Bạch Vũ ôm chặt lấy Dạ Quân Mạc, giống một con thú nhỏ bị chọc giận, nhe răng trợn mắt nghênh đón địch xâm phạm, nổi điên che chở đồ quý giá nhất của chính mình, không cho bất kỳ ai làm hư hại.
Thượng Quan Vân Trần nhìn Bạch Vũ gắt gao che chở Dạ Quân Mạc, bộ dạng cuồng loạn và bất lực kia, không hiểu sao trong lòng có chút mùi vị có lỗi.
Hắn ta là người cùng nhau lớn lên với Bạch Vũ, hắn ta mới chính là người hiểu Bạch Vũ nhất, mới là người có tình cảm với Bạch Vũ sâu nhất, vì sao người Bạch Vũ che chở, yêu thương không phải là hắn ta? Vì sao Bạch Vũ lại thích Dạ Quân Mạc?
Một phần nguyên nhân rất lớn để hắn ta lấy Bạch Vũ là vì mượn Bạch Vũ để củng cố địa vị Thượng Quan gia tộc ở Sáng Thế Thần Điện, nhưng hắn ta cũng thật sự muốn lấy nàng, muốn sống cùng nàng, bảo vệ nàng thật tốt.
Cho nên lúc hắn ta biết Bạch Vũ thích người khác, hắn ta mới có thể phẫn nộ như thế, lần đầu tiên hắn ta biết thật ra hắn ta cũng thích Bạch Vũ.
Hắn ta đã đồng ý hợp tác với Ngọc Ưu Liên, hắn ta trơ mắt nhìn Ngọc Ưu Liên lấy đi linh mạch Bạch Vũ, nhìn Bạch Vũ chết đi vì cứu Dạ Quân Mạc.
Sau khi Bạch Vũ chết, không hiểu sao hắn ta lại thường xuyên nhớ tới Bạch Vũ.
Hắn ta làm Điện chủ của Sáng Thế Thần Điện, cố ý đè ép Ngọc gia ở mọi phương diện, kéo dài hôn ước với Ngọc Ưu Liên gần vạn năm cũng chưa thành thân.
Dù sao hắn ta và Ngọc Ưu Liên chỉ là sử dụng vì lợi ích, lợi dụng lẫn nhau thôi, có thành thân không cũng như vậy. Hắn ta luôn luôn không tự giác lấy Ngọc Ưu Liên so sánh với Bạch Vũ, cảm thấy Ngọc Ưu Liên cười cực kỳ giả tạo, cả người đều cực kỳ giả tạo, so ra kém nụ cười đơn thuần, không có chút tỳ vết nào của Bạch Vũ.
Hắn ta không biết hắn có cảm giác như vậy có tính là hối hận không, nhưng hắn ta không cho phép chính mình hối hận.
Gặp lại Bạch Vũ, hắn ta chỉ nghĩ muốn giết nàng!
Nếu lúc trước lựa chọn giết chết Bạch Vũ, bây giờ cũng chỉ có thể nhổ cỏ tận gốc, một tiểu công chúa không thuộc về hắn ta lại không thể nắm trong tay, còn sống chỉ có thể uy hiếp địa vị của hắn ta.
Nhưng nhìn thấy Bạch Vũ khóc nức nở ôm Dạ Quân Mạc, phiền muộn nói không nên lời vẫn ép ở trong lòng kia đột nhiên lan tỏa ra, khiến cho hắn ta chậm chạp không hề hành động.
Ngọc Ưu Liên cười xinh đẹp, ánh mắt lạnh lùng: “Muội muội tới cũng thật khéo, vừa lúc cùng đi đi, con đường luân hồi cũng có người làm bạn. A..., tỷ nói sai rồi, các ngươi không còn cơ hội luân hồi nữa rồi.”
Nàng ta nhấc dây thừng bốc cháy lửa lên, hung hăng quất lên người Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc.
Sợi dây thừng này là một trong những Linh Hồn Tỏa (xiềng xích linh hồn) – linh khí trấn điện của Sáng Thế Thần Điện, chuyên dùng để hủy diệt linh hồn của kẻ địch. Vừa chạm vào thân thể Bạch Vũ lập tức trói chặt hai người cùng một chỗ.
Ngọn lửa quỷ mị thiêu đốt linh hồn bọn họ.
Bạch Vũ đau đến run lẩy bẩy, trốn ở trong lòng Dạ Quân Mạc trực tiếp rơi nước mắt: “Đau quá, hu...”
“Tiểu Vũ...” Dạ Quân Mạc buồn bã ôm chặt nàng.
Bạch Vũ co rút thành một cục tựa như con mèo nhỏ, nhẹ giọng nỉ non: “Ta muốn cùng chàng, cho dù là chết cùng chàng... Ừm, thật ra ta còn chưa muốn chết... Kiếp trước không thể ở bên chàng, kiếp này ta muốn sống thật lâu, vĩnh viễn cùng chàng, ta không muốn chết sớm như vậy, ta còn muốn gả cho chàng, muốn sinh cho chàng một tiểu bao tử (trẻ con còn trong bọc)...”
“Nàng sẽ không chết.” Dạ Quân Mạc nhịn đau, hôn lên trán nàng: “Ta sẽ không cho nàng chết.”
Vạn năm trước hắn không thể bảo vệ nàng, bây giờ hắn tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa. Hắn lấy dao găm Ngọc Kim Cương từ trong giới nhẫn Bách Vũ ra, đâm vào ngực chính mình.
Hắn xé ngực ra, lộ ra trái tim không thuộc về hắn kia.
“Dạ Quân Mạc!” Bạch Vũ cả kinh, sắc mặt trắng bệch.