Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 717: Chương 717: Tháp bị phá 4




“Ngươi đang nói đùa à? Trong Bảo tháp chín tầng có nhiều cơ quan tùy ý ngươi sử dụng như vậy, ngươi còn không giết được Dạ Quân Mạc?” Thượng Quan Vân Trần tức giận quát.

Ngọc Ưu Liên cũng phát hỏa: “Ngươi cho Thần Hoàng là rau cải trắng sao? Muốn giết là có thể giết? Huống cho cơ quan trong Bảo tháp chín tầng không chỉ yếu hơn cơ quan trong Tháp Thiên Ky một chút, cơ quan giết người mà ta có thể điều động cũng không nhiều.”

“Nhưng Bạch Vũ sẽ đến đây.”

Ngọc Ưu Liên trầm ngâm một lúc: “Ở đây có một cái áo choàng, là vừa rồi ta thuận tay nhặt được, hẳn là y phục của hài tử Bạch Vũ, ngươi cầm đi uy hiếp Bạch Vũ thử xem.”

Nàng ta đứng lên, dùng sức ném áo choàng nhỏ về phía trước, trên không nhanh chóng hình thành một vòng xoáy nhỏ, hút áo choàng vào trong, rất nhanh lại biến mất.

Bên ngoài Bảo tháp chín tầng, Thượng Quan Vân Trần thuận lợi lấy được áo choàng nhỏ được ném ra ngoài tháp, mà lúc này Bạch Vũ cũng vừa đến.

Nàng trực tiếp dẫn lực lượng tinh anh của Ám Dạ Đế Quốc đến, bao vây toàn bộ Bình Tây thành, Ám Lân, Ám Lang và Ngũ Vương cũng đã đến.

Thượng Quan Vân Trần không lo ngại gì nhìn Bạch Vũ: “Bạch Vũ, ngươi tới thật nhanh, nhìn thấy tòa tháp này không? Hiện tại hài tử của ngươi và Dạ Quân Mạc đều ở bên trong. Nếu ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ giết bọn họ.”

Bạch Vũ chẳng thèm ngó tới: “Ngươi lại không ở bên trong thì ra tay thế nào?”

“Ta không ở bên trong, nhưng Ngọc Ưu Liên ở bên trong. Ngươi đã từng ở bên trong Tháp Thiên Ky, hẳn là biết cơ quan bên trong dày đặc, hẳn là giết Thần Hoàng cũng không khó.” Bộ dạng Thượng Quan Vân Trần giống như nắm chắc thắng lợi trong tay.

Bạch Vũ chớp mắt một chút: “Ngươi muốn thế nào?”

Trong lòng Thượng Quan Vân Trần vui vẻ: “Rất đơn giản, cho đại quân mãnh thú của ngươi rút lui. Người Ám Dạ Đế Quốc đi ra trăm dặm ngoài Bình Tây thành, ngươi theo ta trở về Sáng Thế Thần Điện.”

Lần này hắn ta muốn dẫn Bạch Vũ trở về, không có ý nghĩ nào khác, chỉ muốn dùng Bạch Vũ làm con tin.

Ám Lang nổi giận lôi đình: “Ngươi nằm mơ. Vương Hậu, đừng nghe tên tiểu nhân hèn hạ này,  chắc chắn Thánh Quân không sao.”

“Ừ. Cho mọi người chuẩn bị. Hẳn là chủ lực của Sáng Thế Thần Điện đều ở đây, vừa vặn một lưới bắt hết.” Bạch Vũ vui vẻ gật đầu.

Mặt Thượng Quan Vân Trần đổi sắc: “Ngươi không tin?”

Hắn ta lấy bộ áo choàng nhỏ kia ra: “Hẳn là ngươi biết cái này đúng không?”

Ánh sáng trong mắt Bạch Vũ như là mặt nước bị kiếm sắc cắt qua, sóng nước lay động kịch liệt, đó là áo choàng nhỏ nàng làm cho Mộ Vũ, sao nàng có thể không biết?

“Đưa đây.” Bạch Vũ vươn tay.

Thượng Quan Vân Trần phủi tay ném áo choàng cho nàng: “Thế nào? Nhận ra được không? Trong tháp không chỉ có Dạ Quân Mạc, còn có một cặp nhi nữ, không phải ngay cả tính mạng của chúng ngươi cũng không để ý đó chứ?”

Bạch Vũ ôm áo choàng nhìn hơn nửa ngày, sắc mặt tất cả mọi người bên cạnh khó coi.

Ám Lân yên lặng một lúc, nói: “Chắc chắn đây là áo choàng của tiểu công chúa sao?”

“Đúng, là ta tự tay làm, sao có thể không nhận ra được?” Giọng điệu Bạch Vũ trầm thấp, nhìn chằm chằm áo choàng, mặt không có biểu cảm.

“Nếu không liên hệ với Thánh Quân một chút, hỏi thử một chút xem.”

“Ta vừa thử, truyền âm bị chặn rồi.” Bạch Vũ thật bất đắc dĩ lắc đầu.

Thượng Quan Vân Trần tăng thêm một tầng kết giới chuyên dùng để ngăn cả truyền âm ở chung quanh bảo tháp.

“Vương Hậu định làm thế nào?” Ám Lân nặng nề hỏi.

Bạch Vũ nhìn bộ dạng hắn nghiêm túc, tiện tay nhét áo choàng vào trong lòng hắn: “Còn có thể làm gì? Cơ hội tốt như vậy, không nắm lấy là kẻ ngốc, đương nhiên tiêu diệt chủ lực Sáng Thế Thần Điện.”

Nàng không hạ giọng nói chuyện với Ám Lân, Thượng Quan Vân Trần nghe được rõ ràng, nhất thời sắc mặt giống như không đen được: “Bạch Vũ, ngươi thật sự tính mạo hiểm tính mạng của hài tử và phu quân ngươi sao?”

Bạch Vũ không thèm để ý đến hắn ta, quyết đoán hạ lệnh: “Mọi người nghe lệnh, tiêu diệt Sáng Thế Thần Điện, giết Thượng Quan Vân Trần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.