Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nguyệt Nhu bỗng hơi ửng hồng vì xấu hổ, trong đôi mắt chứa đầy sắc xuân, diện mạo của Nhị hoàng tử anh tuấn khôi ngô, mặc dù không dịu dàng như Thái tử, nhưng cũng là người đàn ông tuyệt sắc hiếm có, giờ phút này, Hạ Nguyệt Nhu lại hi vọng người đoạt được ngôi vị hoàng đế là Nhị hoàng tử, đến lúc đó, nàng có thể hung hăng giẫm Hạ Vân Nhiễm dưới chân rồi.
Trở về phòng mình, Hạ Vân Nhiễm có chút buồn buồn không vui, Lý Nguyệt Kiều theo vào sau, quan tâm hỏi nàng, “Vân Nhiễm, làm sao vậy? Trông con như có tâm sự nặng nề.”
“Không có gì ạ, chỉ là có chút mệt mỏi thôi.” Hạ Vân Nhiễm nhướn mày cười nói.
“Hôm nay con và Nhị hoàng tử gặp nhau, có thể thấy được vận may sau này của con vẫn còn a.” Lý Nguyệt Kiều cảm thấy mừng rỡ, nàng nuôi dưỡng hai cô con gái, đều sắp trở nên nổi danh rồi.
Hạ Vân Nhiễm không trách Lý Nguyệt Kiều không nhìn thấu âm mưu phía sau chuyện này, nàng chỉ là một phu nhân quanh năm sống lặng yên trong phủ đệ, khả năng phán đoán cũng có hạn, nàng mím môi cười một tiếng, “Con cũng hiểu ạ.”
“Mặc dù ta không phải là mẫu thân ruột của con, nhưng mà, ta đối đãi với con cũng coi như con ruột, cũng chỉ hi vọng con có thể gả cho gia đình danh giá, trải qua cuộc sống hạnh phúc.”
“Cảm ơn mẫu thân.” Hạ Vân Nhiễm thật lòng nói.
Lý Nguyệt Kiều gật đầu một cái, “Vậy con đi nghỉ ngơi trước đi! Buổi tối ta tới nói chuyện.”
“Vâng.” Hạ Vân Nhiễm đáp một tiếng, liền nằm nhắm mắt dưỡng thần trên giường nệm.
Chuyện này, đợi sau khi trở về phủ, Hạ Huyền sẽ biết được diễn biến mọi chuyện từ lão phu nhân, ông sẽ rất hài lòng, đây chính là kết quả mà ông muốn, nói như vậy, Nhị hoàng tử hẳn là đã hiểu tâm ý của ông rồi.
Buổi tối, Hạ Huyền lại gọi Hạ Vân Nhiễm đến, cẩn thận hỏi han xem hôm nay chung đụng cùng Hiên Viên Trạm thế nào, đến nội dung nói chuyện với nhau cũng muốn hỏi cho rõ ràng đến cả chi tiết nhỏ, Hạ Vân Nhiễm cũng không muốn khiến Hạ Huyền nghi ngờ mình, rằng đã nhìn thấu bản chất âm mưu của chuyện này, nên đã nói mấy câu khiến cho ông vui vẻ.
Nhìn gương mặt đang nhìn mình đầy cưng chiều của người đàn ông trước mắt, Hạ Vân Nhiễm hoàn toàn không có cảm giác gì, mỗi người đều vì ích lợi của mình, nàng cũng chỉ là không muốn tình nguyện làm kẻ bị người kia lợi dụng mà thôi.
Đại khái, nàng chính là muốn khiến cho ông thất vọng.
Hai ngày sau, trong tướng phủ xuất hiện một nhóm người, bọn họ mang một rương lớn sơn sắc đỏ, dẫn đầu là một người đàn ông mặc trang phục tơ lụa, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ, người sáng suốt vừa nhìn đã biết đây là vị công công hầu hạ trong cung.
Đại phu nhân dẫn mấy vị nha hoàn ra nghênh đón, bà liếc mắt một cái nhìn thấy cái rương đỏ kia, đại khái cũng biết bên trong chứa vàng bạc trang sức đeo tay, chỉ có điều, bà không hiểu tại sao lại nhận được ân sủng này, không lẽ là Thái tử ban thưởng? Nghĩ vậy khiến nội tâm của bà không khỏi vui mừng.
“Xin chào Đại phu nhân, ta phụng chỉ Dương quý phi và Nhị hoàng tử, đặc biệt tặng lễ vật cho lão phu nhân Tướng phủ.”
