Ngoài cửa, đám
người Diệp Linh cùng Hoa Ngạc đi vào, vừa nhìn thấy tiểu Vương phi rất cao
hứng, liền nhanh chóng tiến tới bên cạnh hầu hạ.
"Vương Phi, sắc trời đã
tối rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Được."
Phượng Lan Dạ gật đầu một cái, nhưng nàng đang muốn
nhìn một chút món đồ mà mình mang về từ Tấn vương phủ là gì, vội vàng từ trong
ngực móc ra, lật xem một chút, không khỏi cao hứng lên.
Nàng không nghĩ tới thì ra là một quyển sổ sách.
Bên trong ghi chép rất nhiều về việc Tấn vương cùng
quan to trong triều qua lại, ăn uống chơi gái đánh cuộc cái gì cần có đều có.
Nhất là những đại thần kia cũng có thể tiêu xài không dưới ngàn vàng cho
những nữ nhân ở Tuyết Nhạn Lâu. Thật ra thì những cô nương kia đều là gia kỹ
của Tấn vương phủ, hắn chỉ bất quá nuôi những nữ nhân kia thôi.
Diệp Linh cùng Hoa Ngạc thấy chủ tử đang cao hứng,
không khỏi tò mò, đưa tay muốn cầm qua xem một chút, Phượng Lan Dạ sắc mặt trầm
xuống, quát:
"Không được đụng."
Thật ra thì không phải là không cho người khác đụng,
mà bởi vì cuốn sổ sách này đã bị hạ độc rồi.
Lúc trước nàng vừa sờ vào liền biết nó đã dính độc,
sở dĩ mặt không đổi sắc, là bởi vì nàng nhờ Nam Cung Diệp nên thân thể bách
độc bất xâm, nên độc này đối với nàng vô dụng.
"Vật này có độc, đừng đụng lung tung."
Tiếng nói Phượng Lan Dạ vừa dứt, Diệp Linh cùng Hoa
Ngạc cùng lúc thay đổi sắc mặt. Không nghĩ tới vật này lại bị người ta hạ
độc lên, may là Vương Phi quát bảo ngưng lại, nếu không bọn họ đã bị độc chết
rồi.
"Được rồi, đêm đã khuya, ta mệt mỏi."
Phượng Lan Dạ thu hồi quyển sổ sách lại, để sau này
nghiên cứu một chút xem làm thế nào trừ độc này, hơn nữa khi chưa nghĩ ra
cách xử lý như thế nào với quyển sổ này, trước mắt vẫn phải bảo quản tốt đi
đã.
Hoa Ngạc cùng Diệp Linh đi theo nàng ra khỏi khách
sảnh, bước vào phòng tắm bên cạnh tắm rửa, sau đó nghỉ ngơi.
Ngân Ca vừa thấy tất cả mọi người đi, chỉ để
lại nó một mình, không khỏi thở dài thở ngắn phát ra
tiếng kêu: "Cô độc a, tịch mịch a."
Đây là câu mấy tiểu nha đầu mới vừa dạy nó, giờ phút
này nó đã tự cảm thán.
Sáng sớm ngày thứ hai, Phượng Lan Dạ rời giường, sau
khi dùng xong đồ ăn sáng, liền nghe được quản gia tới đây bẩm báo.
"Bẩm Vương Phi, An vương phi đến đây bái
phỏng."
"Tốt, Vụ Tiễn đã tới."
Phượng Lan Dạ nghe xong cũng có mấy phần cao hứng, vội
vàng đứng lên đi ra ngoài.
Nữ tử cười nhẹ nhàng đứng thẳng ở phía sau Tích
quản gia không phải là Vụ Tiễn còn là người phương nào đây?
Tiến lên trước vài bước, Phượng Lan Dạ lôi
kéo tay Vụ Tiễn cùng nhau hướng khách sảnh Liên viện đi tới.
Phía sau các tiểu nha đầu Hoa Ngạc, Diệp Linh cùng
tiểu Đồng, tiểu Khuê cũng líu ríu nói
chuyện.
Đoàn người vào khách sảnh, Diệp Linh lập tức dâng trà
lên, Phượng Lan Dạ phất tay để cho mấy tiểu nha đầu giữ cửa đi xuống.
Hoa Ngạc cùng Diệp Linh thì lui ra ngoài, tiểu Đồng
cùng tiểu Khuê cũng tự giác đi theo, trong khách sảnh chỉ có Phượng Lan Dạ
cùng Tư Mã Vụ Tiễn hai người thân cận mà ngồi.
Hôm nay Tư Mã Vụ Tiễn mặt đầy hồng quang, không giống
với bộ dạng chật vật lúc trước, hiện tại nàng thần thái tung bay, càng phát
ra quyến rũ diễm lệ, Phượng Lan Dạ đánh giá xong, thỏa mãn gật đầu, xem ra
nàng ấy ở An vương phủ cuộc sống không tệ, nên mím môi mỉm cười.
"Vụ Tiễn, gần đây tốt không?"
Vụ Tiễn gật đầu, sau đó đánh giá Phượng Lan Dạ.
Nhìn tiểu nha đầu này ngày càng phát ra nét thanh tú
lung linh, giống như một bụi Không Cốc U Lan (lan
trong rừng vắng) tự nhiên. Quanh thân
linh khí, thiên địa tinh hoa nhuộm thành một, một cái nhăn mày một nụ cười đều
mang theo ôn hòa hiếm thấy, hoàn toàn không giống lúc mới gặp mặt lạnh
lùng tuyệt quyết.
