Ầm - -
Bỗng nhiên, ngọn lửa U Lam dời non lấp biển đánh tới, Ngũ Hành Chu Tước hắc hóa hót lên một tiếng ở trên bầu trời, mưa lửa hỗn loạn nháy mắt phá hủy cả tòa trang viện.
Thượng Quan Vân Trần lao ra từ trong một đống hoang tàn, có chút chật vật nhìn Dạ Quân Mạc ở chỗ xa, chửi ầm lên: “Dạ Quân Mạc, ngươi vậy mà dám ra tay với ta, ngươi đừng quên khế ước giữa chúng ta! Ngươi muốn chết sao?”
Dạ Quân Mạc ho ra một ngụm máu, hắn bị khế ước trừng phạt, thân thể bị thương, nhưng hắn còn chưa thương tổn đến Thượng Quan Vân Trần, trừng phạt vẫn không nghiêm trọng, nếu hắn thu tay lại thì vẫn còn kịp.
Nhưng là hắn không làm như vậy, gọi Thanh Long ra, hai mặt giáp công Thượng Quan Vân Trần không chút khách sáo.
Thượng Quan Vân Trần vội vàng gọi Triệu Hoán Thú của bản thân ra, vừa lui vừa mắng to: “Ngươi điên rồi sao? Hay là ngươi nghĩ ngươi thật sự có thể giết ta? Ta cũng là Thần Hoàng!”
“Ngươi thì tính là Thần Hoàng cái gì ! Một tên trên danh nghĩa mà thôi, ngươi dám động đến Bạch Vũ, ta sẽ khiến cho ngươi chết ở đây !” Dạ Quân Mạc không thèm quan tâm, tấn công càng thêm mãnh liệt.
Thượng Quan Vân Trần nói là Thần Hoàng, nhưng thực lực vẫn chưa ổn định bằng Dạ Quân Mạc, nội thương của Dạ Quân Mạc khiến cho thực lực của hắn giảm xuống trên diện rộng, lúc vết thương lành lại, mới có thể phát huy toàn bộ thực lực, nhưng thực lực của Thượng Quan Vân Trần lại không chuẩn.
Thực lực của hắn ta luôn luôn vương giả, ở mãi trong Đại Đế, ngẫu nhiên một lần phát huy siêu trình độ mới có thể đạt tới Thần Hoàng, nói trắng ra là lúc trước khi Ngọc Ưu Liên lấy được linh mạch của Bạch Vũ, đưa cho hắn ta một phần, nhưng hiển nhiên hắn ta vẫn không thể dung hợp hết được.
“Ngươi giết ta, Bạch Vũ vẫn sẽ chết ở trong Tháp Thiên Ky, ngươi cũng sẽ phải chôn cùng ta vì khế ước !” Biểu cảm của Thượng Quan Vân Trần một bộ không sao cả, trên mặt chứa nụ cười lạnh coi thường: “Ngươi tính làm như vậy sao?”
Dạ Quân Mạc hơi hơi híp mắt: “Không giết ngươi, ta có thể khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
Ầm ầm - -
Thanh Long hô mưa gọi gió, một vùng mênh mông vây khốn Thượng Quan Vân Trần. Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần xanh đen, trúng độc không nhẹ.
Dạ Quân Mạc cũng ho ra máu càng thêm nghiêm trọng, nhưng hắn cứ liều chết nắm lấy Thượng Quan Vân Trần không tha: “Thả Bạch Vũ ra, nếu không ngươi cứ chờ trúng độc mà chết đi.”
“Thả Bạch Vũ?” Thượng Quan Vân Trần suồng sã cười to: “Ngươi cho Tháp Thiên Ky là chỗ như thế nào? Có vài cơ quan một khi mở ra, liền không bị khống chế, ngươi từng nghe nói đến không gian lãng phí chưa? Đó là một nơi có vào mà không có ra, bây giờ Bạch Vũ ở bên trong chờ chết! Nàng ta đã bị đè chết từng chút từng chút, từ từ nhấm nháp tư vị tử vong...”
Ầm - -
Ngọn lửa nổ tung trên ngực Thượng Quan Vân Trần, nếu không phải Dạ Quân Mạc còn nhớ nếu bây giờ giết Thượng Quan Vân Trần, chính mình cũng sẽ bị khế ước giết chết, thì ngọn lửa này có thể đánh tan Thượng Quan Vân Trần thành từng mảnh.
“Ha ha, ngươi vẫn không dám giết ta!” Thượng Quan Vân Trần cười to, nụ cười suồng sã bắt đầu tần nhẫn.
Bỗng nhiên, hơn mười đường lưỡi dao khí sắc bén từ sau lưng Dạ Quân Mạc phóng tới, Đế Vương Tuyết Viên (vua vượn tuyết ^^) ầm ầm xuất hiện, đỡ đánh lén. Dạ Quân mạc thờ ơ liếc nhìn về phía sau, hơn mười tên đệ tử Sáng Thế Thần Điện đã tới rồi.
Nhìn Thượng Quan Vân Trần xúi giục giống như không có đầu óc chỉ là khiến cho Dạ Quân Mạc tức giận, lôi kéo lực chú ý của Dạ Quân Mạc, để Dạ Quân Mạc không chú ý tới người của hắn ta đã đến đây.
Dạ Quân Mạc thật sự không chú ý tới, nhưng bây giờ phát hiện cũng không muộn.
Dạ Quân Mạc cưỡi lên Ngũ Hành Chu Tước, thẳng về phía bầu trời, rời khỏi phế tích, đi tới cổng vào Thần Vực.
Trong lòng hắn hoang mang sợ hãi, trước kia có lẽ hắn đã từng có lúc hoảng loạn, nhưng chưa từng có lúc nào hoảng loạn giống như hôm nay.
Không gian lãng phí, hắn cũng đã từng nghe nói. Hắn từng điều tra Tháp Thiên Ky, cơ quan không gian lãng phí nổi danh như vậy, sao hắn có thể chưa từng nghe, đó không phải là cơ quan bình thường, mã là tử địa (chỗ chết) chân chính !