Dạ Kiêu Hùng trở tay đánh một chưởng về phía Đoạn Vô Huyết, vẫn không rời khỏi trấn thạch.
Đoạn Vô Huyết bị đẩy lui bằng một chiêu, lập tức hét lớn một tiếng, trên võ trường trống trải vang vọng giọng nói của hắn, truyền rất xa. Hắn lại tiến lên ngăn cản Dạ Kiêu Hùng, một kích mãnh liệt, ngay cả Dạ Kiêu Hùng cũng có chút ăn không tiêu lực lượng của một kích này, chỉ có thể nghiêng mình né tránh.
“Đoạn Vô Huyết, ngươi nổi điên gì vậy? Ngươi chỉ là một Tôn Chủ, ta tiện tay cũng có thể giết ngươi, còn không cút ngay cho ta!” Dạ Kiêu Hùng tức giận nói.
“Ngươi mới nên cút ngay! Không phải ngươi là họ Dạ sao? Lại làm gian tế cho Sáng Thế Thần Điện, phá vỡ trấn thạch phòng ngự, tên chết tiệt nhà ngươi!”
“Ơ, ta họ Dạ thì thế nào? Có rất nhiều người họ Dạ bên trong Ám Dạ Đế Quốc, ở Dạ gia hoàn toàn không có ngày nổi danh, dù sao ta cũng chỉ là một chi thứ, còn không bằng tự tìm đường sống, ít nhất Ngọc Ưu Liên còn hào phóng hơn Ảnh Vương nhiều.” Dạ Kiêu Hùng âm ngoan nghiến răng.
Dạ Mộ Vũ ở bên cạnh nháy mắt, nói với Dạ Mộ Bạch: “Ca ca, có phải vị Thành chủ này bị bệnh hay không? Thứ Ngọc Ưu Liên cho mà hắn ta cũng dám cần?”
Dạ Mộ Bạch gật gật đầu: “Ai kêu hắn ta có lòng tham? Hắn ta có mạng lấy vài thứ kia cũng không mạng để dùng, đợi đến khi hắn ta làm xong việc, chắc chắn Ngọc Ưu Liên sẽ xử lý hắn ta mà mắt cũng không nháy.”
Nhất thời sắc mặt Dạ Kiêu Hùng đen lại, ánh mắt tràn đầy sát ý hung tợn trừng hai hài tử một cái, đá văng Đoạn Vô Huyết, gọi Triệu hoán thú ra ngăn Đoạn Vô Huyết lại, xoay người lại bổ nhào đến Trấn thạch.
Chỉ thiếu một chút nữa Trấn thạch sẽ hoàn toàn bị gỡ ra, hắn ta quyết không thể thất bại trong gang tấc.
“Không được đi!” Đoạn Vô Huyết thở hổn hển muốn tiến lên, lại bị Triệu hoán thú của Dạ Kiêu Hùng gắt gao ngăn lại.
Dạ Kiêu Hùng giơ chủy thủ màu lục trong tay lên, dùng sức đâm vào Trấn thạch.
“Dừng tay!” Một đòng linh khí khủng bố từ trong hư không trực tiếp chém thẳng đến, Tề trưởng lão, Thủy trưởng lão và mấy vị Trưởng lão từ đằng xa bay nhanh đến, nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng nổi giận quanh quẩn ở toàn bộ trên không nội thành.
Ầm - -
Ba con Triệu hoán thú của Dạ Kiêu Hùng liều mạng thay hắn ta cản linh khí khủng bố lại, nháy mắt tan thành mây khói.
Máu tươi từ trong miệng Dạ Kiêu Hùng chảy ra lênh láng, lại cười lớn lên, chủy thủ đâm thật mạnh lên Trấn thạch, Trấn thạch bị gỡ ra, không còn cách nào để cứu vãn.
“Nguy rồi!” Đột nhiên sắc mặt mấy vị Trưởng lão thay đổi, bọn họ nghe được tiếng động đã lập tức chạy tới nhưng vẫn đã muộn.
Sáng Thế Thần Điện dùng trăm phương ngàn kế phá hủy Trấn thạch, thậm chí không tiếc bại lộ một gian tế quan trọng như Dạ Kiêu Hùng, vì có thể khiến cho Bình Tây thành mất đi sự bảo vệ ở trong thời gian ngắn, chẳng sợ chỉ trong nháy mắt, chắc chắn bọn họ còn có chuẩn bị ở phía sau!
Quả nhiên, Trấn thạch bể tan tành, mặt đất chấn động kịch liệt giống như tức giận, bầu trời lạnh như băng tối đen, phong vân biến sắc, mây đen cuồn cuộn che phủ tất cả ánh sáng.
Đột nhiên một dòng lực lượng đáng sợ buông xuống, nặng nề đè bẹp người giống như trời sập, ngay cả vài vị Trưởng lão cấp Đại Đế khác cũng không chịu nổi, thân thể run lên.
Đoạn Vô Huyết ngã xuống đất ‘phịch’ một tiếng, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, cảm giác như xương cốt cũng sắp nát.
Hắn khó khăn quay đầu nhìn về phía hai hài tử, ngạc nhiên phát hiện dưới áp lực khủng bố như thế, hai hài tử vẫn đứng đó giống như không sao, nhưng một giây sau chúng lại dùng y phục ẩn thân phủ lên chính mình.
Một bóng dáng hiện lên ở trong không trung, đó là một nữ tử ưu nhã, có gương mặt búp bê đáng yêu, hư ảnh giống như thiên thần che hơn một nửa bầu trời đêm, vào lúc gió bắt đầu thổi, từ từ từ trên bầu trời đi tới.
Ngọc Ưu Liên!
Rốt cuộc Ngọc Ưu Liên vẫn luôn không hiện thân lại ra tay, trong nháy mắt Trấn thạch bể tan tành, khi kết giới không gian của Bình Tây thành biến mất, dẫn theo trời đất mà đến, quyết đoán ra tay.