Xem ra Tề vương rất cưng chiều nàng, hẳn cũng
là người có mắt nhìn, biết Lan Dạ là một viên Trân Châu ẩn giấu ở trong
bùn sâu, hắn thật có phúc khí. (Su:
chậc, Lan nhi k những xinh đẹp tuyệt luân mà còn như viên Trân châu quý
giá khó tìm, a Diệp vớ bở, sướng gê~)
"Ân, tỷ rất tốt. An vương phủ cũng bị tỷ chỉnh
đốn một phen, hiện tại những tiểu thiếp, hạ nhân kia an phận rất nhiều."
Nàng nhớ rõ lời Lan Dạ từng nói, khi trở về đã một
phen chỉnh đốn Vương Phủ một chút, hơn nữa Nam Cung Quân cũng hoàn toàn ủng
hộ nàng.
Âu Dương Tình hiện tại cũng là an phận hơn rất nhiều,
chỗ ở của nàng đã bị điều chỉnh người trông coi. Tiểu thiếp vương phủ cũng
bị phạt nặng nề, nghiêm trị một phen, mỗi người đánh hai mươi đại bản. Quản
gia của vương phủ cũng bị nàng phạt đánh hai mươi đại bản.
Từ đó không còn ai dám chọc vào nàng, phải biết rằng
quản gia An vương phủ không giống với quản gia
nhà khác, hắn vốn là thái giám trong Hoàng cung, trước kia là người hầu hạ
Hoàng thượng, người bình thường nào dám động đến hắn a, không nghĩ tới An vương
phi lại phạt đánh hắn, cho nên những hạ nhân còn lại nào ai dám lộn xộn
nữa.
"Vậy thì tốt. Tên quản gia
An vương phủ cũng không phải là nhân vật đơn giản. Hắn giờ như thế nào?"
Vụ Tiễn vừa nghe Lan Dạ nhắc tới tên quản gia kia, híp
mắt một chút, đưa tay lôi kéo Lan Dạ:
"Vương quản gia trước kia là thái giám hầu hạ
Hoàng thượng, lần này tỷ trở về phủ phạt đánh nặng hắn hai mươi đại bản, hắn
cũng không nói gì. Nhưng gần đây tỷ phát hiện, người này cũng không có ý xấu,
hắn vẫn cứ theo như quy củ mà làm việc. Trước kia thì hầu hạ Âu Dương Tình
tận tâm, hiện tại tỷ mới là chủ tử của hắn, hắn cũng tận tâm như thế. Hắn
hoàn toàn không phải bởi vì thế lực hoặc gì khác, mà chỉ theo thân phận,
cũng là một nô tài trung tâm."
"Ân, vậy muội an tâm rồi, muội vốn đang có chút
lo lắng cho tỷ, nhưng lần này nhìn thấy, tỷ quả trông không tệ, muội liền biết
tỷ là người làm việc quyết đoán."
"Ân."
(Su: Ân = ừ / uhm)
Vụ Tiễn dùng sức nắm tay nàng một chút, nói:
"Trước
kia tỷ băn khoăn nhiều lắm, lo lắng cho Kim Xương quốc, lại lo lắng làm cho Hoa
phi khó xử, bất quá bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, nếu tỷ đã đi tới bước
này, ngay cả chết cũng không sợ, tỷ còn sợ cái gì đây? Chẳng bằng cứ sống
vui vẻ một chút."
"Nghĩ như vậy là được rồi."
Lần này Phượng Lan Dạ cuối cùng cũng yên lòng, sau này
không cần lo lắng thay nàng nữa.
Hai người không hề nói nhắc đến chuyện trước kia nữa.
Tư Mã Vụ Tiễn bỗng nhớ tới Đại thọ năm mươi
tuổi của Hoàng thượng, không khỏi quan tâm hỏi
thăm:
"Tề vương phủ các muội chuẩn bị thọ lễ sao
rồi?"
"Muội nghĩ kỹ rồi, không có gì tốt để tặng cả,
trong Hoàng cung thứ gì chẳng có, Hoàng thượng có thể nhìn trúng món gì
đây?"
Phượng Lan Dạ vốn là nghĩ đưa tặng lễ vật bình
thường, sau thì nghĩ lại trong cung thứ gì chẳng có a, tặng cũng không còn
có ý nghĩa gì.
Tư Mã Vụ Tiễn nhìn thần sắc của nàng, biết nàng có
chút khó nghĩ, ôn nhu mở miệng:
"Muội cũng đừng gấp, tỷ cũng đang chuẩn bị thêu
một bức “Thiên hạ thái bình” tặng
phụ hoàng làm thọ lễ."
Vì tác phẩm thêu này, nàng đã chọn lấy hai mươi
người thêu phụ để toàn bộ quá trình được đẩy nhanh hơn, mỗi ngày tự mình
giám sát, nên hiện tại đã thêu xong một nửa, đến ngày đại thọ của Hoàng
thượng nhất định là hoàn thành.
Phượng Lan Dạ nghe Vụ Tiễn nói xong, lập tức gật đầu
đồng ý:
"Lễ vật mừng thọ của tỷ rất khác
biệt, Hoàng thượng nhất định sẽ cao hứng. Ngồi ở ngôi vị cửu ngũ chí tôn,
hy vọng nhất hẳn là thiên hạ thái bình rồi, lễ vật này nhất định sẽ được
yêu thích."
“Cám ơn, Lan Dạ" - Vụ Tiễn
gật đầu, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nắm tay Lan Dạ, nói:
"Bằng không muội đàn một thủ khúc đi? Tỷ cảm
thấy cầm nghệ của muội vẫn là thiên hạ đệ nhất, kết hợp với một chút
hỗ trợ, tin tưởng không ai có thể so sánh được!"
Phượng Lan Dạ trầm ngâm chốc lát. Quả thật nàng có
nghĩ tới vấn đề này, bất quá nàng lại không để tâm lắm, nay nghĩ lại kì
thực không có ý tưởng nào tốt hơn, bản thân nàng cũng lười chuẩn bị
những thứ tục phẩm khác. Xem ra thật sự phải chọn cái này rồi.
