Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 388: Chương 388: Tinh lọc linh thuật, Tịnh Nguyệt (4)




“Linh Vương cũng nghĩ như vậy à?” Ám Lân giương mắt nhìn Linh Vương một cái.

Linh Vương lại vẫn không nói gì, Tô Lăng Dung ở phía sau liền cướp lời mở miệng: “Cho dù nói như thế nào, linh thịt Kim Long là lấy từ Tô gia ta, chúng ta cũng chỉ muốn vật được tận dụng, không muốn lãng phí.”

Ánh mắt lạnh nhạt của Ám Lân nhìn qua Tô Lăng Dung, dừng lại ở trên người Linh Vương, Linh Vương có chút xấu hổ vuốt chòm râu trên cằm.

“Mấy thứ này không phải ta muốn dùng, mà là Thánh Quân cần, các ngươi có gì muốn hỏi?” Ám Lân nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói.

“Nếu là Thánh Quân cần, đương nhiên không có gì để hỏi.” Linh Vương lập tức mở miệng.

Linh Vương, xuất thân từ Tô gia, là dòng bên trong tộc của mẫu thân Thánh Quân, là một tay Dạ Quân Mạc đề bạt, trung thành và tận tâm với Dạ Quân Mạc, từ trước đến nay luôn kiên quyết đứng ở sau lưng Dạ Quân Mạc.

Linh thịt Kim Long cấp 8, có thể nhìn thấy lấy ra mà mắt cũng không nháy một cái.

Từ trước đến nay, Linh Vương là một người vô cùng biết tiến lùi, cho nên Dạ Quân Mạc mới yên lòng phong ông ta thành Linh Vương.

Ám Lân nghĩ rằng ông ta sẽ không hỏi nhiều chuyện.

Về phần U Vương, gia tộc của ông ta và Sáng Thế Thần Điện có huyết hải thâm cừu, tinh tình và dáng người cao to lực lưỡng của ông ta đều thô kệch, ngay thẳng phóng khoáng, sẽ không quanh co lòng vòng, thích bắt nạt kẻ yếu. Ông ta khinh thường Ám Hồ không nói lời nào, từ trước đến giờ cũng không dám trêu chọc Ám Lân và Ám Ưng.

Nhưng Ám Lân lại không đoán được Tô Lăng Dung cũng theo tới, còn nắm chặt vấn đề này không buông: “Tại sao đột nhiên Thánh Quân lại cần mấy thứ này? Cửu Tinh Linh Chi chính là thần dược chữa trị linh mạch.”

Ám Lân lạnh lùng nhìn vẻ mặt quan tâm, lo lắng của nàng ta, giọng nói hơi lạnh: “Tô tiểu thư muốn nói cái gì?”

“Có phải Thánh Quân bị bệnh không?”

Ầm - -

Ám Lân đặt chén trà thật mạnh lên bàn, nước trà bị vẩy ra ngoài, vẩy ra một bàn: “Chẳng lẽ Tô tiểu thư không biết dò hỏi tình huống của Thánh Quân ở Ám Dạ Đế Quốc là tội lớn sao?”

Sắc mặt Linh Vương trắng nhợt: “Hộ pháp Ám Lân, tiểu nữ chỉ quan tâm Thánh Quân, nói xằng bậy, ngươi đừng coi là thật...”

“Phụ thân, con không có nói xằng bậy.” Tô Lăng Dung tiến lên một bước, một tầng hơi nước phủ trong đôi mắt trong suốt sáng ngời, lóe sáng kiên quyết, làm cho người ta không đành lòng quở trách: “Đại nhân Ám Lân, ta chỉ lo lắng cho Thánh Quân. Nếu Thánh Quân thật sự bị bệnh, lẽ ra nên để cho Y Sư khám và chữa bệnh, ngươi tự chủ trương dùng dược là không có trách nhiệm đối với Thánh Quân!”

“Sao ngươi biết ta không để cho Y Sư trị liệu cho Thánh Quân?” Ám Lân hỏi lại.

“Ta không tin những Y Sư đó!” Tô Lăng Dung xoay người, kéo lão giả hơi mập mặc áo xám vẫn đứng ở trong góc nhỏ qua: “Ta cố ý dẫn Y Sư Đông Phương tới, ông ta luôn luôn điều trị thân thể cho Thánh Quân, ta tin lần này cũng có thể khiến cho Thánh Quân chuyển nguy thành an.”

Ám Lân lạnh lùng nhìn Y Sư Đông Phương, Y Sư Đông Phương là Thần Y mà Tô gia tìm khắp nơi ở Ngũ Hành Đại Lục mới tìm được, những năm gần đây vẫn phụ trách chữa bệnh cho Thánh Quân, ông ta thật sự đúng là Thần Y, giúp Thánh Quân điều dưỡng thân thể, ổn định thương thế.

Nếu không phải mấy năm nay Dạ Quân Mạc chạy ngược chạy xuôi đuổi theo Bạch Vũ, đi qua các Vị Diện, đã giết chết chính mình từ lâu rồi.

Đám người Ám Lân vẫn vô cùng tôn trọng Y Sư Đông Phương, nhưng dù sao nói như thế nào thì vị này cũng do Tô gia tìm được, lúc này bị Tô Lăng Dung kéo tới, là làm việc cho Tô gia?

Trong lòng Ám Lân cười lạnh: “Theo ý của tiểu thư Tô Lăng Dung, nếu ta không đồng ý để cho Y Sư Đông Phương xem bệnh cho Thánh Quân, có phải Linh Vương không dự định đưa những thứ đó cho ta đúng không?”

Linh Vương bật đứng dậy: “Hộ pháp Ám Lân, ta không có ý này...”

“Ta biết rõ. Nếu Y Sư Đông Phương đã đến đây, đi xem cho Thánh Quân cũng được.” Ám Lân thản nhiên cắt ngang lời nói của Linh Vương, bên khóe miệng hòa nhã xẹt qua một chút ác ý, đột nhiên nói với Tô Lăng Dung: “Đúng rồi, còn chưa chúc mừng Tô tiểu thư tân hôn vui vẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.