Dạ Quân Mạc dùng sức ôm chặt nàng, ngực dán ở ngực Bạch Vũ, trái tim tựa như được dẫn dắt, biến mất trong thân thể Bạch Vũ.
Trong nháy mắt, Dạ Quân Mạc mất đi tất cả sức sống.
Một đạo ánh sáng ngũ sắc từ trên người Bạch Vũ bạo phát ra, phóng lên trời, lực lượng hủy diệt vạn vật ầm ầm khuếch tán ra, dễ dàng biến Linh Hồn Tỏa trên người hóa thành tro tàn, nghiền ép trên người Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên.
Thượng Quan Vân Trần gần như bị quét bay ra ngoài trong chớp mắt, Ngọc Ưu Liên cũng không đứng vững, hết hồn: “Đây là...”
Đây là dòng lực lượng cường đại hơn Thần Hoàng! Đây là lực lượng của Thần Sáng Thế!
Là lực lượng huyết mạch Sáng Thế trở về!
Ầm - -
Khí thế khủng bố khiến Tháp Thiên Ky bắt đầu vỡ tan, trong chấn động kịch liệt, Ngọc Ưu Liên cũng không chống đỡ nổi, bị quét bay ra ngoài, bị quăng cùng với Thượng Quan Vân Trần thành một đoàn, chật vật suýt nữa rơi ra ngoài từ khe hở.
“Đây là có chuyện gì? Không phải huyết mạch Thần Sáng Thế ở trên người ngươi sao?” Thượng Quan Vân Trần tức giận nói với Ngọc Ưu Liên.
Ngọc Ưu Liên cắn môi không nói lời nào.
Nàng ta luôn luôn nói với Thượng Quan Vân Trần, nói với mọi người của Sáng Thế Thần Điện, huyết mạch Sáng Thế ở trên thân thể nàng ta. Nhưng trong lòng nàng ta có loại cảm giác, nàng ta lấy được linh mạch Bạch Vũ, lại không có được lực lượng huyết mạch chân chính.
Quả nhiên, nàng ta không nghĩ sai, thiên mệnh huyết mạch trở về, Bạch Vũ đạt được lực lượng của Thần Sáng Thế một lần nữa. Mà nàng ta, cho tới bây giờ chưa từng đạt được huyết mạch Sáng Thế!
Trong hào quang chói lọi, dung nhan tuyệt mỹ mà lạnh giá của Bạch Vũ ẩn ẩn hiện lên, hơi thở sát khí thô bạo xẹt qua thân thể bọn họ, Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên hoảng sợ rớt ra khỏi tháp.
Toàn thân Bạch Vũ quanh quẩn hào quang nhàn nhạt, thả vào giống như khoác một tầng ngân sa, thánh khiết mà lạnh lùng. Ngón tay nàng xẹt qua ánh sáng dịu dàng xanh biếc, nhẹ nhàng phất qua giữa ngực Dạ Quân Mạc, khép miệng vết thương lại, lấy ra Định Hồn Châu chứa đầy linh khí, thả vào trong miệng hắn.
Nàng ôm hắn giống như ôm một con gấu lớn, má dán lên trán hắn: “Ta đã nhớ ra rồi, tất cả!”
Lúc đó, chàng nói ta đừng đi gặp Thượng Quan Vân Trần, ta lại không nghe lời chàng nói. Hắn ta nói có tin tức liên quan tới thích khách ám sát Thạch cô cô, ta liền ngu ngốc tin. Chàng lại không khuyên ta nữa, lại đi cùng ta giống như tên ngốc.
Chàng biết rõ rành rành có nguy hiểm, biết ta không tin, biết không khuyên ta được, vì sao vẫn còn đi theo tới?
Bạch Vũ nhắm mắt lại, trước mắt đều là những cảnh tượng khắc cốt ghi tâm này.
Đệ tử trong Pháp Thánh Điện bỗng nhiên mạnh mẽ tuôn ra, đằng đằng sát khí xếp trận chung quanh nàng, nàng ngu ngốc ngơ ngác nhìn Thượng Quan Vân Trần: “Thượng Quan ca ca, làm gì vậy? Không phải huynh nói muốn nói chuyện thích khách cho muội sao?”
“Quả thật là về chuyện thích khách.” Thượng Quan Vân Trần lạnh lùng lườm nàng, ánh mắt nhìn Dạ Quân Mạc sau lưng nàng: “Hắn ta chính là thích khách!”
Bạch Vũ lập tức bác bỏ: “Không có khả năng, hắn trở về cùng muội, lúc Thạch cô cô gặp chuyện không may hắn hoàn toàn không có ở Truyền Thế Thần Điện.”
“Hắn ta không ở đây, nhưng hắn ta có thể cho người khác làm, đường đường là Ám Dạ Quân Vương, ra lệnh một tiếng, vẫn có nhiều người dốc sức vì hắn ta.” Thượng Quan Vân Trần cười lạnh.
Xoạt - -
Nghe được bốn chữ Ám Dạ Quân Vương, đệ tử chung quanh đồng loạt lấy vũ khí ra, gọi triệu hoán thú ra, sẵn sàng chuẩn bị ra tay.
Bạch Vũ vội vàng lắc đầu, giữ chặt cánh tay Thượng Quan Vân Trần: “Hắn không phải! Hắn chỉ là một tùy tùng muội nhặt được.”
“Là sao? Ngươi thật đúng là biết nhặt, vừa nhặt liền nhặt được đối thủ một mất một còn của chúng ta!” Thượng Quan Vân Trần trở tay cầm cổ tay Bạch Vũ, lạnh lùng hạ lệnh: “Chúng đệ tử nghe lệnh, Ám Dạ Quân Vương ở ngay trước mặt, giết hắn ta, thưởng hai bản linh thuật linh phẩm, 20 khối tinh thể thượng phẩm!”