"Ừ, muội sẽ suy nghĩ xem sao."
Kế tiếp hai người không hề bàn đến chuyện này nữa,
chỉ kể một ít chuyện thú vị, hàn huyên một chút chuyện sinh hoạt hàng
ngày.
Buổi trưa Vụ Tiễn ở lại Tề vương phủ dùng bữa, sau giờ
ngọ nàng liền đi trở về. Để kịp hoàn thành tác phẩm thêu, nàng không ngó
chừng thì không yên lòng chuyện thêu thùa của những người còn lại.
Trước khi đi, nàng chưa quên dặn dò Phượng Lan
Dạ, hiện tại nên bắt tay ngay vào việc chuẩn bị, bởi vì thời gian không còn
nhiều lắm.
Phượng Lan Dạ mặc dù đáp ứng, nhưng vẫn an tâm đi ngủ
trưa trước, chuyện của Vụ Tiễn cuối cùng cũng khiến nàng hoàn toàn yên
lòng rồi.
Sau khi nghỉ trưa, nàng thức dậy trêu chọc Ngân ca,
dạy nó nói chuyện một chút. Trước kia nàng rất chán con chim này, hiện tại
cảm giác nuôi một con chim cũng không tồi, thời điểm không vui, có thể điều
tiết tâm tình. (Su:
khổ thân Ngân Ca, khi đó nó sẽ biến thành bia đỡ đạn, hô hô~)
Hôm sau, Phượng Lan Dạ bắt đầu chuẩn bị lễ vật chúc
thọ Hoàng thượng.
Nàng không cho phép bất luận kẻ nào vào Liên
viện, ngay cả Nam Cung Diệp vào Liên viện cũng bị nàng đuổi ra ngoài. Bất quá
Thiên Bột Thần cũng giúp nàng giữ bí mật. Nàng đã cảnh cáo nghiêm khắc hắn,
không cho phép bẩm báo Thiếu chủ của bọn hắn, nếu không sẽ bị trị tội.
Thiên Bột Thần cũng là nghe theo lệnh của nàng, không nói gì.
Ba ngày sau, bên trong thư phòng Tề vương phủ, Nam
Cung Diệp một thân lãnh tuyệt, tà mị nằm trên giường êm, thư thả liếc nhìn
quyển sách trên tay.
Bên ngoài có người gõ cửa, Nam Cung Diệp nhướng
lông mày, lạnh lùng lên tiếng:
"Đi vào."
Nguyệt Hộc cung kính đi tới, trầm giọng bẩm báo:
"Vương gia, trong cung có tin tức truyền tới,
Hoàng thượng vừa mới sủng hạnh một cung nữ, đã hạ chỉ phong làm Ngũ phẩm
tần."
Nam Cung Diệp ngũ quan tuấn mị, thần sắc cũng không
thay đổi, chẳng qua là con ngươi càng phát ra ánh sáng sâu thẳm không lường
được, lãnh khí trải rộng, chậm rãi giật nhẹ thân thể.
"Tiếp tục chú ý
hướng đi."
Phụ hoàng nạp phi vốn là chuyện bình thường. Với một
hoàng đế, có tam cung lục viện vốn dĩ rất bình thường, nhưng mà phụ hoàng
rất ít khi đường đột như thế, lại là đối với một cái nho nhỏ cung nữ thoáng
cái có Điệp bài, còn thăng liền lên cấp Ngũ tần.
Từ xưa tới nay chế độ hậu cung Thiên Vận hoàng
triều là vô cùng sâm nghiêm. Phàm hậu cung phi tần đều do Hộ bộ tầng tầng sàng
lọc, sau đó mới có thể được tiến cung.
Từng nghe nói phụ hoàng có một lần từ dân gian
mang về một vị nữ tử, nháy mắt trở thành Hoàng quý phi – người đứng đầu
lục cung. Nàng kia chính là mẫu phi Ngũ hoàng huynh.
Không nghĩ tới sau nhiều năm, chuyện này lại
lặp lại. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Trong suy nghĩ của hắn, phụ hoàng đã nhiều năm không
có coi trọng qua nữ tử. Trong cung ba
nghìn mỹ nữ chỉ là một cách bày trí. Trừ Hoa phi tương đối được phụ hoàng
thân cận, người khác rất ít có thể đến gần phụ hoàng.
Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn,
xem ra trong chuyện này chắn chắn cất giấu âm mưu! Đuôi lông mài Nam Cung
Diệp khẽ nhướng lên.
Nguyệt Hộc bình tĩnh đứng hầu, đang chuẩn bị lui ra
ngoài, thì nhớ tới cái gì đó liền xoay người lại đi đến.
"Còn có một việc, dường như có người ẩn nấp
giám thị Tề vương phủ."
"Chuyện này bổn vương đã biết."
Nam Cung Diệp phất phất tay. Hắn chẳng những biết có
người giám thị, còn biết người này chính là Tây Môn Vân.
Nói vậy chuyện Trầm Vân Tinh thấy Nạp Lan Cửu xuất
hiện đã được bẩm báo cho Tây Môn Vân rồi.
Vậy thì thế nào? Một Nạp Lan Cửu nho nhỏ có thể nhấc
lên sóng gió gì? Lan nhi nếu đã nói không gặp người nọ nữa thì sẽ không
gặp, hắn biết nàng đã nói là làm. (Su:
a cực sủng + tín vợ~ )
Nguyệt Cẩn nhận mệnh đi ra ngoài. Trong phòng, Nam
Cung Diệp lại đem mâu quang chuyển qua quyển sách trên tay, nhưng lần này
không có lật xem, mà vẻ mặt lại
như có điều suy nghĩ.
Trong Liên viện, Phượng Lan Dạ đang tản bộ trong hậu
viện.