Đại phu nhân vừa nghe là Dương quý phi cùng Nhị hoàng tử, vội quỳ xuống nghênh đón, nội tâm lại oán hận, thì ra ngày đó Hạ Vân Nhiễm cùng Nhị hoàng tử thật sự đã liếc mắt đưa tình sao?
“Nhanh đi mời lão phu nhân ra nhận lễ.”
“Cũng xin mời cả các vị tiểu thư ra!” Công công cười nói đầy ẩn ý.
Đại phu nhân vội sai người dưới đi làm, rồi lại nghênh đón công công đến đại sảnh uống trà, mà mấy cái rương ước chừng nặng cả trăm cân cũng mang đi vào theo, khiến đại phu nhân âm thầm thèm thuồng, lần trước bà dùng tiền để dành đưa hết cho Hạ Vân Nhiễm, lúc này, mặc dù mỗi lần bà thu lại thuế đất cũng tranh thủ kiếm lời cho mình, tạm thời cũng khó mà bổ sung lại vào kho riêng của nàng.
Mà lần này quý phi nương nương cùng Nhị hoàng tử đưa lễ vật tới, đều là đồ vật thượng đẳng đi! Một cái thôi cũng có Giá Trị Liên Thành, không biết nàng có thể được chia cho bao nhiêu đây.
Đợi lão phu nhân và các vị tiểu thư đều có mặt, trong đó Hạ Vân Nhiễm không khỏi giật mình, nàng đoán chừng Nhị hoàng tử nhất định sẽ nhiệt liệt theo đuổi, không ngờ, lại đưa lễ vật đến nhanh như vậy.
Hành lễ xong, vị công công này mới mở cái rương ra, chỉ thấy ngay phía trên chính là mười cây tơ lụa thượng đẳng, trong đó cũng có hai cây lụa tuyết gấm mà lần trước đại phu nhân đã mua ở Giang Nam về, nhìn màu sắc và hoa văn còn có phần diễm lệ đẹp mắt hơn so với lần trước.
Ánh mắt của Hạ Nguyệt Nhu lập tức trợn lớn thêm vài phần, nàng chợt suy nghĩ, hai cây lụa tuyết gấm này màu sắc rất phù hợp với những thiếu nữ trẻ tuổi, chẳng lẽ Nhị hoàng tử cũng có chuẩn bị cả phần cho nàng?
Trừ lão thái thái đã sớm trở nên quen thuộc và trấn tĩnh trước loại ban thưởng này, còn có Hạ Vân Nhiễm, nàng chỉ nhàn nhạt nhìn, trong khi ánh mắt của những người khác đang đăm đăm tỏa sáng, chờ đến lượt mình được ban thưởng.
Nhưng họ không biết, tất cả những lễ vật này đều là nhờ vào may mắn của Hạ Vân Nhiễm.
Công công lấy ra một quyển sổ nhỏ, phía trên viết rõ ràng ban thưởng đối với mỗi người, đầu tiên là lão phu nhân, theo sau là đại phu nhân, rồi đến mấy vị di nương. Trừ lão phu nhân được thưởng hai cây tơ lụa ở ngoài, những người khác đều là trang sức đeo tay… Ngay sau đó, là ban thưởng cho các tiểu thư, Hạ Nguyệt Nhu khẽ đùa nghịch lọn tóc trước ngực, nở nụ cười khẽ, vẻ mặt như mong đợi, lại thêm phần thích thú tựa như nàng biết mình sẽ được ban thưởng không kém, không phải lần trước Nhị hoàng tử đi qua cầu đã từng gặp được nàng sao? Đại khái Nhị hoàng tử cũng đã cảm mến nàng rồi đi, tự nhiên sẽ không bạc đãi nàng.
Công công còn đặc biệt nhìn nàng một cái, dù sao nàng cũng là tiểu mỹ nhân khó được, hắn cất giọng the thé nói, “Tặng cho đại tiểu thư Hạ Nguyệt Nhu, một chiếc vòng tay Lam Bảo Thạch Tường Vân, một tấm gấm Tiên Hạc Vân Bích Hà La Thập, một chiếc vòng tay ngọc Trường Mệnh Phú Quý thấu.”
Nói xong, công công dừng lại suy nghĩ, nháy nháy mắt với tùy tùng bên cạnh, người này lập tức lấy lễ vật ra, đưa cho đại tiểu thư. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Hạ Nguyệt Nhu bỗng chốc đỏ bừng, như là bị chọc tức. Cái gì? Nàng cũng chỉ được ban thưởng những thứ bình thường này thôi sao? Phần lụa tuyết gấm của nàng đâu rồi hả ?