Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 703: Chương 703: Nửa đêm phá rối 4




“Tìm được vị trí chưa?” Mộ Bạch sờ sờ đầu muội muội, tuy rằng bọn họ là thai song sinh, sinh ra trong cùng một ngày, nhưng từ bé muội muội luôn vô cùng ỷ lại hắn, hắn cũng quen làm một người đại ca.

“Sắp, hình như liền ở bên kia, sẽ không quá xa.”

“Dạ.” Mộ Bạch lấy một cái áo choàng nhỏ ra cho Mộ Vũ phủ thêm, cái này là Bạch Vũ tự tay làm cho chúng, thật ra Bạch Vũ thêu thùa chẳng ra sao, tuy rằng chất liệu áo choàng được làm ra vô cùng tốt, nhưng đường may rất là thô ráp.

Chỉ là hai hài tử đều không ghét, chuồn ra cửa cũng chỉ muốn cần y phục Bạch Vũ làm theo.

Hai hài tử đi đến bên kia, vừa vặn thấy đội tuần tra của Đoạn Vô Huyết.

Đông Quách Lâm dẫn đầu vô cùng ngạc nhiên, giờ này còn có tiểu hài tử đi ở trên đường cái? Còn là trong Bình Tây thành, tâm tư cha nương này cũng quá lớn. Nhìn kỹ, không phải là hai tiểu hài Đoạn Vân Thiết dẫn đến sao? Sao có thể chạy vào bên trong thành này.

Đoạn Vô Huyết nhanh chóng đứng ra, tỏ vẻ là tiểu hài tử chạy loạn khắp nơi, hắn sẽ lập tức đưa chúng trở về.

Đông Quách Lâm gật gật đầu, giao cho Đoạn Vô Huyết đi xử lý.

Đương nhiên Đoạn Vô Huyết không đưa chúng trở về, mà là cùng đi theo chúng đến bên trấn thạch bên kia.

Linh Lung Kim Hồ luôn luôn chạy lên phía trước, nhưng chạy thật lâu cũng không thấy bóng dáng.

“Các con chắc chắn là ở bên cạnh? Sao cảm thấy càng đi càng vắng vẻ vậy hả ?” Đoạn Vô Huyết ôm Mộ Vũ, nắm Mộ Bạch một đường đi theo Linh Lung Kim Hồ, chỉ cảm thấy đã không còn ở trong phạm vi tuần tra của bọn họ rồi.

“Đến trung tâm thành rồi. Chỗ các thúc tuần tra chính là bên ngoài nội thành.” Mộ Bạch đạo.

“Hả? Đây là trung tâm nội thành sao? Sao chẳng có gì cả? Sao trung tâm thành lại là nơi to lớn, trống rỗng như vậy?” Đoạn Vô Huyết nghi ngờ nhìn bốn phía, rất có thể nơi này là một võ trường khổng lồ.

“Xuỵt - - hai người có nghe thấy không? Có tiếng động!” Đột nhiên Mộ Vũ mở miệng, tay nhỏ bé bụ bẫm đặt lên miệng Đoạn Vô Huyết.

Ba người đều im lặng, ngừng thở cẩn thận nghe.

Răng rắc - - răng rắc - -

Tiếng động rất nhỏ theo gió lạnh thổi đến, Đoạn Vô Huyết nghe mà không hiểu vì sao, sắc mặt hai hài tử lại đại biến.

“Thế nào?”

“Có người đang lặng lẽ dỡ bỏ trấn thạch!” Mộ Bạch cầm tay hắn, gia tăng tốc độ chạy về hướng tiếng động truyền đến.

Khóe miệng Đoạn Vô Huyết rụt rụt: “Trấn thạch còn có thể lén lút dỡ bỏ? Chẳng lẽ không phải chỉ có thể đánh nát sao?”

Mộ Vũ thiếu chút nữa đã trừng mắt: “Đoàn thúc thúc... Ai nói trấn thạch chỉ có thể đánh nát? Chỉ cần có công cụ có thể dỡ bỏ, chỉ là công cụ tương đối hiếm có mà thôi.”

Đoạn Vô Huyết gia tăng tốc độ, đi tới bóng mờ phía xa xa, lúc vọt tới bên võ trường, hắn thấy bốn thi thể, hẳn là thị vệ phụ trách trông coi trấn thạch.

Xem ra bọn họ đều chết cực kỳ đột ngột, thật không có đề phòng, thậm chí chưa kịp phát cảnh báo ra.

Hắn lập tức kéo Dạ Mộ Bạch ra phía sau, lại đi về phía trước, quả nhiên thấy Dạ Kiêu Hùng đang cố sức dỡ bỏ trấn thạch.

Bọn họ đã tới hơi muộn, Dạ Kiêu Hùng đã sắp dỡ bỏ được hoàn toàn trấn thạch.

“Chết tiệt!” Đoạn Vô Huyết không chút khách sáo bổ một kiếm tới, Dạ Kiêu Hùng không nghĩ tới lúc hắn ta sắp thành công lại đột nhiên xuất hiện biến cố, mà người ngăn cản hắn ta còn là Đoạn Vô Huyết.

Không phải hắn ta (ĐVH) tuần tra ở phạm vi bên ngoài sao? Sao có thể chạy vào võ trường trong trung tâm thành được?

Dạ Kiêu hùng rất nổi nóng.

Hắn ta hao hết tâm tư trăm ngày muốn lấy được đệ nhất vì có thể thuận lý thành chương tiến vào nội thành, cũng may làm việc vào nửa đêm, kết quả bị bọn Đoạn Vân Thiết phá hủy, buổi tối hắn ta rất vất vả mới lẫn vào được, Đoạn Vô Huyết lại còn tới quấy rối!

Đôi phụ tử này vậy là để mắt đến hắn sao? Không giết chết bọn họ thật sự là một chuyện cực kỳ sai lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.