Hai ba ngày này nàng đã đem tiết mục chuẩn bị được chu
đáo. Mấy tiểu nha đầu mặc quần váy dài đang luyện tập khiêu vũ là do chính
nàng hướng dẫn, đến lúc đó dùng để chúc mừng đại thọ Hoàng thượng.
Vũ đạo hiện tại do Hoa Ngạc chỉ huy. Còn công việc
hầu hạ bên người Phượng Lan Dạ bây giờ là do Diệp Linh đảm nhận.
Phượng Lan Dạ cùng Diệp Linh hai người vừa đi tản bộ
vừa nói chuyện. Xung quanh Lan viện những đóa hoa đủ mọi màu sắc, rực rỡ ánh
sáng ngọc, dưới ánh mặt trời sặc sỡ loá mắt.
Trong gió mát, hương thơm phiêu tán mười dặm…
Từ nơi cuối làn hương, một tiểu nha đầu mặc quần
váy đỏ vội vã chạy tới, giống như một con huyết điệp, nháy mắt đã chạy tới
trước mặt, cung kính mở miệng:
"Vương Phi, quản gia đã tới, nói có người trong
cung muốn đón nương nương tiến cung."
"Ân?" - Phượng Lan Dạ kinh ngạc cau mài.
Nàng không cho là mình và các vị hậu phi trong cung kia có tình cảm tốt, tại
sao lại có người đón nàng tiến cung chứ?
Nàng cũng muốn xem một chút đó là ai.
Ánh mắt nàng trầm xuống, liền xoay người đi về phía
trước, một nhóm ba người, dưới chân nhẹ nhàng cất bước
Trước cửa Liên viện, Tích quản gia đang dạo bước qua
lại, vừa nhìn thấy Vương Phi đi đến, vội vội vàng vàng cung kính tiêu sái
tiến tới.
"Vương Phi, thái giám bên người Hoàng thượng Nguyên
Phạm công công đã tới, nói muốn đón người tiến cung."
"Ân, Hoàng thượng muốn gặp ta sao?"
Phượng Lan Dạ thấy hết sức kỳ quái, Hoàng thượng tại
sao bất thình lình lại muốn gặp nàng đây?
Nhưng tiếng nói của nàng vừa dứt, Tích quản gia lập tức
lắc đầu, liếc mắt một cái, đi lên một bước, nhỏ giọng mở
miệng:
"Ta có hỏi nhỏ Nguyên Phạm công công, không
phải là Hoàng thượng, là một Tần phi nương nương mới lên của Hoàng thượng,
nói là bằng hữu của Vương Phi, muốn gặp Vương Phi."
"Bằng hữu của ta?"
Phượng Lan Dạ chau mày. Ở cái địa phương này, nàng
trừ Vụ Tiễn ra, còn có người bằng hữu nào a? Căn bản là không có người quen
biết, vậy người nọ là ai đây?
Phi tử mới đến của Hoàng thượng? Phượng Lan Dạ suy
tư. Nếu Nguyên Phạm công công đã tới, nàng không vào cung là không thể nào,
bất quá nếu nàng tiến cung, Nam Cung Diệp chỉ sợ cũng sẽ đi theo, bây giờ
chuyện còn không rõ, nàng không muốn kinh động người khác, nên quay đầu lại
nhìn Tích Đan phân phó.
"Đi bẩm báo Gia các ngươi, ta tiến cung trước
một chuyến, nếu hắn hỏi, bảo hắn đừng vào cung."
"Dạ."
Tích Đan vội vàng gật đầu, ngoắc một quản sự đến gần,
bảo hắn đi trước Tuyển viện bẩm báo cho Vương gia. Nếu Vương Phi không nói,
chỉ sợ Vương gia thật sự sẽ tiến cung cùng Vương Phi. Trải qua mấy ngày nay,
mọi người thấy rất rõ ràng, Vương
gia rất là cưng chiều tiểu Vương phi. (Su:
hôhô, Lan nhi mỗi khi ra ngoài là a suốt ngày đòi đi theo, aiz~ a quả
là sợ mất vợ a~ )
Tích Đan phân phó xong, liền dẫn Vương Phi đi ra
ngoài.
Phượng Lan Dạ không muốn mang theo nhiều người,
chỉ dẫn theo Diệp Linh, hơn nữa Thiên Bột Thần vẫn ở phía sau nàng, nàng vẫn
có thể cảm ứng được.
Đoàn người theo hành lang đi về phía tiền sảnh…
Nguyên Phạm vừa đến Tề vương phủ chính sảnh, đúng lúc
nhìn thấy Phượng Lan Dạ đi tới, nhanh nhẹn khách khí vung phất trần, cười mở
miệng:
"Xin ra mắt
Tề vương phi."
Đối với cái vị Tề vương phi này, Nguyên Phạm vẫn có
chút cẩn thận. Mặc dù hắn là người tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, nhưng trước
mắt Hoàng thượng tuổi đã lớn, đối với việc lựa chọn ngôi vị Thái tử tương
lai, ngay cả Nguyên Phạm cũng dò xét không được, cho nên Nguyên Phạm không dám
đắc tội với bất kỳ tiểu chủ tử nào, mọi việc cần nhìn xa trông rộng mới
là tốt.
"Nguyên công công quá khách khí, nghe nói trong
cung có người muốn gặp bổn cung?"
"Là phi tần nương nương."
"Nàng là người phương nào?"
Một câu này là Phượng Lan Dạ trầm giọng hỏi, Nguyên
Phạm vốn không muốn nói, nhưng nhìn thấy Tề vương phi sắc mặt rất lạnh, con
ngươi lại càng âm ngao vô cùng, Nguyên Phạm không nhịn được đánh rùng mình một
cái, cuối cùng nhỏ giọng mở miệng:
"Mộc Miên."
