Linh thạch Lưu Ly, thạch anh chứa linh khí, nhưng linh khí rất ít, một loại chỉ dùng để làm đồ trang sức, hoặc là để cho người bình thường không thể tu luyện lấy làm bùa hộ mệnh. Nhưng cũng có thể coi như là tinh thể thứ phẩm thật sự chứa linh khí.
Có thể đào ra được hai thứ này trong mạch khoáng, cái này rõ ràng chính là một tòa quặng tinh thể vô cùng hiếm thấy.
Ban đầu, Bạch Vũ chỉ nghĩ có thể đào ra một ít kim khí quý giá bán lấy tiền, bây giờ Phục Mãn nói với nàng, có thể trực tiếp đào ra được tiền!
Ánh mắt Bạch Vũ sáng như sao.
“Đã phái người bắt đầu đào chưa?” Bạch Vũ hỏi.
“Thuộc hạ đã chuẩn bị xong rồi, hơn nữa còn phái người tiến sâu thêm một bước vào bên trong mạch khoáng để thăm dò. Chờ lần thăm dò này kết thúc, là có thể chính thức khai thác rồi.” Phục Mãn cũng vô cùng kích động, lúc nói chuyện, không hề thiếu nụ cười trên mặt.
Bạch Vũ vui vẻ gật đầu: “Lần này có thể phát hiện ra mỏ quặng, công lao là của Trưởng lão Phục Mãn. Trưởng lão Phục Mãn phát hiện ra tòa mỏ này như thế nào?”
“Vực chủ phái thuộc hạ tạm thời quản lý Vực Thanh Phong, đương nhiên thuộc hạ không dám qua loa, ngoại trừ điều tra Phủ Vực Chủ, dọn dẹp tàn dư, còn tự mình dạo qua một vòng ở khắp Vực Thanh Phong. Lúc đến chỗ tòa núi hoang này, liền phát hiện linh khí trong núi này dồi dào, cẩn thận tìm kiếm thì phát hiện trong núi có một huyệt động nằm sâu dưới đất, bên dưới là một dải quặng mua.” Phục Mãn nói từ từ.
Bạch Vũ lại cảm thấy có chút kỳ lạ, nhíu mày: “Ngươi mới đến không bao lâu đã phát hiện ra, làm sao Lệnh Hồ Hùng có thể không biết?”
Phục Mãn cũng sửng sốt: “Chuyện này...”
“Có lẽ ông ta ngu dốt, trong tay có một tòa núi quý giá cũng không biết.” Tư Minh bày tỏ khinh bỉ với Lệnh Hồ Hùng.
Bạch Vũ cười ha ha: “Lệnh Hồ Hùng không phải là kẻ ngu, có thể làm Chủ một Vực, ít nhiều gì cũng có chút bản lĩnh. Trưởng lão Phục Mãn, ngươi nói từ trước đến nay, tòa mỏ này chưa từng bị khai thác, đúng không?”
“Đúng, thuộc hạ cũng không phát hiện ra dấu vết bị khai thác.”
“Chuyện này thật kỳ lạ.” Lệnh Hồ Hùng thật sự quá sơ ý, không phát hiện ra được sao?
Bạch Vũ không nghĩ ra lý do vì sao, tiếp tục thương lượng với Phục Mãn chuyện khai thác mạch khoáng, tòa mạch khoáng này chẳng những sâu, mà còn rất lớn, tốt nhất toàn bộ người khai thác nên là Triệu Hoán Sư hệ Thổ.
Phục Mãn chỉ dẫn đến hai mươi Triệu Hoán Sư hệ Thổ, nhưng hôm nay đã có mười người đi thăm dò, chắc chắn không đủ để khai thác.
Bạch Vũ quyết định tuyên bố cáo thị, chiêu mộ Triệu Hoán Sư hệ Thổ của Vực Thanh Phong, nếu vẫn không đủ thì cũng chỉ có thể điều động đệ tử từ Vực Thanh Linh tới.
Mọi người đang thương lượng chi tiết, một đệ tử hốt ha hốt hoảng xông tới, gần như là nhào tới trước mặt Phục Mãn: “Trưởng lão, không tốt rồi, người đi thăm dò đã xảy ra chuyện!”
Nhất thời, sắc mặt mọi người liền thay đổi.
Mười đệ tử đi thăm dò thì chỉ có năm người trở về, nhưng tất cả còn không ngừng hộc máu, toàn thân biến thành màu đen, trông có vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.
Lúc Bạch Vũ và Phục Mãn vào đến lều trại của bọn họ, năm người đã hôn mê bất tỉnh, sắp không được.
Bạch Vũ lập tức bắt mạch cho năm người, vẻ mặt vô cùng khó coi: “Bọn họ đã bị trúng độc.”
Y Sư trị liệu cho năm người liên tục gật đầu: “Không sai, hẳn là bọn họ đã bị trúng độc của khoáng thạch phát ra ở sâu dưới mạch khoáng, độc này vô cùng nguy hiểm, độc phát vô cùng nhanh, không có thuốc nào chữa được...”
Có một ít khoáng thạch là có độc, chôn ở dưới đất mấy ngàn thậm chí là trên vạn năm, sau đó toàn bộ độc tố sẽ dần dần bốc hơi trong không khí, nếu vẫn bị chôn thì còn chưa tính. Một khi có người đào ra, bảo đảm sẽ bị chất độc này quật ngã.
“Thật sự không có cách sao? Cần dược liệu gì cũng có, ngươi hãy nghĩ cách đi.” Phục Mãn không muốn nhìn đệ tử của chính mình chết như vậy.
Y Sư bất đắc dĩ buông tay: “Thuộc hạ học nghệ không tinh, không có sức để xoay chuyển trời đất.”
“Để ta.” Bạch Vũ lạnh nhạt vung tay lên: “Tất cả các ngươi đều lui xuống.”