Lòng các vị Trưởng lão tràn đầy gào thét căm phẫn.
Dạ Quân Mạc gõ gõ bàn, để mọi người yên tĩnh lại.
Bạch Vũ thản nhiên liếc nhìn bọn họ, nói: “Viện Trưởng Lão đã được thành lập, vậy lấy danh nghĩa Viện Trưởng Lão tuyên bố chuyện này ra, huyên càng lớn càng tốt. Ta muốn khiến Thượng Quan gia trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người !”
Chúng Trưởng lão gật đầu, đúng là vẫn là bọn họ làm chuyện này mới tương đối thích hợp, Ám Dạ Đế Quốc không thích hợp ra mặt.
“Chỉ tản tin tức sao?” Tề trưởng lão có chút không hài lòng hỏi.
Tuy rằng hơn ba mươi Trưởng lão bọn họ đã lớn tuổi, nhưng tốt xấu cũng là thực lực Vương Giả, Đại Đế, truyền đi một tin tức, cũng quá coi thường bọn họ rồi?
Dạ Quân Mạc lạnh lùng mở miệng: “Viện Trưởng Lão muốn tản tin tức cũng không dễ dàng, có thể truyền ra đã không tệ rồi.”
Bởi vì Viện Trưởng Lão không có người bảo vệ, hơn nữa Thượng Quan Vân Trần còn phái một đống sát thủ chờ ở bên ngoài, luôn luôn chuẩn bị làm thịt vài người xui xẻo không cẩn thận. Ra cửa cũng phiền phức huống chi là truyền bá tin tức.
Nhất thời, sắc mặt Tề trưởng lão đen thui, không nói chuyện nữa.
“Yên tâm, các ngươi cứ việc đi thu xếp, quậy lớn vụ này là được rồi. Về phần sát thủ Thượng Quan Vân Trần phái tới, chỉ cần khiến hắn ta bận bịu, hắn ta sẽ không rảnh phái sát thủ nữa.” Bạch Vũ đã có dự tính trước, mỉm cười.
Sóng mắt Dạ Quân Mạc xoay chuyển, lập tức đã hiểu Bạch Vũ muốn làm gì, có chút lo lắng, nói: “Nàng muốn ra tay với bọn họ? Thế lực Thượng Quan gia rất lớn, không thể liều mạng. Ngọc gia co đầu rụt cổ trong Sáng Thế Thần Điện, cũng không bắt được nhược điểm.”
“Nhưng dù sao trong bọn họ cũng có người đi lại trên Ngũ Hành Đại Lục đúng không? Trừ phi tất cả bọn họ núp ở trong Thần Điện không ra, nếu không ra một người thì giết một người. Phái sát thủ ám sát, ai mà không biết chứ?”
Phải biết rằng số lượng sát thủ của Ám Dạ Đế Quốc có thể nhiều hơn Sáng Thế Thần Điện.
Đời sau của Ám Dạ Đế Quốc vốn nổi tiếng là thích khách, gần như mỗi người đều có thể làm sát thủ, bọn họ giống như là sát thủ trời sinh trốn trong bóng tối, cho dù cấp bậc thấp hơn đối phương cũng có thể tìm đúng cơ hội, xử lý đối thủ.
Hơn nữa Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ có độc dược, muốn ám sát cũng không dễ.
Mà Sáng Thế Thần Điện luôn luôn tự cho mình là quang minh chính đại, Bạch Vũ chết đi mới bắt đầu bồi dưỡng sát thủ, số lượng ít hơn Ám Dạ Đế Quốc rất nhiều.
Hơn nữa bọn họ bồi dưỡng sát thủ gần như là đang bồi dưỡng binh khí hình người, sát thủ được bồi dưỡng ra chỉ biết giết người, thậm chí ngay cả tình cảm cũng không có, máu lạnh đáng sợ.
Người như vậy sẽ không ngụy trang, vừa xuất hiện, vẻ mặt đã viết ta là sát thủ, ban ngày ban mặt còn mặc y phục dạ hành (quần áo đi đêm), kẻ ngốc mới không biết mà đề phòng.
Nói là ám sát, không ra tay trong đêm khuya đã gọi là ám sát, trên thực tế vẫn là bọn họ đánh lén tương đối lợi hại một chút, vài trưởng lão bị giết chết lúc trước đều bị bọn họ đánh lén mà chết, về phần sau này, đã không còn trưởng lão nào từng phạm sai lầm như vậy nữa.
Dạ Quân Mạc nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Cứ làm như vậy.”
Một trận ám sát chĩa mũi nhọn vào gia tộc Thượng Quan và Ngọc đã từ từ triển khai như vậy rồi.
Dạ Quân Mạc truyền lệnh, hễ là nhìn thấy người Ngọc gia, hoặc là người Thượng Quan gia ở trên Ngũ Hành Đại Lục, giết không tha.
Xác thật có không ít người của Ám Dạ Đế Quốc ẩn núp trên Ngũ Hành Đại Lục, đám đệ tử Đế Quốc hưng phấn bắt tay hành động, thị vệ Phượng Hoàng của Bạch Vũ cũng phái ra năm người, ra mệnh lệnh phải làm được chỉ trong năm ngày, các nơi trên Ngũ Hành Đại Lục bắt đầu truyền đến mấy chục chuyện ám sát. Mà một người của Đế Quốc cũng không hề bị thiệt hại.
Bọn họ tìm đúng mục tiêu, một kích không trúng, lập tức đi xa, rất nhanh đã có người lợi hại hơn đến giết chết mục tiêu.
Nếu như vô tình gặp mấy người tụ tập ở cùng nhau, vậy thì rất tốt. Mãnh thú của thị vệ Phượng Hoàng cũng không phải là thuần phục để chơi, mấy chục con mãnh thú cấp 7, cấp 8 đồng thời hành động, giẫm lên cũng giẫm chết bọn họ rồi.