Mộc Miên?
Phượng Lan Dạ cố gắng tìm kiếm một chút trí nhớ
trước kia, xác định mình không có quen biết một người như thế.
Mộc Miên, là một cái tên rất đặc biệt, nên
nếu là một người đặc biệt nàng làm sao sẽ không nhớ chứ? Nàng ta đến tột
cùng là kẻ địch hay là bằng hữu?
Phượng Lan Dạ trong đáy lòng ẩn ẩn bất an,
nhưng nàng không phải là người gặp chuyện thì lo âu, rất nhanh liền bình tĩnh
lại. Hay là trước tiên cứ tiến cung nhìn nàng ta xem sao, đằng nào nàng
ta cũng muốn gặp nàng.
"Vậy chúng ta đi thôi."
Phượng Lan Dạ xoay người bước ra ngoài, Nguyên Phạm
vội vàng đuổi theo.
Một nhóm mấy người đi ra khỏi chính sảnh, Tích
Đan vẫn tiễn mọi người ra ngoài, đợi đến khi xe ngựa chậm rãi chạy đi rồi, hắn
đang muốn quay vào Vương phủ, thì có trận gió cuốn qua, một bóng người đứng
thẳng.
Thanh cao lạnh lẻo, không phải là Vương gia lại
là người phương nào? Người đang mang vẻ mặt giết chóc, lãnh
khốc nhìn chằm chằm Tích Đan, ánh mắt âm u vô cùng dọa người.
Tích Đan không khỏi rút lui một bước mới đứng thẳng
lại, kêu một tiếng:
"Vương gia."
"Tại sao không đợi bổn vương tới đây, liền để
cho Vương Phi đi theo Nguyên Phạm?"
Nam Cung Diệp thanh âm trầm thấp tiêu sát, ẩn giấu
đao phong (lưỡi
đao) mang hàn khí.
Tích Đan cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng bẩm
báo:"Vương gia, Vương Phi
không muốn kinh động Vương gia."
"Hừ."
Nam Cung Diệp vung tay trực tiếp đi ra ngoài, ném một
câu:
“Tích Đan, cứ đợi bổn
vương trở lại thu thập ngươi."
“Xin Vương gia dừng bước."
Tích Đan biết Vương gia nhất định sẽ tiến cung trực
tiếp đi tìm Phi tần nương nương mới sắc phong kia, nhưng mà tiểu Vương phi đã
dặn dò qua, vì sợ mọi chuyện sẽ phức tạp hóa, cho nên hắn vội vàng một bước
ngăn trở Nam Cung Diệp đang định bỏ đi:
"Vương gia, Vương Phi muốn Vương gia chờ
nàng trở lại."
"Ngươi thật to gan, Tích Đan, ngươi muốn chết
có phải hay không?"
Nam Cung Diệp tức giận, chẳng những sắc mặt đen chìm,
quanh người còn bao phủ bão táp, ra tay lại càng không lưu tình, hắn vung tay
một cái liền nhấc thân thể Tích Đan lên, định đem Tích Đan ném xuống, nhưng
phút cuối cùng suy nghĩ lại thì bỏ Tích Đan xuống.
Hắn tin tưởng Lan nhi có năng lực đi đối phó nữ
nhân kia, hắn ở Liên viện đợi tin tức nàng vậy.
Nghĩ thế hắn liền buông lỏng tay, Tích Đan té
ngay trên mặt đất, Nam Cung Diệp quay người đi trở về, bất quá hắn vẫn khí
phách ném lại một câu:
"Nếu như Vương Phi có việc, xem Bổn vương có hủy
đi xương của ngươi hay không."
Tích Đan đánh rùng mình một cái, khuôn mặt đầy sợ hãi,
bất quá Vương gia đã sớm đi khuất bóng rồi. Tích Đan chỉ có thể cầu nguyện Vương
Phi ngàn vạn lần đừng có chuyện a.
Bên trong xe ngựa hoa lệ, Phượng Lan Dạ nhắm mắt dưỡng
thần, một bên Diệp Linh trấn định suy tư,
cẩn thận mở miệng:
"Vương Phi, chỉ sợ chuyện
này lai giả bất thiện a."
Phượng Lan Dạ cũng có chung cảm giác này, nhưng
không muốn làm cho Diệp Linh bất an, hơn nữa nàng biết Thiên Bột Thần đang ngồi
ở trong góc xe ngựa, bởi thế nàng cũng không có gì phải lo lắng.
Nhưng người này thật ra là ai đây?
Trong đầu không ngừng bay ra những suy nghĩ, bỗng
nhiên một người thoáng qua trong đầu nàng, Ngũ công chúa Phượng Lan Họa, cũng
chính là Lam Cơ của Tuyết Nhạn lâu , chẳng lẽ là nàng sao???
Bằng không nàng thật sự nghĩ không ra còn có ai muốn
gặp nàng.
Lam Cơ chẳng lẽ tiến cung trở thành cung nữ Mộc
Miên?
Nếu quả thật là như vậy, chắc chắn chính là quỷ kế
của Tấn vương cùng Mai Phi rồi. Chẳng qua là Hoàng thượng vì sao lại phong
Lam Cơ làm phi đây? Mặc dù nàng xinh đẹp, nhưng hiện tại Hoàng thượng tựa hồ
không phải là người vì sắc đẹp mà thay đổi, hơn nữa trong cung cái dạng mỹ
nhân gì mà không có, sao lại để cho một cung nữ nhỏ bé thăng cấp thành Ngũ
phẩm tần phi?
Phượng Lan Dạ không hiểu ra sao, thì Diệp Linh bên
người nàng rất nhanh liền cảm nhận được nàng đang dao động, bất an hỏi:
"Vương Phi, có phải
nhớ tới cái gì hay không?"
