Chỉ một cái chớp mắt, sơn môn đã bị đám mãnh thú đâm đầu chạy thẳng về phía trước đâm hỏng rồi.
Vân Bất Phàm yên lặng đau lòng, Ảnh Vương và U Vương xanh cả mặt nhìn về phía Bạch Vũ: “Vương Hậu, chúng ta đi nhanh đi, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt.”
Bạch Vũ thở dài: “Vốn đang nghĩ chờ một chút, ai nghĩ đến Sáng Thế Thần Điện lại vội vã muốn chết như vậy, hiện tại chỉ có thể lấy ra thôi.”
Thượng Quan Vân Trần lơ lửng giữa không trung, trái tim đập mạnh: “Bạch Vũ, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”
“Có phải nói bậy hay không, ngươi xem chẳng phải sẽ biết.” Bạch Vũ vỗ vỗ tay: “Ám vệ Phượng Hoàng nghe lệnh!”
Tiếng nói thanh thúy quanh quẩn tại bầu trời như thiên âm (âm thanh của thần), truyền xa khắp cả khu vực, ngọn núi phía sau Vân Kiếm Tông, một loạt bóng người xuất hiện, tổng cộng chỉ có mười người, không thấy rõ khuôn mặt, trên người cũng không có khí thế kinh người gì, nhưng bọn họ chỉ yên lặng đứng ở đó, đã khiến cho người ta có cảm giác vô cùng không tốt.
“Ám vệ Phượng Hoàng? Là ai?” Cho tới bây giờ chưa từng nghe nói tới, Ám Dạ Đế Quốc có một nhóm người như vậy sao? Trong lòng Thượng Quan Vân Trần khinh thường, thấy thế nào mười người này cũng không có gì đáng ngại, lợi hại nhất chỉ là Tôn Chủ, chẳng lẽ Bạch Vũ muốn dựa vào mười tiểu nhân yếu đuốt như thế này đối kháng với hơn vạn mãnh thú? Quả thực là người si nói mộng.
“Điện chủ, ta thấy Ám Dạ Đế Quốc đã không còn cách nào, chỉ đang phô trương thanh thế thôi.”
“Đúng, chúng ta sẽ xem bọn họ bị hủy diệt như thế nào.”
Các Trưởng lão Sáng Thế Thần Điện đắc chí hài lòng nhìn mãnh thú dũng mãnh tiến vào sơn môn Vân Kiếm Tông giống như nước lũ.
Ầm ầm - -
Vân Kiếm Tông nháy mắt bị san bằng, không một kiến trúc nào trong Tông môn may mắn thoát khỏi, ngay cả bảo địa bế quan và tu luyện cũng bị hủy sạch sẽ, giẫm lên thành phế tích, linh thảo dược viên càng không thừa lại một chút nào.
Lực lượng hủy thiên diệt địa này, hoàn toàn không phải sức người là có thể đối kháng được.
Vân Bất Phàm xanh mặt, trái tim đang nhỏ máu, nhìn Bạch Vũ đứng bên cạnh: “Vương Hậu, Thú triều sắp đâm vào sau núi rồi!”
Bạch Vũ không nói gì, ánh sáng chớp lóe trong mắt, trên người bốc lên hơi thở lạnh như băng.
Xa xa phía sau núi, mười người đứng ở trên ngọn núi cũng không nhúc nhích, cứ yên tĩnh nhìn Thú triều tới gần như vậy.
Rốt cuộc Thú triều cuồng bạo cũng va vào phía sau núi, một trận đất rung núi lở lắc lư, ngọn núi bong tróc, hơi thở thô bạo phóng lên cao, đó là hơi thở tràn ngập huyết tinh và chém giết, nháy mắt tràn ngập ở trong không khí.
Trong hơi thở có sát ý tàn bạo cuồn cuộn, có ớn lạnh tử vong, diệt hết thiên hạ, hủy hết thương sinh!
Nhất thời Thú triều mãnh liệt xông lên trước đột nhiên run run, bộc phát ra từng tiếng kêu rên hoảng sợ, hơn vạn mãnh thú, lại không dám tiếp tục tiến về phía trước một bước, tất cả đều do dự dậm chân tại chỗ.
“Xảy, xảy ra chuyện gì?” Thượng Quan Vân Trần kinh hãi, sao lại không tiến tới nữa? Vì sao? Ngọn núi này có cái gì?
Trưởng lão bên cạnh hắn ta vừa thấy không ổn, lập tức điều khiển triệu hoán thú - Tiên Hạc đáp xuống, chưởng một chưởng lên thân núi: “Đi!”
Ngọn núi không cao lại lắc lư, kích thích một trận xao động trong Thú triều, hơi thở hung ác này lại lao tới như nước lũ.
“Rống - -” Chẳng những mãnh thú không tức giận tiến lên, ngược lại sợ hãi không yên nằm phủ phục xuống, không ngừng run rẩy giống như con kiến, nhìn hai người hiện ra phía trước.
Xác thực mà nói, đó là hai mãnh thú hình người.
Thủy Qua và Thụ Tinh.
Năm năm trôi qua, trải qua sự bồi dưỡng không tiếc lòng của Bạch Vũ, chúng đã trở thành mãnh thú mãn cấp, mãnh thú cấp bá chủ cấp 9 ở Vực sâu đều quỳ lạy xưng chúng là thần, càng không cần phải nói đám mãnh thú mà cao nhất chỉ mới tới cấp 7 này.
Thượng Quan Vân Trần nổi giận lôi đình, phổi cũng phải tức điên, sao lại là chúng? Rõ ràng là mãnh thú hắn ta nuôi, sao cuối cùng ngược lại thành giúp đỡ Bạch Vũ? Hai tên khốn kiếp vong ân phụ nghĩa!