Phục Mãn nhẹ nhàng thở ra, đúng vậy, Vực Chủ của bọn họ chính là Độc Sư.
Sau khi mọi người lui xuống, Bạch Vũ lấy Tẩy Độc Thảo 3000 năm Tư Vực Chủ tặng ra, bẻ lá cây ở phía trên xuống nghiền nát, lại hòa thêm máu của nàng nữa, chia làm năm phần cho bọn họ uống vào.
Quả thật khoáng độc lần này ô cùng nguy hiểm, chỉ dựa vào máu của nàng thì không có cách để giải độc, vẫn phải thêm Tẩy Độc Thảo 3000 năm nữa mới được.
Khó trách Lệnh Hồ Hùng không khai thác mạch khoáng này, độc khoáng thạch khủng bố như vậy, đi vào thì sẽ chết, còn một ít tinh thể thứ phẩm bên ngoài này hoàn toàn không có giá trị khai thác, cho nên vứt một tòa núi quý giá như vậy ở trong này, cũng không có ai hỏi han đến.
Sau khi Bạch Vũ cho năm người uống thuốc xong, không qua bao lâu, bọn họ liền tỉnh dậy.
Y Sư bắt mạch lại cho bọn họ một lần nữa, ngoại trừ bên ngoài thân thể có chút suy yếu, nhưng lại có thể bình phục hoàn toàn, phải biết rằng lúc trước bọn họ đã sắp chết!
“Vực Chủ quả thực đúng là Thần Y!” Đôi mắt nhỏ của Y Sư nhìn Bạch Vũ, kêu một câu sùng bái, hận không thể bái Bạch Vũ làm thầy.
Bạch Vũ ho khan hai tiếng, hỏi năm người tình huống bên trong mỏ quặng cùng với Phục Mãn.
Vốn lúc năm người bọn họ tiến vào xem xét, đào một đường thông xuống thông đạo nằm sâu dưới đất, trông có vẻ là hình thành tự nhiên, trực tiếp đi thông vào trung tâm mạch khoáng.
Khoáng thạch lấp kín bên trong thông đạo, càng đi vào bên trong, càng có giá trị.
Nhưng bọn họ đi không bao lâu, đã bắt đầu cảm thấy bất thường, độc không hề có dấu hiệu đột nhiên phát ra, trước khi bọn họ đi xuống đã ăn Tẩy Độc Thảo, nhưng không có một chút tác dụng, bọn họ lập tức chạy ra ngoài.
Một nửa người chạy đến nửa đường liền bị độc phát bỏ mạng, năm người bọn họ miễn cưỡng chạy trốn cũng bị trúng độc đã sâu, may mắn đệ tử canh giữ ở lối vào mỏ quặng lập tức đưa bọn họ trở về, mới kiếm lại được một cái mạng..
“Các ngươi phát hiện cửa thông đạo kia ở đâu?” Bạch Vũ hỏi.
“Ngay tại chân núi của một sơn động gần đó, vẫn có người trông coi ở đó.”
Phục Mãn có chút lo lắng nhìn về phía Bạch Vũ: “Vực Chủ, không phải người muốn đi chứ? Độc này quá lợi hại, người không thể đích thân mạo hiểm.”
“Ý ngươi là không cần một tòa mỏ tinh thể như vậy nữa sao?” Bạch Vũ mặc kệ, gần đây nàng cực kỳ thiếu tiền.
Tinh thể gởi trong kho của hai Vực gần như đều bằng không, mà nàng còn cần phần lớn linh lực để thăng cấp linh lực cho Tiểu Thanh, Tiểu Bạch. Sau khi nàng bồi dưỡng Trảm Nguyệt, linh lực chỉ còn lại có 56 điểm, nhưng uống Phương Tình, hấp thu tinh thể quá chậm, hấp thu một viên tinh thể mới chỉ có được một điểm linh lực.
Bây giờ, thứ nàng cần là tinh thể thượng phẩm, cần phải có phần lớn tinh thể mới đổi được.
“Nếu thật sự không lấy được, cũng chỉ có thể từ bỏ.” Phục Mãn thở dài nói.
“Thật ra không phải là không có cách để tiêu trừ khoáng độc. Chỉ cần tìm được ngọn nguồn phát ra độc tố, lấy nó đi, sau đó bài xuất nó ra thông qua thông đạo, không qua bao lâu, có thể an toàn tiến vào mạch khoáng. Ta có thể đi vào tìm ngọn nguồn.”
Chỉ cần tìm được ngọn nguồn, toàn bộ sẽ được giải quyết dễ dàng.
Phục Mãn cũng không đồng ý: “Không được, đây không phải là chuyện đùa! Ngộ nhỡ người trúng độc thì sao?”
“Nếu ta có thể giải độc, đương nhiên có thể đảm bảo chính mình không bị trúng độc.”
Phục Mãn vẫn không đồng ý: “Lão phu có thể đi cùng với Vực Chủ được không?”
“Cùng đi? Không, ta không dẫn bất kỳ ai theo, một mình ta đi.” Máu của ta bách độc bất xâm, lại có thêm Trẩy Độc Thảo 3000 năm nữa mới có thể đi xuống, những người khác đi xuống chỉ có thể chịu chết.
Mặt Phục Mãn đen thui: “Như vậy sao được? Một mình Vực Chủ đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...”
Bạch Vũ dở khóc dở cười: “Trưởng lão Phục Mãn, ngươi không thể nhìn vào điểm tốt của ta sao?”
Cuối cùng, Trưởng lão Phục Mãn cũng không thể khuyên ngăn Bạch Vũ, Bạch Vũ lấy thân phận Vực Chủ hạ lệnh, đương nhiên Phục Mãn có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể dẫn người trông coi ở lối vào, đồng thời liên kết truyền âm ngàn dặm với Bạch Vũ, để bất cứ lúc nào cũng có thể liện hệ.