"Không có chuyện gì, an tâm đi."
Cho dù thật sự là Lam Cơ, vậy thì thế nào? Nàng ta
biết nàng không muốn cứu nàng ta, chẳng lẽ còn dám trả thù sao? Nếu như thật sự
là như vậy, chỉ sợ nàng ta cũng không còn đường lui nữa rồi, nàng ta tuyệt đối
sẽ không ngu đến nỗi giữa ban ngày cho đòi nàng tiến cung chỉ để trả thù.
Mã xa một đường tiến vào hoàng cung, Nguyên Phạm hoàn
thành nhiệm vụ đem các nàng dẫn vào cửa cung, sau đó phái thái giám mang Tề
vương phi đưa vào Tư Tương điện.
Tư Tương điện, là Hoàng thượng ban cho Mộc Miên nương
nương, mới được đặt tên. Nơi này là cung điện trong hậu cung cách Tiêu Nguyên
điện gần nhất, bởi vậy có thể thấy được, Hoàng thượng quả thật rất cưng chiều
vị Tân phi này.
Chẳng những hậu cung, ngay cả trên triều đình mọi
người đều biết. Cảnh này khiến triều đình dấy lên một trận phong ba.
Thái tử đại vị chưa định, người người cẩn thận lo
lắng, không nghĩ tới vào lúc này, Hoàng thượng thế nhưng lại cưng chiều một
vị Tân phi, điệu bộ này thật có chút không thua vị Hoàng quý phi lúc trước.
Trước cửa Tư Tương điện, hoa cỏ xanh tươi, một mảnh
sức sống tràn trề, thái giám cùng cung nữ canh giữ ở trước cửa điện, quy củ cẩn
thận đứng thẳng.
Vừa nhấc đầu thấy có thái giám dẫn người đi tới,
liền biết đây là Tề vương phi, bởi vì tân chủ tử mới vừa tuyên dẫn ý chỉ.
"Chúng tiểu nhân tham kiến Tề vương phi."
Phượng Lan Dạ mắt lạnh quét xuống, nhẹ gật đầu một
cái, thái giám cung nữ đồng loạt đứng dậy. Cung nữ đứng đầu nhanh nhẹn tiến
tới, cung kính mở miệng:
"Tề vương phi xin cùng nô tỳ đi vào, chủ tử đang
chờ người.”
Phượng Lan Dạ không nói gì, chỉ nhẹ nhấc làn váy, ưu
nhã sải bước trên thềm đá, dẫn Diệp Linh đi theo phía sau cung nữ bước vào đại
điện.
Đại điện Tư Tương điện lộ ra một cổ nhã trí, khắp nơi
là những mảnh lớn màu lam, thật giống như biển rộng bao la, có điểm rất
giống Tiêu Nguyên cung của Hạo Vân đế, màn tơ mỏng màu lam gặp gió nhẹ khẽ
phiêu đãng, ngay ở giữa là tấm thảm dài màu lam, nhìn lại một lần thì quả
thật nơi nơi đều là màu lam…
Lúc này trên chỗ ngồi thượng vị nơi đại điện, có
một mỹ nhân đang an tọa, một suối tóc đen dài như mực khẽ trút xuống che
lại một phần dung nhan của nàng, cùng với làn da trắng mịn nõn nà.
Bên cạnh có mấy tiểu cung nữ đang bận rộn làm việc,
một mảnh yên lặng.
Một người rón rén đấm chân, một người đang nắn vai,
còn có một người đang đứng cầm khay, trong mâm bày ra chùm nho tươi, cùng
các loại trái cây mọng nước, đủ mọi màu sắc vô cùng đẹp đẽ, đáng tiếc
không có ai đụng tới.
Người trên cao kia đang ngồi dựa vào đó tựa hồ ngủ
thiếp đi, yên lặng như một bức điêu khắc, cũng không nhúc nhích gì.
Phượng Lan Dạ mắt lạnh nhìn hết thảy, thấy vậy cũng
không nói gì, nhưng cũng biết được nữ nhân này rất biết cách hưởng thụ.
"Lan Dạ tham kiến nương
nương."
Trong đại điện vang lên thanh âm trong trẻo lạnh lùng
mà trầm thấp, khiến cho mấy tên cung nữ cùng thái giám trong điện sợ hết hồn,
mặt đều biến sắc. Vị tân chủ tử này rất được Hoàng thượng cưng chiều,
thế mà vị Tề vương phi này lá gan cũng quá lớn rồi, nếu nhưmạo phạm làm
nương nương thì biết làm sao bây giờ?
Bất quá lo lắng của mọi người là dư thừa.
Nữ tử kia vốn là đang ngồi dựa vào nhuyễn giáp,
vừa nghe thấy giọng nói của Phượng Lan Dạ thì mở mắt ra, khẽ quay người
lại.
Một khuôn mặt đẹp như châu ngọc, da dẻ bóng loáng
nhẵn nhụi, tóc dài đen mượt, cặp mắt hắc bạch phân minh, là một nữ tử
quyến rũ xinh đẹp.
Nàng chính là Ngũ công chúa Vân Phượng quốc
Phượng Lan Họa, cũng là Lam Cơ đầu bảng của Tuyết Nhạn lâu. Nhưng hiện tại
nàng lại là hậu phi Mộc Miên nương nương trong cung của Hoàng thượng.
Nữ nhân này thật có bản lãnh a. Phượng Lan Dạ
âm thầm cười khẽ. Nếu không có chuyện, nữ nhân này tìm mình làm gì? Muốn
mượn cơ hội trả thù sao? Phượng Lan Dạ vẫn cứ nhìn chằm chằm nàng ta.
Nàng cũng muốn xem xem nàng ta sẽ làm gì.
