn ngập quanh quẩn ở bên cạnh
nàng.
Nàng dựa vào trong một lồng ngực ấm áp, sau lưng nàng hơi hơi nóng lên.
Bạch Vũ quay đầu, bất ngờ chạm vào con ngươi thâm thúy như hố sâu không đáy, không tự chủ được hãm sâu vào.
”Nhìn đến ngây người?” Dạ Quân Mạc khẽ cười một tiếng, thanh âm tràn ngập từ tính nhìn Bạch Vũ đang nóng lên trong lòng.
Bạch Vũ phục hồi tinh thần lại, bĩu môi, “Đây không phải là Mạc Điện cao cao tại thượng của Vô Trần Cung sao? Khuya khoắt lại chạy đến phòng của nữ
tử, là muốn làm gì nha?”
Mày kiếm của Dạ Quân Mạc nâng lên, “Tức giận?”
”Ta nào dám tức giận với Mạc Điện?” Bạch Vũ giật ra cách tay Dạ Quân Mạc đang ôm bên hông nàng.
Quả nhiên là tức giận, Dạ Quân Mạc ôm chặt nàng không buông, thấp giọng nói bên tai nàng: “Ta giúp sư phụ nàng giải trừ khế ước.”
”Thật sự?” Ánh mắt Bạch Vũ nhất thời sáng lên, bực mình vừa rồi lập tức ném đi đến chân trời nào rồi.
”Ừ” Dạ Quân Mạc thản nhiên lên tiếng, chống lại ánh mắt trong suốt của Bạch Vũ, trong lòng có chút buồn bực.