Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 565: Chương 565: Trở về, Ngũ Hành Đại Lục 3




Cuối cùng, lòng người bất an bên trong Vực Ám Dạ cũng ổn định lại, lúc mọi người nghe nói cần hộ tống Thánh Quân trở về Ám Dạ Đế Quốc, lập tức biểu hiện ra tích cực cao độ, cũng căm thù Sáng Thế Thần Điện.

Lúc trước bọn họ lựa chọn gia nhập Ám Dạ Đế Quốc chỉ vì có hận thù với Sáng Thế Thần Điện, cảm thấy Ám Dạ Đế Quốc giúp bọn họ báo thù, cảm thấy cuối cùng Ám Dạ Quân Vương có thể hủy diệt Sáng Thế Thần Điện.

Không tin lời đồn không tốt về Dạ Quân Mạc nữa, tự nhiên lại tràn đầy tin tưởng, trung thành và tận tâm với Dạ Quân Mạc.

Ba vị vương cũng đã sớm sắp xếp một đội mặc y phục nhẹ nhàng, đơn giản, bên trong đội chỉ có một chiếc xe ngựa, dùng để hộ tống Dạ Quân Mạc trọng thương, đồng thời Vực Ám Dạ còn chuẩn bị một đội khác, đồng thời xuất phát.

Hai đội mới ra khỏi Vực Ám Dạ lại bị Sáng Thế Thần Điện ngăn cản.

Ám Lân, Ám Ưng và ba vị vương lập tức phòng ngự, tuyệt không bất ngờ.

Sát thủ Sáng Thế Thần Điện phái tới chính là tên thuộc hạ thối tha nhất của Thượng Quan Vân Trần, Thượng Quan Phi Bình. Cũng là một Đường chủ, chưởng quản tất cả thích khách của Sáng Thế Thần Điện.

Lúc Bạch Vũ còn ở, Sáng Thế Thần Điện không có tổ chức thích khách, tổ chức này là Thượng Quân Vân Trần một tay thành lập sau khi Bạch Vũ chết. Không biết ám sát bao nhiêu môn phái thế gia không chịu thuận theo Sáng Thế Thần Điện.

“Hô hô, ba vị vương đều ở đây, xem ra ta chọn đội ngũ không sai, Dạ Quân Mạc ở ngay trong xe ngựa này.” Thượng Quan Phi Bình cười ha ha, ánh mắt tàn nhẫn thị huyết, giống như một con rắn độc theo dõi con mồi.

Dạ Vương hừ lạnh: “Thượng Quan Phi Bình, chỉ bằng ngươi cũng dám chặn đường, cút qua một bên cho bổn vương!”

Thượng Quan Phi Bình cười lạnh: “Ta cũng không nói ta tới một mình.”

Lả tả - -

Bỗng nhiên, hơn mười bóng người từ bốn phương tám hướng lao thẳng tới xe ngựa, vây quanh chung quanh xe ngựa, đám người Ám Lân lập tức bảo vệ xe ngựa, không chút khách sáo phản kích.

Thượng Quan Phi Bình ở trước xe ngựa cũng động, một cây chủy thủ, nháy mắt đâm đến trước mặt Dạ Vương.

Dạ Vương tức khắc nhấc tay ngăn cản, vừa vặn một cái chớp mắt, đầu dao đã sắp chạm vào yết hầu của ông ta, ông ta sợ hãi, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, lập tức gọi Triệu hoán thú ra .

Nhất thời, mấy chục con Triệu hoán thú ở chung quanh trước xe ngựa bắt đầu triền đấu kịch liệt, Ám Lân, Ám Ưng liều mạng phá vật cản, đánh xe ngựa chạy như điên về phía trước.

Triệu hoán thú bốn phía đuổi theo không rời, các loại linh thuật bắn ra xa, từng đạo đều bắn thẳng đến thùng xe, Ảnh Vương và U Vương vội vàng ngăn cản, một con Triệu hoán thú hệ Thổ của U Vương bị diệt ngay tại chỗ.

Ám Lân và Ám Ưng thừa dịp Dạ Vương quấn lấy Thượng Quan Phi Bình, phá tan vòng vây, nháy mắt vội vàng chạy ra ngoài trăm dặm.

Một thiếu niên áo trắng tuấn lãng, ngạo nghễ đứng một mình ở trên ngọn núi phía trước, một tay chắp sau lưng, cầm một cây thương bạc sắc dài, lóe ra sắc bén lạnh lẽo, tàn khốc vô tình dưới ánh mặt trời.

“Thượng Quan Vân Trần?” Ám Lân quá sợ hãi, cùng Ám Ưng liếc nhìn nhau một cái.

Thượng Quan Vân Trần mỉm cười: “Sao, không nghĩ tới ta sẽ tới?”

“Quả thật không nghĩ tới, ta nghĩ ngươi hẳn là chú ý địa vị của chính mình ở Thần Điện hơn.” Ám Lân lạnh lùng nói, trong lòng yên lặng tính toán kéo dài thời gian.

Thượng Quan Vân Trần lại cười ngạo nghễ: “Chỉ là Anh Khê mà thôi, không phải hắn nói mấy câu là có thể dao động địa vị của ta, giết chết Dạ Quân Mạc mới chính là chuyện quan trọng nhất, không phải sao?”

Ám Lân lại còn muốn nói gì đó, lưỡi thương của Thượng Quan Vân Trần đã tới, trực tiếp nhấc màn xe.

Ám Lân, Ám Ưng vội vàng chỉ huy Triệu hoán thú đi ngăn cản, nhưng hoàn toàn không ngăn được, bọn họ chỉ là Tôn Chủ mà thôi, mà một thương này của Thượng Quan Vân Trần lại phát huy thực lực của Triệu Hoán Đại Đế.

Thùng xe nháy mắt văng tung tóe, một bóng dáng màu đen lập tức nhanh chóng lùi ra, đúng là Dạ Quân Mạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.