“Ái chà chà, nhiều tiểu gia hỏa đến đây như vậy à, đáng yêu thế này.” Thụ Tinh cười tủm tỉm phe phẩy cây quạt.
Thủy Qua cũng híp mắt: “Đúng, có thể chọn mấy con béo tốt đi hầm rồi.”
Vừa nói lời này ra, đám mãnh thú càng run rẩy hơn.
“Ha ha, hai mãnh thú mãn cấp, đây là át chủ bài của ngươi sao, Bạch Vũ?” Thượng Quan Vân Trần đứng đối diện Bạch Vũ, châm chọc liếc nàng một cái.
Bạch Vũ nhìn hắn ta: “Thì thế nào?”
“Hai mãnh thú mãn cấp, cũng dám quát tháo ở trước mặt hơn vạn mãnh thú? Chỉ dựa vào khí thế cấp bậc áp chế, miễn cưỡng trấn trụ Mãnh thú triều mà thôi, xem ta giết chúng, nhìn ngươi còn có cách nào ngăn cản Mãnh thú triều!” Thượng Quan Vân Trần khí phách lấy ngân thương ra, đâm ra một thương, thẳng về phía Thụ Tinh.
Thụ Tinh vung cây quạt lên, hóa thành vô số dây mây dài ra, điên cuồng quấn lấy mũi thương.
Ngân thương của Thượng Quan Vân Trần chuyển động hung ác, ngân quang xẹt qua phía chân trời, cắt nát vô số dây mây, đẩy lui Thụ Tinh.
Hắn ta cười lớn một tiếng: “Mãnh thú mãn cấp thì thế nào, đều không phải không thể chiến thắng, chẳng phải chỉ có các ngươi mới có uy áp.”
Uy áp Thần Hoàng trên người hắn ta điên cuồng tăng vọt, giống như một bàn tay to thực sự, nện về phía Thủy Qua và Thụ Tinh như Thái Sơn đè đầu. Tuy rằng thực lực của hắn ta chưa tới Thần Hoàng, nhưng quả thật cấp bậc linh mạch đã có thể đạt đến mức này rồi.
Nhất thời khí thế của hai mãnh thú mãn cấp yếu xuống, mãnh thú rục rịch đứng lên, dâng lên một trận xao động.
Nhưng mà chúng không tiến về phía trước như Thượng Quan Vân Trần tưởng, ngược lại hoảng sợ lui về phía sau, đám mãnh thú cấp bậc thấp đã bắt đầu chạy trốn về bốn phía.
“Cái gì? Đó là...” Thượng Quan Vân Trần nhìn khe núi phía sau Thủy Qua và Thụ Tinh, sau khi một mảng núi sập xuống, lộ ra thứ gì đó đông nhìn nghịt, giống như một khu rừng lớn tối đen, đến gần xem mới phát hiện, đây không phải là rừng cây gì, mà là mãnh thú!
Một đám mãnh thú chi chít đông đen, đếm cũng không đếm hết, tuyệt đối hơn vạn, thấp nhất cũng là cấp 6!
Sát khí bừng bừng từ trên thân chúng tràn ra, ngưng tụ thành sát khí màu đen trong không trung, hơi thở hủy thiên diệt địa này đúng là phát ra từ trên thân chúng.
Thượng Quan Vân Trần hít vào một hơi khí lạnh, dáng người bay trong không trung lung lay sắp đổ, thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống.
Ảnh Vương, U Vương vui mừng quá đỗi, Vân Bất Phàm có chút đờ đẫn trừng những mãnh thú này: “Làm sao có thể? Sao phía sau núi Vân Kiếm Tông có thể có nhiều mãnh thú như vậy? Đây không phải có mười vạn con đó chứ?”
“Không, chỉ có sáu vạn, chỗ này của ngươi quá nhỏ, không thả mười vạn vào được.” Bạch Vũ nói rất thẳng thắn.
Khóe miệng Vân bất Phàm rút gân. Sáu vạn cũng rất nhiều có được không? Vừa nghĩ không biết từ lúc nào đã có sáu vạn con mãnh thú đến bên cạnh Vân Kiếm Tông, Vân Bất Phàm lại hoảng sợ một lúc, ngộ nhỡ có một con phát cuồng, dẫn đến đàn thú náo động, Vân Kiếm Tông sớm sẽ bị phá hủy, cũng không cần chờ cho tới hôm nay.
Bạch Vũ nhìn thoáng qua đám mãnh thú xông lên như đấu bò, cười tủm tỉm nói với Thượng Quan Vân Trần: “Ta đây mới gọi là Thú triều, không biết so với Thú triều của ngươi, cái nào lợi hại, nếu không hiện tại cứ thử xem đi.”
Nàng thản nhiên vung tay lên, mười ám vệ Phượng Hoàng đứng ở trên ngọn núi lập tức phát ra một tiếng rít.
Nhất thời, đàn thú dưới chân núi sôi trào, dường như đã xếp xong trận thế, chậm rãi lao tới, vô cùng nghe lời, sau phía chân trời cũng xuất hiện một đám mãnh thú hệ phi hành đông nghìn nghịt, nhanh chóng bay tới.
Thượng Quan Vân Trần thấy mãnh thú chạy tới, lập tức sụp đổ, hoàn toàn không dám ngăn cản, chạy trốn bốn phía giống như phát điên.
Ám vệ Phượng Hoàng chỉ huy Mãnh thú triều một đường nghiền ép, tất cả sinh linh gặp giữa đường đều bị hủy diệt.
Sắc mặt mọi người Sáng Thế Thần Điện xanh mét, mặc kệ trên trời hay dưới đất đều là mãnh thú cuồng bạo, bọn họ cũng không thể trốn tránh, chỉ có thể nhanh chóng chạy trối chết.