Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 486: Chương 486: Trung tâm Tháp Thiên Ky 7




Nàng vội vàng thử đánh một đạo linh khí lên nóc, cái nóc trông có vẻ cứng rắn lay động một phát, thì ra cả tấm nóc không phải là thể rắn, mà hình như là linh khí ngưng tụ thành thực chất !

Nhưng cho dù là thể khí, cũng vẫn có thể đè chết Bạch Vũ, linh khí dày đặc như vậy, uy áp quá mức khủng bố, một Linh Chủ như nàng hoàn toàn không đánh vỡ được, nếu nàng có thể trở thành Tôn Chủ, nói không chừng còn có chút hy vọng.

Hơn nữa, trở thành Tôn Chủ, là có thể nhận được một cơ hội triệu hoán nữa, trong không gian phong kín như vậy, triệu hoán được Triệu Hoán Thú biết xuyên thủng toàn bộ chướng ngại đến bên cạnh nàng, đến lúc đó không cần lối ra, cũng có thể ra được.

Tuy nàng biết lúc nàng ở Bách Bảo Lâu cũng đã liên tục thăng cấp, tốc độ thăng cấp của nàng từ lúc tiến vào Thần Vực quá nhanh, cảnh giới không ổn định, có lẽ muốn lên cấp sẽ rất khó, nhưng lúc này chỉ có một cách này thôi.

Bây giờ nàng là Linh Chủ đỉnh cấp, chỉ cần đột phá, sẽ là Tôn Chủ.

Nàng có rất nhiều linh tửu và tinh thể thượng phẩm, linh khí ở đây cũng cực kỳ sung túc, có điều kiện để thăng cấp.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên nóc từ từ hạ xuống, có loại cảm giác chính mình là một con kiến bé nhỏ, dễ dàng bị một bàn tay cho đập chết, chỉ có thể nhanh chóng bình tâm, trước uống một ly linh tửu, hấp thu linh khí rồi nói sau.

Nàng tập trung tinh thần tu luyện, nhưng luyện một lúc lâu cũng không hấp thụ được một chút linh khí nào, cẩn thận kiểm tra lại, bất ngờ phát hiện linh mạch của nàng đã bị phong ấn !

“Đây là có chuyện gì?” Bạch Vũ chấn động. Tiểu Bạch đang nằm úp sấp ở bên cạnh, lười biếng ngủ gật, bị Bạch Vũ gào một tiếng giật mình tỉnh dậy, lập tức chột dạ trốn ra sau lưng nàng.

Dư quang khóe mắt Bạch Vũ nhìn thấy, vươn tay xách nó lại: “Có phải ngươi biết có chuyện như vậy đúng không?”

“Oa - -” chuyện này không liên quan tới ta, là Trảm Nguyệt làm. Tiểu Bạch lập tức quăng tội lỗi của chính mình không còn một mảnh.

Bạch Vũ gọi Trảm Nguyệt ra, Trảm Nguyệt nhìn Bạch Vũ, thở dài một tiếng.

Là nói và Cửu Huyền Băng Hồ cùng nhau bàn bạc phong kín linh mạch của Bạch Vũ, bây giờ Bạch Vũ muốn thăng cấp thì chỉ cần phá vỡ phong ấn, sẽ lập tức có thể đột phá thành Tôn Chủ, vấn đề là,  vị trí Bạch Vũ chọn không tốt lắm, uy áp ở đây quá nặng, dưới tình huống như vậy, ngay cả linh khí Bạch Vũ cũng không có cách nào để hấp thu, càng đừng nói là phá bỏ phong ấn.

Bạch Vũ đen mặt, nàng chọn vị trí này à? Nàng cũng bất đắc dĩ có được không?

“Các ngươi phong ấn, chẳng lẽ không thể giải?” Bạch Vũ bất đắc dĩ hỏi.

Trảm Nguyệt tỏ vẻ bất lực, bọn nó chỉ biết phong ấn, không biết giải phong ấn.

Bạch Vũ: “...” Có suy nghĩ rất muốn đánh người !

Không phá bỏ được phong ấn, liền không thể thăng cấp, chẳng lẽ nàng thật sự phải bị đè chết ở đây?

Nghĩ đến thảm trạng bị đè chết, nàng đã bắt đầu cảm thấy hít thở không thoải mái, ngẩng đầu nhìn lên, vậy mà nóc lại cách nàng rất gần rất gần. Rõ ràng nhìn giống ốc sên bò, sao có thể nhanh như vậy?

Nàng vội vàng điều động linh khí toàn thân chống cự uy áp nặng nề ép xuống, chỉ cảm thấy linh khí quanh quẩn quanh thân bị ép cho tan rã, toàn thân nặng nề như bị đổ chì, khung xương bắt đầu phát ra tiếng lộp bộp.

Cả tấm nóc ở chỗ cách đỉnh đầu nàng không xa, còn chưa đụng tới nàng, nàng đã cảm thấy khó chịu giống như sắp chết, lục phủ ngũ tạng phảng phất đều muốn vỡ tan, lập tức phun ra một ngụm máu.

...

“Bạch Vũ, đừng trách ta thủ đoạn độc ác, đây là lần đầu tiên ta sử dụng cơ quan không gian lãng phí này, người chết ở đó chẳng những không còn hài cốt, ngay cả hồn phách cũng tan thành mây khói, ngươi cứ yên tâm đi đi, ta sẽ không cho ngươi cơ hội luân hồi chuyển thế nữa !” Thượng Quan Vân Trần cảm thận được tin tức Tháp Thiên Ky truyền lại, trên khuôn mặt anh tuấn thoáng hiện lên nụ cười lãnh lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.