Trên đại điện, Lam Cơ, không đúng, nàng giờ là Mộc
Miên nương nương, khẽ phất tay, mọi người trong điện thở phào nhẹ nhõm, uyển
chuyển lui xuống.
Bốn phía thoáng cái yên tĩnh không tiếng động.
Mộc Miên nở nụ cười, phất tay, chậm rãi từ chỗ
thượng vị đi xuống, quyến rũ mở
miệng:
“Cửu nhi, sao thế? Chẳng lẽ nhận không ra tỷ tỷ
sao?"
Nàng nói chuyện thân mật tự nhiên, tựa hồ cho tới bây
giờ cũng không có phát sinh qua chuyện gì, từ trên đại điện đi tới, lôi kéo tay
Phượng Lan Dạ qua một bên, hai người cùng ngồi xuống.
"Sao vậy? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Ngươi không còn thân cận tỷ tỷ như trước nữa?"
Phượng Lan Dạ nhìn các động tác liên tiếp của nàng
ta, liền dễ dàng nhận ra nữ nhân này tâm kế thâm sâu, nàng ta thật rất lợi hại.
Nếu như nàng là Phượng Lan Dạ chân chính, nhất
định sẽ trúng chiêu, đáng tiếc nàng không phải. Đối với vị Ngũ công chúa này,
nàng không có một chút cảm giác như thân nhân nào, cho nên nàng chắc chắn
sẽ không trúng kế của nàng ta.
"Tỷ tỷ. Ngươi không trách ta ngày đó không đi cứu
ngươi ra sao?"
Phượng Lan Dạ chỉ ra việc nàng đã không giúp nàng ta
chuộc thân. Nàng tin tưởng vị nương nương này là người thông minh, nhìn qua
sẽ biết nàng cố ý không đi cứu nàng ta. Lấy năng lực của Tề vương phủ, tự
nhiên là có biện pháp cứu nàng ta ra, chẳng qua là nàng không muốn, cho nên cái
gì cũng không làm.
Mộc Miên cười khẽ một tiếng rồi đứng lên: "Cửu
nhi, ngươi đang nghĩ gì ở đây thế? Trước kia ngươi rất đơn thuần, hiện tại
dường như trở nên đa nghi rồi."
Nữ tử quyến rũ dùng đầu ngón tay khẽ chạm một chút
cái trán Phượng Lan Dạ, cực kỳ giống như một tỷ tỷ luôn cưng chiều muội muội.
Phượng Lan Dạ bất động thanh sắc nhếch môi cười
cười. Nàng đang muốn nhìn vị nương nương này một chút xem có cái tâm cơ gì:
"Tỷ tỷ không trách Cửu nhi là tốt rồi."
"Làm sao ta lại trách chứ? Cửu nhi, chúng ta là
thân tỷ muội, hơn nữa Vân Phượng quốc của chúng ta đã mất rồi, tỷ tỷ chỉ
còn lại ngươi là người thân thôi, làm sao lại oán trách ngươi đây? Ngươi
có làm chuyện gì đâu? Cho nên, đừng suy nghĩ nhiều, sau này tỷ tỷ đều tôn
trọng ý kiến của ngươi."
Thanh âm Mộc Miên ôn nhu, cực kì êm tai, giống như
cam tuyền, lại càng giống như một tỷ tỷ hiền diệu.
Phượng Lan Dạ cúi đầu suy nghĩ, làm cho người ta
nhìn không rõ lắm tia sáng lạnh trong mắt nàng. Ánh mắt một cô bé mười ba
tuổi tựa như cất dấu một thanh lợi đao, chỉ là nàng đang che giấu sự sắc
bén đi để trở về là một cô bé bình thường.
"Ân, cám ơn."
Mộc Miên thấy Phượng Lan Dạ thu đi địch ý, khóe môi
khẽ mỉm cười, kéo ra một độ cung, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra
tiếp tục mở miệng:
“Đừng xem cuộc sống trước mắt của tỷ tỷ rất hào
nhoáng nhưng ở trong cung có rất nhiều việc quỷ bí khó lường. Thế nên
Cửu nhi, muội nhất định phải đứng về một phía với tỷ tỷ nhé. Tỷ tỷ sẽ
nghĩ biện pháp tìm được người tộc Vân Phượng, chúng ta nhất định phải cứu bọn
họ về."
Mộc Miên nói xong lời cuối cùng, khóe mắt rưng rưng
lệ, cảm động lòng người.
Phượng Lan Dạ nhẹ nhàng thở dài. Nếu quả thật theo như
lời nàng ta nói, nàng cũng không trách nàng ta, chỉ e là nàng ta chỉ lo một
mình ham hưởng lạc thú.
Mà nàng ta nói tới đây, nàng cũng đại khái có thể nghe
ra một chút mục đích của nàng ta.
Mặc dù thân là quý phi cung tần, nhưng nàng ta trong
triều hoàn toàn không có thế lực, cho nên muốn cho Tề vương phủ trở thành thế
lực chống lưng cho nàng ta. Nếu như vậy thì nói rõ cái gì, nói rõ rằng nàng
ta không muốn bị Mai Phi cùng Tấn vương khống chế nữa! Nữ nhân này tâm cơ rất
sâu a!
Nhưng mà nàng sẽ từ chối sao? Hay là tương kế tựu
kế cũng được, nếu như vậy, nàng
có thể mượn tay nàng ta tra ra nguyên nhân cái chết của Ngọc phi!
Con ngươi Phượng Lan Dạ tỏa sáng, mà điều này rơi vào
trong mắt Mộc Miên thì chứng tỏ tiểu nha đầu này đang cao hứng.
“Tỷ tỷ yên tâm đi, Lan Dạ nhất định sẽ cùng tỷ tỷ đứng
chung một chỗ.”
