Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 497: Chương 497: Luyện Khí Sư, kẻ phản bội 1




Đợi đến cứ điểm ở Đại lục Hiên Thổ của Ám Dạ Đế Quốc, một tông môn tên là Ám Dạ Môn, Bạch Vũ mới xác định, đúng là Ám Ưng đã dối gạt nàng.

Dạ Quân Mạc đã tỉnh lại, vẫn xử lý công việc như bình thường ở trong thư phòng, nhưng Bạch Vũ liếc thấy sắc mặt hắn thật sự không tốt, tư thái ung dung đều là giả bộ.

Hắn nghiêng người dựa trên sập mềm, một bộ nhàn nhã đạm mạc, một tay cầm sách, lạnh nhạt đọc, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ vô song của hắn, hiếm khi tỏa ra vẻ lười biếng mà cao quý.

Hắn nhìn thấy Bạch Vũ đứng ở cửa, tà tứ cười, vẫy tay: “Đến đây.”

Bạch Vũ chạy tới, rất không rụt rè nhảy lên sập, đè ở trên thân hắn, một tay cướp đi sách trong tay hắn, đôi mắt to ngập nước nén giận trừng hắn: “Đừng giả bộ, rõ ràng thân thể không thoải mái.”

Nhìn kỹ ở khoảng cách gần, có thể nhìn thấy sắc mặt của hắn trắng bệch như thế nào, mặt mày lạnh lùng có thêm một phần yếu ớt của bệnh trạng, khiến cho Bạch Vũ vừa thấy liền đau lòng khủng khiếp.

Dạ Quân Mạc khẽ cười một tiếng, nhấc tay sửa sửa sợi tóc rối tung trên trán Bạch Vũ: “Ta không sao.”

“Không sao mà chàng không đi đón ta?” Bạch Vũ tiếp tục trừng mắt.

Dạ Quân Mạc nhíu mày: “Sao nàng biết chắc chắn ta sẽ đi đón nàng? Biết đâu là ta cố tình không đi?”

Bạch Vũ híp mắt, bỗng nhiên cầm cánh tay hắn đặt lên vai nàng, hoàn toàn nằm bò lên người Dạ Quân Mạc, nhỏ giọng nói thầm bên tai hắn: “Chàng theo đuổi ta một vạn năm, điểm tự tin ấy ta vẫn có. Hơn nữa, mạch tượng của chàng thật sự rất tệ.”

Dạ Quân Mạc không nói gì rút tay về, lúc bị Bạch Vũ cầm cổ tay hắn liền biết giấu diếm không xong rồi.

Bạch Vũ đứng dậy, ai oán nhìn hắn: “Ta nhớ đã từng nói với các chàng, trong lúc cuộc chiến Thần Vực xảy ra là có khế ước hòa bình, chàng còn là Thần Hoàng, rốt cuộc sao chàng lại làm cho chính mình bị thương thành như vậy?”

Dạ Quân Mạc vội ho một tiếng: “Bởi vì khế ước bảo vệ Thượng Quan Vân Trần.”

“Chàng trêu chọc hắn ta vào lúc này làm gì hả?” Bạch Vũ nhíu mày chống lại đôi mắt sáng dịu dàng, che giấu của Dạ Quân Mạc, bỗng nhiên hiểu rõ.

Chỉ sợ là Dạ Quân Mạc biết tình cảnh của nàng trong Tháp Thiên Ky, mới tức giận đi gây phiền phức cho Thượng Quan Vân Trần.

“Chàng cần gì phải làm như vậy?” Bạch Vũ dựa vào ngực hắn, thở dài: “Cho dù chàng đánh chết hắn ta cũng không cứu ta được, bị thương cũng là chính bản thân chàng.”

Dạ Quân Mạc sờ sờ lưng nàng một chút: “Nàng cần gì phải tiến vào Tháp Thiên Ky? Chuyện gì cũng không biết liền đi vào, nàng cũng biết nguy hiểm bao nhiêu?”

“Đi vào một lần, mới biết lần thứ hai cần phải chuẩn bị cái gì.” Bạch Vũ ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi mắt đen thâm thúy của Dạ Quân Mạc: “Lúc ta bị vây ở không gian lãng phí, có phải chàng giúp ta không?”

Dạ Quân Mạc không nói chuyện, ngón tay thon dài quấn quanh sợi tóc mềm mại của Bạch Vũ, giống như chỉ là một cái nhấc tay, không đáng nhắc tới.

Bạch Vũ kéo tay hắn ra, đưa sát vào mặt hắn giống như con chó nhỏ, đôi mắt sáng ngời, ướt sũng viết rõ ta tức giận: “Rốt cuộc chàng đã giúp ta như thế nào? Chàng không ở trong Thần Vực, chúng ta cũng không thể dùng truyền âm ngàn dặm, chàng truyền linh khí cho ta như thế nào.”

Dạ Quân Mạc nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời ngập nước của Bạch Vũ, bỗng nhiên xoay người một cái, đè nàng ở dưới thân: “Nàng ngoan ngoãn, ta sẽ nói cho nàng biết.”

Nói xong, môi mỏng lạnh lẽo liền hôn xuống, Bạch Vũ muốn đẩy ra, lại sợ dùng quá sức làm Dạ Quân Mạc bị thương, tình hình bây giờ của Dạ Quân Mạc không tốt, không thể sử dụng một chút linh khí.

Kết quả nàng bị hôn đến mơ hồ, đợi đến khi bị Dạ Quân Mạc ôm đến phòng ngủ, không biến phản kháng như thế nào đã bị hắn đạt được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.