Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 722: Chương 722: Vách núi đen 3




Lực lượng của Dạ Quân Mạc bị vỡ nát, Thượng Quan Vân Trần đã bị đánh bay ra ngoài trong trận va chạm, rơi vào trong biển lửa của Bạo Liệt Lưu Hỏa.

“A!” Thượng Quan Vân Trần kêu thảm thiết chạy ra từ trong lửa, trong lòng lạnh buốt. Ngọc Ưu Liên hoàn toàn không để ý đến tính mạng của hắn ta, đẩy hắn ta ra ngoài, để hắn ta đi dây dưa với Dạ Quân Mạc. Từ lúc mới bắt đầu, nàng ta đã không tính cứu Thượng Quan Vân Trần.

Thượng Quan Vân Trần ọc ra từng ngụm máu tươi, không hiểu sao trong đầu lại tuôn ra cảnh tượng hắn ta và Bạch Vũ ở Sáng Thế Thần Điện lúc trước.

Bạch Vũ không thích hắn, thật ra hắn biết. Nhưng cho dù không thích hắn, Bạch Vũ cũng chưa từng ghét hắn, chưa từng làm chuyện gì không tốt với hắn.

Là tự hắn chui vào ngõ cụt, cảm thấy là Bạch Vũ phản bội hắn.

Hắn mới biết được hắn thích Bạch Vũ như thế, càng thích nàng, lại càng hận nàng, càng hận Dạ Quân Mạc.

Bây giờ nhớ lại, có lẽ cảnh tượng năm đó là lúc tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn. Từ lúc hắn lựa chọn hợp tác với Ngọc Ưu Liên, tất cả đã không trở lại được. Có lẽ lúc hắn lựa chọn phản bội Bạch Vũ, kết cuộc của hắn đã được định rồi.

“A, thì ra là đều sai rồi sao?” Hắn ta cười khổ một tiếng, xoay ngân thương, điên cuồng đâm ra. Muốn cho hắn chết, không dễ dàng như vậy, cho dù hắn chết cũng muốn bọn họ phải trả giá thật lớn.

Ngân thương mang theo khí thế khai thiên tích địa ầm ầm đánh ra, hơi thở khủng bố quẩn quanh trên thân thương, đâm ra một thương, hình thành một vòng xoáy khổng lồ, biển lửa trên đất bị hút vào chung quanh ngân thương, giống như miệng núi lửa phun trào, nhiệt độ đủ để biến cả ngọn núi biến thành tro tàn đánh về phía Dạ Quân Mạc và Ngọc Ưu Liên.

Uy thế của một thương này tuyệt đối đạt tới cấp bậc Thần Hoàng, mặt Dạ Quân Mạc lạnh như sương giá, không hề trốn tránh, cứng rắn chống lại một thương này của Thượng Quan Vân Trần.

Lửa tràn ngập khắp bầu trời trong uy thế cuồn cuộn ngút trời, đâm xuyên qua vai trái Dạ Quân Mạc, ngọn lửa Bạo Liệt Lưu Hỏa nhanh chóng lan đến trên cánh tay Dạ Quân Mạc.

Tay trái Dạ Quân Mạc dấy lên ngọn lửa màu u lam bất tử bất diệt, ngọn lửa lan trên người hắn dung nhập vào ngọn lửa bất diệt trong nháy mắt, bị thu vào không còn một chút nào. Tay phải vẽ ra, đánh lên trán Thượng Quan Vân Trần.

Một lỗ máu đầm đìa máu tươi xuất hiện rõ ràng, Thượng Quan Vân Trần cứng ngắc tại chỗ, ngân thương tuột khỏi tay, rơi vào trong ngọn lửa, chỉ chốc lát đã bị cắn nuốt không còn một mảnh.

Thượng Quan Vân Trần bị mất mạng, Ngọc Ưu Liên và Bạch Vũ rơi vào trong lửa của Bạo Liệt Lưu Hỏa, hai người lại cùng nhau rơi xuống từ ngay rìa vách núi đen.

“Bạch Vũ!” Dạ Quân Mạc xông qua tường lửa, không chút do dự nhảy xuống vách núi đen vạn trượng, đi tìm Bạch Vũ.

Bên dưới vách núi đen là một vùng màu đen mênh mông, Dạ Quân Mạc rơi vào trong nước, nhất thời trái tim lạnh một nửa.

Đây lại là một vùng Minh Hải (minh= âm phủ; hải= biển)!

Hắn còn nhớ rõ vạn năm trước, dưới vách núi đen này chỉ là một con sông lớn bình thường, nước sông trong suốt, không biết lúc nào lại biến thành một vùng Minh Hải!

Trên thế gian cũng không có nhiều Minh Hải, trong nước biển có vô số oan hồn và oán niệm, oan hồn Triệu hoán sư ngàn vạn không muốn đi đầu thai chuyển thế tụ tập cùng nhau mới có thể hình thành Minh Hải, nói thẳng ra là Minh Hải chính là nơi của oan hồn trong nhân thế.

Người thường chỉ biết để lại oán niệm sau khi chết, chỉ có Triệu hoán sư đủ cường đại khi còn sống mới có thể hình thành oan hồn, bập bềnh trong nước biển vô biên vô hạn này đều là hồn phách có cấp bậc ít nhất là Đại Sư, Linh Sư. Người sống đi vào, lập tức cũng sẽ bị cắn nuốt đến cặn bã cũng không còn.

Chỉ có những nơi có chiến trường cổ xưa, có chết nhiều cường giả chết một mạch mới có thể hình thành Minh Hải khổng lồ. Nhưng nơi này tuyệt đối không phải là chiến trường cổ gì, Dạ Quân Mạc không nghĩ ra vì sao nơi này lại yên lặng hình thành một vùng Minh Hải lớn mà không có chút động tĩnh nào như vậy.

Trong Minh Hải, mấy trăm hồn phách bập bềnh chung quanh bắt đầu bơi đến chỗ hắn, động tác của chúng từ từ chậm chạp, nhưng số lượng lại nhiều đến không đếm xuể, vây quanh hắn chi chít không có một kẻ hở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.