Sau khi làm tốt hết thảy chuẩn bị, đội nhân mã Đông Nhạc tham gia Triệu hoán đại hội bắt đầu lên đường.
Bạch Vũ vốn tưởng rằng Đông thúc sẽ mang theo ba người các nàng đi trước,
sau mới biết được Quận Vương sáu quốc phải tự mình gặp nhau tham gia
Triệu hoán đại hội, Đông Nhạc Quận Vương đích thân mang theo bọn họ một
đường chậm rãi đi đến Viêm Võ Đế Quốc trước, phô trương giống như đi
đánh giặc, đội ngũ đi tuần có hơn ngàn người.
Bạch Vũ ngồi trong
xe ngựa được Triệu hoán thú kéo đi, không nói gì trừu trừu khóe miệng.
Bọn họ xác định chính là đi tham gia Triệu hoán đại hội mà không phải là đi đánh nhau sao? Mang theo nhiều người như vậy, Viêm Võ Đế Quốc thật
sự sẽ cho bọn họ vào thành?
Thử lạp ——
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Bạch Vũ không hề chuẩn bị, thiếu chút nữa là bị đập đầu.
Nàng xốc mành xe lên, bọn họ đã đến cửa Vương thành Viêm Võ Đế Quốc, đang
muốn vào thành, lại đụng phải nhân mã Bắc La. Bắc La Quận Vương khí vũ
hiên ngang cưỡi trên một con ngựa cao to, đi theo phía sau đúng là Bắc
Thần Phong cùng Bách Lý Uy.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp, còn chưa
vào thành đã đụng phải bọn họ. Bạch Vũ nhìn thấy Bắc Thần Phong tác
phong cử chỉ tao nhã, đáy mắt xẹt qua một tia châm chọc. Mấy tháng không gặp, vẫn khoác cái dáng vẻ ngụy trang giả tạo này, không biết lại mê
đảo bao nhiêu là nữ tử?
”Yêu, đây không phải là Đông Nhạc Quận
Vương sao? Tới sớm như vậy? Không phải cảm thấy thấy tới sớm là sẽ có
được thứ tự tốt đó chứ?” Bắc La Quận Vương trêu tức nói.
Đông Nhạc Quận Vương cười lạnh, “Các ngươi cũng tới rất sớm, mắt còn không biết trên dưới cản đường người khác.”
”Ngươi nói ai mắt không biết trên dưới?” Bách Lý Uy không vui nói.
”Ai đáp lại thì ta nói với người đó.”
”Ngươi. . . . . .” Bách Lý Uy nổi trận lôi đình, bị Bắc Thần Phong giữ chặt
lại, “Bách Lý tướng quân, không cần phải khoe võ mồm nhanh như vậy,
người ta muốn mắng cứ để cho ngươi ta mắng đi.”
Bách Lý Uy áp chế cơn tức xuống, “Điện hạ nói rất đúng, dù sao người như ta cũng chỉ có thể mắng chửi người khác.”
Bắc Thần Phong gật gật đầu, trên khuôn mặt tuấn lãng vẫn duy trì tươi cười
như ánh mặt trời, ánh mắt quét về phía đội ngũ xe ngựa của Đông Nhạc.
Khi hắn nghe nói trong danh sách người dự thi của Đông Nhạc có một nữ tử gọi là Bạch Vũ thì chỉ nghĩ là trùng tên, nhưng tin tức hắn điều tra
được lại nói cho hắn biết rất có thể chính là Bạch Vũ mà hắn quen biết
kia.
Hắn cảm thấy có chút hoang đường, phế vật hắn không cần sau
khi đến Đông Nhạc thế nhưng lại trở thành thiên tài có tư cách cạnh
tranh cùng hắn, chẳng lẽ thiên tài của Đông Nhạc lại thiếu thốn đến mức
độ này? Ngay cả ba Triệu hoán sư trẻ tuổi cũng không tìm thấy được mà
phải nhặt lấy phế vật mà Bắc La sung quân sao?
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bạch Vũ vén rèm lên, con ngươi hơi hơi co rụt lại.
Bạch Vũ phát hiện ánh mắt Bắc Thần Phong nhìn về phía nàng, dung nhan tuyệt
sắc dưới khăn che mặt lộ ra một ý cười nghiền ngẫm, sâu kín chống lại
ánh mắt không thể tưởng tượng được của hắn, một đôi thu thủy trong sáng
lạnh lùng, lạnh đến mức khiến cho người khác thấy lạnh cả người.
Bắc Thần Phong nhận ra, hắn cực kỳ xác nhận nữ tử ngồi trong xe ngựa kia
chính là Bạch Vũ! Nàng vẫn như trước luôn mang theo cái khăn che mặt,
vẫn như trước một bộ dáng yếu đuối, nhưng đôi mắt kia của nàng lại thay
đổi, ý cười không tốt, chỉ có một mảnh lạnh như băng. Ánh mắt sắc bén
làm cho hắn không tự chủ được rùng mình một cái, lại có loại sợ hãi
không dám đối diện.
Bất quá chỉ là không cam lòng nhìn hắn với
ánh mắt thù địch thôi, tới tham gia đại hội thì thế nào? Còn không phải
chỉ là một phế vật. Bắc Thần Phong hừ lạnh một tiếng vứt sang một bên.
Đông Nhạc Quận Vương cũng thấy được một màn này, khinh thường bĩu môi. Đưa
một thiên tài như vậy đến Đông Nhạc, không biết đầu óc các ngươi nghĩ
như thế nào. Nàng hiện tại chân chính là con bài chưa lật của Đông Nhạc, so với Sa Hoằng còn là thiên tài khủng bố hơn, thật muốn nhìn xem sau
khi các ngươi biết được sẽ hối hận thành cái dạng gì.
Một trận
tiếng vó ngựa truyền đến, một đội nhân mã từ bên trong Vương thành Viêm
Võ Đế Quốc chạy ra, dẫn đầu chính là một thiếu niên khuôn mặt tuấn tú.