Bạch Vũ lo lắng nửa ngày, cuối cùng quyết định thành thành thật thật nghe lời người nào đó, nếu nàng không đến đỉnh Vô Danh, Dạ Quân Mạc thật sự có thể làm ra chuyện tha nàng đi ở nơi đông người.
Nghe Bạch Vũ quyết định đến đỉnh Vô Danh, ánh mắt những người khác nhìn nàng đều vô cùng kỳ dị, đó là bộ dạng hoài nghi đầu óc đối phương có phải là không bình thường hay không.
Viêm Hạo Thiên lại trực tiếp, “Ngươi bị choáng váng sao? Một người chạy lên núi hoang làm gì?”
“Thanh tĩnh!” Bạch Vũ đúng lý hợp tình nói, một phần nghiến răng nghiến lợi.
Nhạc Kỳ Nhân chớp mắt, “Nhưng phụ vương muội nói cách một khoảng thời gian bảy đỉnh sẽ đọ sức tranh đoạt tài nguyên một lần, một mình tỷ làm thế nào đọ được?”
“Đến lúc đó rồi nói sau.” Trong lòng Bạch Vũ cũng biết không được, đương nhiên một mình nàng tranh giành với nhiều người như vậy sẽ không chiếm được đủ tài nguyên tu luyện, nàng chỉ thấy thương cho Tiểu Thanh và Tiểu Bạch sẽ nuôi không lớn.
Đều tự quyết định chọn bái nhập một đỉnh núi, chuyện cần làm tiếp theo không phải là đi bái kiến Đỉnh chủ, mà là chuyển cặp gỗ trước mắt này về.
Nghĩ đến phải khiêng từng cây từng cây gỗ đắt đỏ này trở về, sắc mặt mọi người liền đen không còn hình dạng, cũng may còn có thể tìm người giúp đỡ. Đệ tử ngoại môn phụ trách làm chuyện lặt vặt giúp bọn họ chuyển đồ trở về.
Kỳ thật Bạch Vũ cũng không cần giúp đỡ, thu đồ vật vào trong nhẫn Bách Vũ là có thể mang theo bên mình. Nhưng nàng vẫn chưa muốn nói cho người khác biết nàng có một không gian chứa đựng linh khí, vì thế cũng nhờ người giúp đỡ giống như mọi người.
Tả Vũ xung phong giúp nàng chuyển gỗ đến đỉnh Vô Danh. Đỉnh Vô Danh quả nhiên là một ngọn núi rất hoang vắng, thấp bé hơn so với sáu tòa núi nguy nga khác, nhiệt độ không khí cũng không lạnh.
Ngay cả như vậy, Tả Vũ cũng phải đi ba lần mới chuyển được tất cả gỗ lên.
“Mệt mỏi thì nghỉ một lát.” Bạch Vũ ngượng ngùng nói.
Tả Vũ cũng không nhỏ nhen xem thường, “Không phải ngươi quả thực cho rằng ta là hạ nhân khiêng gỗ đó chứ? Dù gì ta cũng là một Triệu Hoán Sĩ, chuyển mấy cây gỗ sao có thể mệt được.”
Bạch Vũ: “. . . . . .”
“Nhưng địa vị đệ tử ngoại môn của chúng ta ở Vô Trần Cung quả thật rất thấp, cũng không kém hạ nhân bao nhiêu. Đệ tử chính thức sẽ không hạ thân phận tôn quý của mình làm loại chuyện này.” Thần sắc Tả Vũ ảm đạm xuống, rất không cam lòng ra sức bĩu môi, “Ta giúp ngươi cũng không cần phải trả tiền, ngươi giữ ta lại đi.”
“Hả? Giữ ngươi lại là có ý gì?”
“Đệ tử ngoại môn chỉ có thể nhận một ít nhiệm vụ có thù lao rất thấp ở Cống Hiến Đường, cho nên không ít người chúng ta sẽ ở lại bên cạnh đệ tử nội môn làm việc, kiếm cống hiến. Ta thấy một mình ngươi sống ở trên núi hoang cũng không tiện, ta ở lại giúp ngươi cũng được, nhớ rõ phải cho ta thù lao nhiều chút.”
Nửa ngày Bạch Vũ mới phản ứng kịp, ý của Tả Vũ là ở lại làm người hầu cho nàng. Nàng còn nhớ rõ lúc mới gặp Tả Vũ, hắn có bao nhiêu kiêu căng, tính tình như vậy lại nguyện ý khuất phục làm hạ nhân?
“Lúc trước ngươi có ở bên cạnh giúp đỡ ai không?”
“Không. Ngươi là người đầu tiên, là ta thấy ngươi chỉ là một nữ tử yếu đuối mới nguyện ý giúp đỡ.” Tả Vũ mạnh miệng nói.
Bạch Vũ nhíu mày, “Không phải là hôm nay bị ca ca ngươi kích thích rồi chứ?”
Tả Vũ rất nhanh nắm chặt tay, căm tức trừng mắt nhìn Bạch Vũ, sau một lúc lâu mới ảm đạm nói: “Ca ca ta bị Tòng Nguyệt Cầm chọn đi, nàng ta chính là một tiện nhân! Toàn Vô Trần Cung đều biết nàng ta vừa háo sắc vừa thô bạo. Nếu không phải ca ca vì cung cấp tài nguyên cho ta, mới sẽ không ở lại làm việc bên cạnh nàng ta. Ngươi đừng hỏi cái này nữa có được không, ngươi nói có cần ta hay không đi.”
“Cần.” Bạch Vũ quyết đoán đáp ứng. Giữ lại một người hiểu biết tình huống Vô Trần Cung đối với nàng mà nói không có chỗ xấu, Tả Vũ tự đưa lên tận cửa đương nhiên nàng sẽ nhận lấy.