“Chết tiệt!” Ngọc Ưu Liên bị ngọn lửa đuổi đến, nhìn Bạch Vũ duyên dáng yêu kiều ở đối diện, trong mắt lộ ra ánh sáng âm độc: “Được, ngươi muốn kết thúc, ta sẽ cho một kết thúc khác. Vạn năm trước ta có thể giết các ngươi, hôm nay cũng vẫn có thể giết các ngươi thêm một lần nữa!”
Ngọc Ưu Liên cưỡi lên Bạch Ngọc Khuyển, đột nhiên xông qua biển lửa, đánh về phía Bạch Vũ như tia chớp, cùng lúc đó Thượng Quan Vân Trần cũng hành động, tính luôn cả ba con Kỳ Lân, đánh về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc, đương nhiên cảnh giới (trình độ cấp bậc) của Bạch Vũ thấp, dễ giải quyết. Chỉ có loại bỏ Bạch Vũ trước, lại đi đối phó với Dạ Quân Mạc mới có phần thắng.
Băng Hồ và Trảm Nguyệt phát hiện động tác của hai người, Băng Hồ giành trước phóng Vạn Lý Băng Xuyên đông hai người lại, Thượng Quan Vân Trần bị đông lại, nhưng động tác của Ngọc Ưu Liên chỉ chậm lại một chút, chưa tới hai lượt hô hấp đã chạy như bay đến.
Nhưng như thế này cũng đủ rồi, thừa dịp thời gian hai lượt hô hấp đó, Trảm Nguyệt gia tốc linh thuật cho bốn con Triệu hoán thú còn lại. Tịnh Nguyệt đã được tu luyện đến tầng thứ 9, không những có thể giải độc, tiêu trừ các loại ảnh hưởng tiêu cực, còn có thể giúp đám Triệu hoán thú gia tăng tốc độ.
Có Trảm Nguyệt tăng mức độ lên, Tiểu Hôi với hình thể cồng kềnh cũng hành động, đến phía trước Bạch Vũ nhanh như chớp.
Sau va chạm kịch liệt, Tiểu Hôi lảo đảo lui về phía sau, thân thể gần như bị tổn thương hơn một nửa, bốn con Triệu hoán thú của Ngọc Ưu Liên cũng bị đẩy lui.
Lúc này, Thượng Quan Vân Trần tấn công được, đột nhiên đâm ngân thương ra, thương ra như rồng, mang theo từng trận cuồng phong, đâm thẳng đến chỗ hiểm của Bạch Vũ. Ba con Kỳ Lân cũng xông qua sự ngăn cản của Tiểu Thanh và Tiểu Bạch, vọt tới bên cạnh Bạch Vũ.
Ầm - -
Khí thế quanh thân Dạ Quân Mạc tăng vọt, nộ khí ngút trời, Ngũ Hành Thanh Long và Chu Tước chợt hiện, lực lượng cuồng bạo càn quét vách núi như gió xoáy, ba con Kỳ Lân tan ra từng khúc trong bạo phong, bị đánh bay ra ngoài.
Nhưng trường thương của Thượng Quan Vân Trần lại không được chặn lại kịp, mũi thương thoáng qua một cái, đã đến cổ họng Bạch Vũ.
Lúc này, bên cạnh Bạch Vũ không có bất kỳ con Triệu hoán thú nào có thể giúp nàng ngăn cản uy thế của cây thương này, thực lực của năm con Triệu hoán thú của Ngọc Ưu Liên quá khủng bố, quấn bọn chúng gắt gao, ngay cả Trảm Nguyệt cũng không kịp trở về giúp đỡ.
Đáy mắt Bạch Vũ xẹt qua sắc bén, lập tức phóng Bạo Liệt Lưu Hỏa ra.
Ngọn lửa mãnh liệt xuất hiện trong tay Bạch Vũ lập tức bộc phát ra hơi thở hủy diệt, nhiệt độ nóng bỏng hơn mặt trời khiến cả ngọn núi giống như rơi vào trong một cái lò lửa, uy lực không yếu hơn uy lực Tiểu Thanh sử dụng chút nào.
Trong lòng Ngọc Ưu Liên cũng hoảng sợ, Bạch Vũ đã tu luyện linh thuật đến mức này, uy lực mà Thần Hoàng như nàng ta sử dụng cũng không mạnh hơn, không hổ là đời sau của Thần Sáng Thế, con cưng của trời, không, là đến Thần cũng ghen ghét!
Bạo Liệt Lưu Hỏa vừa ra, trong phút chốc đã đánh lên ngân thương của Thượng Quan Vân Trần, hơi thở dời non lấp biển của ngọn lửa chấn động khiến ngân thương run rẩy, ầm ầm nện lên ngực Thượng Quan Vân Trần.
Thượng Quan Vân Trần hộc ra một miệng máu, nhanh chóng bị đẩy lùi vài chục bước, còn chưa kịp ổn định cơ thể, một chưởng nổi giận của Dạ Quân Mạc đã đánh vào ngực hắn ta.
Thượng Quan Vân Trần hoảng hốt, vội vàng chạy về phía Ngọc Ưu Liên.
Chưởng phong của Dạ Quân Mạc quét đến, từ đầu đến cuối vẫn bao phủ hắn ta. Hắn ta ra tay với Bạch Vũ khiến Dạ Quân Mạc vô cùng phẫn nộ, tính giết chết hắn ta.
Ngọc Ưu Liên đã dùng toàn bộ sức lực đánh về phía Bạch Vũ, hi vọng có thể giết chết nàng trong thời gian ngắn nhất, thoáng nhìn Thượng Quan Vân Trần đi về phía mình, hơi thở khủng bố bao phủ Dạ Quân Mạc theo sát mà đến, ánh mắt hơi trầm xuống, trở tay chưởng một đường linh khí nổ tung ở trong chưởng phong bá đạo mà Dạ Quân Mạc ép đến.
Hai luồng lực lượng nổ tung bên vách núi, dãy núi chấn động, nhưng vách núi đen vạn trượng lại có thể chịu được dòng lực lượng hủy thiên diệt địa này.