Sắc mặt Tô Lăng Dung thoáng chốc biến đổi thành trắng xanh: “Không, ta còn chưa thành thân!”
Ám Lân không để ý tới lời nói của nàng ta: “Ta đi bẩm báo với Thánh Quân trước, đợi lát nữa lại dẫn các ngươi đi yết kiến.”
Tô Lăng Dung nhìn bóng lưng Ám Lân rời đi, cắn cắn môi. Hiển nhiên Ám Lân biết rõ đứa con trai thứ ba nhà U Vương có đạo đức như thế nào, nhưng vẫn cố ý chúc mừng Tô Lăng Dung, rõ ràng cho thấy không hài lòng với nàng ta.
Lần trước, lúc nàng ta đề nghị để cho Bạch Vũ làm Vực Chủ Vực Thanh Linh, Ám Lân vẫn còn giúp nàng ta, bình thường cũng rất chiếu cố nàng ta, sao bây giờ lại trở mặt?
Nàng ta đâu biết rằng, lần trước Ám Lân đồng ý giúp nàng ta chỉ vì hắn muốn để cho Bạch Vũ đi làm Vực Chủ Vực Thanh Linh, từ trước đến nay, Ám Lân luôn đối nhân xử thế ôn hòa, lại càng phong độ với nữ tử, trên mặt vẫn luôn duy trì nụ cười nhã nhặn, nhưng rốt cuộc trong lòng hắn nghĩ như thế nào, không ai biết.
Tô Lăng Dung vẫn chưa muốn đắc tội Ám Lân, đang lo lắng làm thế nào để bù đắp lại, U Vương đã lạnh lùng lên tiếng: “Linh Vương, sắc mặt đó của khuê nữ nhà ngươi là gì vậy, không muốn gả cho nhi tử của ta thì cứ việc nói thẳng, ghét bỏ như vậy là ý gì?”
“U Vương bớt giận, tiểu nữ chỉ lo lắng cho Thánh Quân, hơn nữa gấp rút lên đường, có chút mệt mỏi.” Linh Vương bình tĩnh nói.
“Hừ, không phải nàng ta chướng mắt con ta, muốn gả cho Thánh Quân sao? Đúng là nói chuyện viển vông! Nếu Thánh Quân có ý với nàng ta thì còn có thể tứ hôn sao?” U Vương châm chọc vô cùng không khách sáo.
Vốn sau khi Thánh Quân tứ hôn, hai nhà sớm nên kết thân, Tô gia lại tìm đủ loại lý do để kéo dài, U Vương có ngốc cũng biết Tô Lăng Dung không muốn gả, chẳng qua không có cơ hội đi tìm Thánh Quân để đầy lùi hôn ước thôi.
Bây giờ nhìn thấy nhắc tới thành thân, mặt Tô Lăng Dung trắng bệch giống như quỷ, giống như gả cho nhi tử của ông ta là gả cho một con rệp (ở đây ý nói con côn trùng thối, xấu xí), cơn tức liền cọ xát bùng lên, nếu không thấy Linh Vương coi như chân thành, đã đánh bay Tô Lăng Dung từ lâu rồi.
Linh Vương cuống quýt kiếm cớ dẫn Tô Lăng Dung ra khỏi đại sảnh, thở dài nắm tay nàng ta: “Nữ nhi à, con không muốn gả cho con trai thứ ba của U Vương, phụ thân có thể nghĩ cách, nhưng Thánh Quân thì con vẫn nên cắt đứt sợi dây này đi.”
“Phụ thân, ngay cả người cũng cảm thấy nữ nhi mơ mộng hão huyền sao? Nữ nhi theo đuổi người mình thích thì có gì sai?” Tô Lăng Dung tức giận bỏ tay của ông ta ra, lòng tràn đầy không cam lòng.
Nàng ta một mực chú ý đến chuyện của Thánh Quân, nàng ta biết Dạ Quân Mạc bị trọng thương, còn bị thương vì Bạch Vũ, khỏi phải nói nàng ta ghen bao nhiêu, lập tức nghĩ tới chuyện dẫn Y Sư Đông Phương tới gặp Thánh Quân.
Bây giờ, Thánh Quân cần Y Sư Đông Phương nhất, đến lúc đó Dạ Quân Mạc sẽ biết nàng ta quan tâm hắn bao nhiêu, lúc nào cũng suy nghĩ cho hắn. Nàng ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt, cho đến khi thương thế của hắn chuyển biến tốt.
Nàng ta tin tưởng sau lần này, chắc chắn Thánh Quân sẽ chấp nhận tâm ý của nàng ta.
Mà Bạch Vũ hại Thánh Quân bị thương, cho dù Thánh Quân không thèm để ý, Ngũ Vương của Ám Dạ Đế Quốc sẽ có một vạn điều bất mãn với Bạch Vũ, Bạch Vũ sẽ không có cửa làm nữ nhân của Thánh Quân.
Tô Lăng Dung suy nghĩ vô cùng tốt đẹp, nhưng hiển nhiên Ám Lân càng tin tưởng Bạch Vũ, sau khi bẩm báo cho Dạ Quân Mạc, lập tức đi tìm Bạch Vũ, nói chuyện này cho nàng biết.
Bạch Vũ nghe nói người nào đó lại chạy về, còn không chịu đưa đồ, cười lạnh chờ ở bên trong đại điện.
Khi cùng Y Sư Đông Phương có sắc mặt khó coi đi ra từ trong tẩm điện của Dạ Quân Mạc, nàng thản nhiên hỏi: “Vị này chính là Y Sư Đông Phương đúng không? Không biết tình huống của Thánh Quân như thế nào rồi?”
Linh Vương và U Vương vừa vào cửa, nhìn thấy nàng, lập tức giật nảy mình, dung nhân tuyệt thế hơi hơi trắng bệch, có vẻ có chút tiều tụy, lại khiến cho nàng tăng thêm mảnh mai như Tây Thi được ôm vào trong lòng.
Hai người tò mò đánh giá nàng, một lúc lâu mới hỏi: “Vị này chính là?”
“Vực Chủ Vực Thanh Linh và Vực Thanh Phong, mấy ngày này là Y Sư trị liệu cho Thánh Quân.” Ám Lân giới thiệu.