Dạ Quân Mạc lập tức dùng linh khí cường đại hộ thể, đẩy lui oán niệm chung quanh, trên người dấy lên lửa bất tử, chạy ra khỏi vòng vây, đi tìm Bạch Vũ.
Ở trong minh hải, thần niệm, thị lực, thậm chí thính lực cũng sẽ phải chịu hạn chế, Dạ Quân Mạc chỉ có thể bơi chung quanh, nhưng hắn bơi hơn mười dặm qua lại gần vách núi đen cũng không tìm được Bạch Vũ và Ngọc Ưu Liên.
Bạch Vũ chìm sâu vào minh hải. Lúc nàng rơi vào minh hải đã phát hiện vùng biển này không thích hợp. Oan hồn chung quanh đã nhào lên vây công nàng và Ngọc Ưu Liên trước.
Trong hỗn loạn, nàng yên lặng lẻn vào sâu trong minh hải, tránh được Ngọc Ưu Liên. Nàng vẫn chưa phải là đối thủ của Thần Hoàng như Ngọc Ưu Liên. Dạ Quân Mạc cũng không ở bên cạnh nàng, chỉ có thể cách Ngọc Ưu Liên càng xa càng tốt.
Sâu trong minh hải tối đen, ánh mặt trời cũng không chiếu vào trong minh hải được, ánh sáng gì cũng bị oán khí hạn chế ở trong này.
Bạch Vũ không ngừng bơi xuống, miễn cưỡng châm một ngọn lửa, dùng linh khí bảo vệ, chút ánh sáng nhỏ nhoi hơi chiếu sáng một vùng nhỏ trước mắt.
Bạch Vũ còn chưa kịp nhìn cẩn thận chung quanh, đột nhiên một lão quỷ tóc tai bù xù lại xuất hiện trước mặt nàng, khiến nàng hoảng sợ, vô thức đạp một đạp, lại đạp vào khoảng không.
U linh quỷ mị trước mắt bơi lượn lờ, dính trước mặt nàng, thật không vui kêu gào: “Ngươi muốn đá ta? Vì sao muốn đá ta? Ngươi không biết ta là ma sao? Ngươi cảm thấy ngươi có thể đá văng ta?”
Bạch Vũ có chút chột dạ cười gượng, lui về phía sau: “Vị lão nhân gia này, ngươi đột nhiên xuất hiện, ta có chút không trở tay kịp, thứ lỗi.”
“À, vậy là không phải của ta rồi... hả? Ngươi trốn cái gì?” Lão quỷ tiếp tục đến gần nàng hơn.
Bạch Vũ đen mặt: “Lão nhân gia, ngươi đuổi theo ta làm gì?”
“Vạn năm rồi lão phu ta khó thấy được một người sống, muốn nếm thử hương vị.”
Bạch Vũ: “...”
U hồn ở sâu trong minh hải không giống oán niệm phía trên thấy vật sống thì cắn, họ vẫn còn giữ lại một chút thần trí. Oan hồn càng ở chỗ sâu, càng cường đại, cũng càng tỉnh táo. Có lẽ Bạch Vũ đã bơi đến chỗ rất sâu, lão đầu này tuyệt đối đã là oan hồn cấp bậc Đại Đế.
Vốn tưởng rằng tốt xấu gì hồn phách cũng sẽ giảng chút đạo lý, không nghĩ tới lại trực tiếp như vậy.
Bạch Vũ quay đầu bỏ chạy, vừa quay đầu, lại có năm sáu oan hồn giống vậy gần đó xông về phía nàng.
“Tiểu nữ oa, chạy cái gì, ở lại cho chúng ta nếm thử.” Mấy hồn phách từ từ lướt tới chỗ nàng, hành động của bọn họ trông có vẻ chậm chạp, lại khéo léo chắn toàn bộ đường chạy của Bạch Vũ.
Bạch Vũ cảm thấy có chút không ổn, chính nghĩa hô lớn: “Dù sao khi các ngươi cũng là nhân vật cấp bậc Đại Đế lúc còn sống, sao có thể không biết xấu hổ mà ăn thịt người?”
Mấy lão đầu sửng sốt một chút, hai mặt nhìn nhau: “Lúc còn sống? Lúc chúng ta còn sống là người như thế nào?”
“Ta không nhớ rõ.”
“Ta cũng không nhớ.”
Lão đầu tóc tai bù xù kia nhức đầu: “Hình như ta nhớ được một chút, hình như ta làm sư phụ của rất nhiều người, từng thu rất nhiều đệ tử.”
Bạch Vũ lập tức nói tiếp: “Đúng rồi, ngươi có rất nhiều đệ tử, chắc chắn là Chưởng môn của một môn phái lớn, nếu để cho đệ tử ngươi biết ngươi ăn thịt người, sẽ mất hết mặt mũi!”
Lão nhân nhức đầu: “Là sao? Ta là Chưởng môn, ta có đệ tử... ăn thịt người sẽ dọa chúng bỏ chạy... nhưng đệ tử của ta ở đâu?”
Mấy lão đầu khác cũng đăm chiêu, nói: “Hẳn là cũng đã chết giống như ngươi, chúng ta đều đã chết, chắc chắn bọn họ cũng đã chết sạch.”
“Bọn họ đều đã chết? Chết như thế nào? Còn ta chết như thế nào?” Lão nhân tóc tai bù xù hỏi thì thào tự nói, bỗng nhiên lệ khí cả người tăng vọt, hắc khí mà mắt thường có thể nhìn thấy được bao phủ quanh thân ông ta, gần như sắp bao phủ ông ta.