Bạch Vũ chỉ cảm thấy mặt chuyển thành màu xanh. Được rồi, lý do diệt quốc này cũng đủ khiến cho người ta hận chết nàng, “Hẳn là Vô Trần Cung sẽ không cho phép giết người hoặc là quần ẩu?”
Tả Vũ trở mặt xem thường, “Làm sao có thể cho phép loại chuyện này? Nhưng bọn họ muốn giết người cũng không khó, tìm ngươi quyết đấu là được. Quyết đấu được tiến hành dưới sự chứng kiến của trưởng lão, nhưng sinh tử tự chịu. Đệ tử Vô Trần Cung hầu như đều là cao thủ trên Vô Trần bảng, ngươi hoàn toàn không có cách nào để từ chối.”
“Nếu là tỷ thí quanh minh chính đại, ta còn có thể nhận.” Bạch Vũ nhún nhún vai.
Tả Viêm không nói thêm nữa, dẫn bọn họ đến bên cạnh quảng trường, nơi này sớm đã được xếp đặt chín cặp gỗ.
“Mỗi người chọn một cặp đi, đây là lễ gặp mặt Vô Trần Cung cho các ngươi.” Tả Viêm chỉ vào mảnh gỗ, cực kỳ nghiêm chỉnh nói.
Khóe miệng mọi người run rẩy, nhịn không được trừng mắt, “Vô Trần Cung rất nghèo sao? Lại lấy mảnh gỗ làm lễ gặp mặt?”
“Chẳng lẽ mảnh gỗ này có gì đặc biệt?” Một nữ tử Mạn Thủy Quận Quốc tò mò gõ mảnh gỗ.
“Không có gì đặc biệt, thật sự chỉ là mảnh gỗ.” Tên còn lại không còn gì để nói.
Viêm Hạo Thiên ghét bỏ tựa vào bên cạnh mảnh gỗ, “Vô Trần Cung cho chúng ta những mảnh gỗ này để làm gì? Xây phòng ở?”
Tả Viêm gật đầu, “Ở Vô Trần Cung, tất cả mọi thứ đều phải dùng cống hiến để đổi, bao gồm ăn, mặc, ở, đi lại, cho dù là một chén cơm. Để đạt được cống hiến chỉ có thể thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ. Các ngươi mới đến, vốn là không có chỗ ở.”
Mọi người im lặng không nói gì, cho nên những mảnh gỗ này thật sự là cho bọn họ xây phòng ở! Vô Trần Cung quả thực là gài bẫy bọn họ. Bọn họ sinh ra đều là quý tộc hoặc là thiếu gia, tiểu thư thế gia tu luyện, làm sao xây được phòng ở? Cho dù có làm được, chút mảnh gỗ ấy đủ làm được gì?
“Nếu cảm thấy không đủ, các ngươi có thể đến Cống Hiến Đường đổi một ít gỗ, một cống hiến mười cây gỗ, không có cống hiến có thể đến Sở Giao Dịch mua, trước mắt, giá là 1 vạn tinh thể thứ phẩm cho 1 cống hiến.” Tả Viêm rất nghiêm túc nói cho bọn họ biết kinh nghiệm sống của hắn ở Vô Trần Cung.
Mặt của tất cả bọn họ toàn bộ biến thành màu đen, tính như vậy chẳng phải nói là 1 vạn tinh thể thứ phẩm cũng chỉ có thể mua được mười cây gỗ! Vô Trần Cung đây là cướp bóc sao? Khó trách có thể giàu nhất thiên hạ, lòng dạ hiểm độc! Gian thương!
Cố nén xúc động muốn mắng chửi người, chín người mỗi người chọn một cặp gỗ.
Tả Viêm tiếp tục nói: “Chỗ ở của các ngươi phải được xây phía trên thất phong (bảy đỉnh núi). Vô Trần Cung tổng cộng có thất phong tứ đường, tứ đường phân biệt là Cống Hiến Đường, Khế Ước Đường, Dược Thiện Đường, Linh Khí Đường, do tứ đại trưởng lão chưởng quản. Thất phong là Kinh Lôi, Xích Hỏa, Bạo Tuyết, Liệt Dương, Hắc Nham, Huyết Vũ, Vô Danh, đệ tử mới tới cần lựa chọn một đỉnh để vào ở, các ngươi chọn cái nào?”
Lúc này Bạch Vũ mới hiểu được Dạ Quân Mạc nói chọn đỉnh Vô Danh là có ý gì, thì ra là muốn nàng bái nhập đỉnh Vô Danh.
Nhạc Kỳ Nhân kéo cánh tay Bạch Vũ, thì thầm với nàng: “Vũ tỷ tỷ, chúng ta chọn đỉnh Liệt Dương đi.”
“Vì sao?”
“Đây không phải là bí mật gì, bình thường đệ tử đến từ chung một quốc gia đều tụ tập ở trên một đỉnh, như đệ tử Viêm Võ Đế Quốc đều bái vào đỉnh Xích Diễm, mỗi người Đông Nhạc chúng ta là tiến vào đỉnh Liệt Dương.”
“Đỉnh Vô Danh kia là thế lực của quốc gia nào?”
Nhạc Kỳ Nhân ngạc nhiên nhìn Bạch Vũ, “Vũ tỷ tỷ không biết sao? Nghe nói trên đỉnh Vô Danh không có ai, mà ngay cả đỉnh chủ phụ trách dạy dỗ đệ tử cũng không có. Bảy tòa núi, trên thực tế chỉ có sáu đỉnh tham gia cạnh tranh mà thôi. Không phải tỷ muốn chọn đỉnh Vô Danh đó chứ?”
“Ách. . . . . .” Bạch Vũ chần chờ xoa mi tâm, lo lắng nếu không đến đỉnh Vô Danh sẽ có hậu quả gì, Dạ Quân Mạc có thể không nể tình mà chạy tới túm nàng đến đỉnh Vô Danh hay không.