Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 496: Chương 496: Xuất sắc 7




Người chung quanh nhìn Bạch Vũ, trong lòng đang nhỏ máu, mấy thứ này không phải đều cướp đi từ trong tay bọn họ à? Sao lúc ấy bọn họ lại để cho Bạch Vũ cướp đi đơn giản như vậy? A..., hình như là bởi vì Lưu Hỏa có lực phá hoại cao tới 130 điểm trực tiếp oanh tạc toàn bộ Triệu Hoán Thú của bọn họ không còn.

Uy lực như vậy, ngoại trừ Triệu Hoán Thú hệ Thổ mạnh một chút, vậy còn có thể sống tiếp sao? Hơn nữa, tốc độ của Hỏa Diễm Thanh Điểu kia lại quá nhanh, dù sao cũng ra tay cướp đoạt trước, con đụng phải không chết thì tối đa vẫn có thể liều mình đồng quy vu tận.

Đáng tiếc bọn họ đồng quy vu tận, Bạch Vũ vẫn còn một con Bạch Hổ, còn có một con Băng Hồ... Bọn họ thua cũng không oan.

Nam Môn Tư hít vào một hơi khí lạnh, đôi mắt xinh đẹp, quyến rũ nhìn về phía Bạch Vũ, lộ ra vài phần tìm tòi nghiên cứu, ánh sáng nơi đáy mắt càng hiện ra thâm trầm. Nam Môn Tĩnh buột miệng kêu lên: “Điều đó là không thể! Ngươi... Ngươi đoạt đồ của ai?”

“Ngươi quản ta đoạt của ai? Dù sao ta đã cướp tới tay rồi.” Bạch Vũ nhìn nàng ta một cái, dẫn đồng đội tiến lên một bước.

Vài chùm sáng bao phủ năm người bọn họ, Bạch Vũ ngửa mặt nhìn Tháp Ngũ Hành, nói từng câu từng chữ: “Ta muốn mở Tháp Thiên Ky ra lần nữa!”

Cuộc chiến Thần Vực xem như kết thúc, nhưng Thần Vực cũng không đóng cửa, nó vẫn phải cho người xuất sắc thêm một cơ hội đi vào kiến trúc không gian, có thể chọn một tòa trong tám tòa kiến trúc.

Bạch Vũ là người xuất sắc, tự nhiên không cần suy nghĩ liền chọn Tháp Thiên Ky.

Diệt nhìn Bạch Vũ chằm chằm, mắt lộ ra hung ác, không hề ngạc nhiên với lựa chọn của Bạch Vũ, nhưng cho dù hắn ta không cam lòng cũng không có cách nào thay đổi kết quả này. Bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa hai đồng đội đã chết, sau khi trở về chắc chắn Điện Chủ sẽ cực kỳ thất vọng đối với bọn họ.

Thần Vực chấn động một cái, hiển nhiên đã nghe được yêu cầu của Bạch Vũ, lục tục đưa mọi người trong Thần Vực ra ngoài. Lúc trước bọn họ vào từ cổng vào ở Đại lục nào, sẽ được đưa ra ngoài từ cổng vào ở Đại lục đó.

Năm người Bạch Vũ được đưa về Đại lục Hiên Thổ, vừa rơi xuống đất, liền thấy Ám Ưng đã sớm chờ ở cổng vào nghênh đón bọn họ.

Ám Ưng dẫn theo khá nhiều người tuy Thần Vực còn chưa đóng cửa, nhưng cuộc chiến Thần Vực đã kết thúc, khế ước hòa bình cũng không còn lực trói buộc, hai bên lập tức bắt đầu đề phòng, phái người đón người ở cổng vào, miễn cho đệ tử của mình vừa ra đã bị cướp.

“Bạch Vũ cô nương vất vả rồi, mau cùng ta trở về nghỉ ngơi đi. Mười ngày sau Tháp Thiên Ky sẽ được Thần Vực mở ra, đến lúc đó người vẫn còn phải vất vả một lần nữa, xin người nhất định phải bắt lấy cơ hội lần này.” Giọng điệu Ám Ưng vô cùng thoải mái, mặt mày cứng ngắc cũng nở nụ cười.

Bạch Vũ gật gật đầu: “Ừm, chúng ta vẫn còn mười ngày để chuẩn bị.”

Nàng đi theo Ám Ưng, vừa đi vừa nói chuyện, khóe mắt đảo qua bốn phía, không nhìn thấy Dạ Quân Mạc, không hiểu sao trong lòng có chút mất mát, nói chuyện với Ám Ưng có chút không yên lòng, có mấy lời nói thành râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Ám Ưng chỉ nghĩ nàng mệt mỏi: “Chúng ta đã sắp xếp Phi Mã (ngựa bay) ở phía trước, ngồi lên, ngủ một giấc liền đến nơi rồi.”

“A......” Bạch Vũ không nhịn được lặng lẽ truyền âm cho Dạ Quân Mạc: “Ta đã ra ngoài, ta có thể mở ra Tháp Thiên Ky, bây giờ chàng đang ở đâu?”

Một lúc lâu, Dạ Quân Mạc cũng không đáp lại.

Mí mắt Bạch Vũ nhảy dựng, nhìn về phía Ám Ưng: “Vậy... Dạ Quân Mạc đâu?”

“Thánh Quân có việc bận.” Ám Ưng nghiêm túc, xụ mặt đáp. Không thể để lộ ra tình huống bị thương của Thánh Quân, nói chuyện ở đây khó tránh khỏi nguy hiểm, hắn sẽ không tùy tiện nói ra.

Bạch Vũ nháy mắt mấy cái, đang vội à, là chuyện vô cùng quan trọng sao? Nhưng sao nàng lại cảm thấy Ám Ưng đang lừa nàng đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.