Phượng Lan Dạ mới vừa nói xong thì thấy cả người
nổi da gà, nhưng vì muốn giúp Nam Cung Diệp tra ra nguyên nhân Ngọc phi chết
như thế nào, nàng phải chấp nhận, bởi vì nàng nợ nam nhân kia nhiều lắm,
nhất định phải giúp hắn hoàn thành chuyện này.
"Cửu nhi thật ngoan."
Mộc Miên vươn tay xoa đầu Phượng Lan Dạ, hoàn toàn xem
nàng thành tiểu hài tử rồi. Nếu không phải vì chuyện của ai kia, Phượng Lan
Dạ thật muốn hất tay nàng ra, cũng may Mộc Miên rất nhanh liền thả ra, đứng
dậy, vươn tay nhìn Phượng Lan Dạ:
"Tỷ tỷ dẫn ngươi đi dạo trong cung nhé, buổi tối
hãy trở về."
Phượng Lan Dạ theo trực giác muốn cự tuyệt, nhưng lại
nghĩ đến đi dạo cũng tốt, đối với hoàn cảnh trong cung quen thuộc một chút, sau
này dễ dàng hoạt động hơn.
Nghĩ thế liền không nói gì nữa, nhưng nàng cũng
không có cầm tay Mộc Miên mà trực tiếp đi ra ngoài. Mộc Miên trong mắt hiện
lên sự nghi ngờ, Phượng Lan Dạ tức thời quay đầu lại, nhướng mày cười một chút:
"Tỷ tỷ đi thôi."
Mộc Miên liền buông lỏng đề phòng, tiến lên hai bước
theo sát nàng, cũng không quên dặn dò Phượng Lan Dạ:
"Cửu nhi, ở trước mặt người ngoài, ngàn vạn lần
đừng để cho họ biết chúng ta là tỷ muội, nhất định phải giữ vững lễ nghi, biết
không?"
"Biết."
Thật ra thì nàng ước gì cùng nàng ta giữ một khoảng
cách càng xa càng tốt, động tác của nàng vừa rồi ở trên đại điện thiếu chút
nữa đã làm cho nàng ta sinh nghi.
Mộc Miên rất hài lòng đối với sự phối hợp của Phượng
Lan Dạ, liền trực tiếp dẫn Phượng Lan Dạ đi ra ngoài. Trước cửa điện, cung nữ
thái giám khom người hành lễ:
"Nương nương."
"Ân."
Mộc Miên ở trước mặt người ngoài rất là cao ngạo, tư
thế thanh cao bướng bỉnh như đám mây trôi, làm cho người ta chạm không tới, so
với biểu hiện lúc trước ở trong điện hoàn toàn khác biệt. Thái giám cùng cung
nữ trong Tư Tương điện cũng rất cẩn thận đi theo hầu hạ
Đoàn người ở phía sau vườn hoa đi dạo, dẫn đầu là
Mộc Miên cùng Phượng Lan Dạ thỉnh thoảng nói một hai câu, phần lớn là Mộc
Miên nói, Phượng Lan Dạ đáp lời. Những cung nữ thái giám kia chỉ nghĩ là Tề
vương phi sợ nương nương, nhưng họ không biết thật ra Phượng Lan Dạ lười cùng
nữ nhân này nói chuyện.
Tới khi tối trời, Mộc Miên lưu Phượng Lan Dạ ở trong
cung dùng bữa, Phượng Lan Dạ giả vờ sợ Nam Cung Diệp trong phủ lo
lắng, muốn sớm xuất cung.
Mộc Miên cũng không có ngăn cản, phân phó thái giám
trong cung đưa các nàng hồi phủ.
Phượng Lan Dạ vừa đi, người Mai Linh điện liền tới,
nói Mai Phi nương nương cho mời.
Khuôn mặt kiều diễm của Mộc Miên bao phủ một
tầng sương lạnh, khóe môi nở nụ cười lạnh như có như không, nhưng cũng không có
từ chối, chỉ dẫn theo hai tiểu cung nữ cùng ra ngoài, hướng Mai Linh điện
đi tới.
Mai Phi cùng nàng ta vừa thấy mặt nhau, liền biến
thành sắc mặt không tốt, đợi đến khi thái giám cùng cung nữ lui ra ngoài, lập
tức phát hỏa:
"Ngươi nghĩ muốn làm cái gì? Không phải ta đã
nhắc nhở ngươi rồi sao? Không có mệnh lệnh của bổn cung, không cho phép
tự tiện làm chủ."
Mộc Miên cũng không nói gì, mặc cho Mai Phi phát tác,
đợi đến khi nàng hỏa khí tiêu tan một chút, mới chậm rãi mở miệng:
"Nương nương cần gì tức giận, thiếp thân làm
chuyện này, cũng là vì Tấn vương cùng nương nương, thiếp thân chẳng qua là mượn
hơi Tề vương phủ thôi, chẳng lẽ thiếp thân làm sai rồi sao?"
Mai Phi mắt sáng như đuốc, âm u trừng
mắt nhìn nàng, thật lâu mới lên tiếng:
"Mộc Miên, ngươi đừng tưởng rằng bổn cung không
biết ngươi đang toan tính điều gì. Bổn cung ở nơi này hơn hai mươi năm, gặp
qua biết bao người, có thể đi tới địa vị hôm nay, thì có biết bao kẻ như
ngươi thua trong tay ta, ngươi nghĩ mượn hơi Tề vương để xây thế lực của mình,
thật là vọng tưởng! Nếu như lần sau còn làm tiếp chuyện như vậy, bổn cung
tuyệt đối sẽ không để ngươi sống tốt."
"Dạ, nương nương."
Mộc Miên cực kì ủy khuất cúi đầu, thật ra thì trong
mắt tràn đầy hận ý, cái nữ nhân ác độc này, xem ra chưa diệt trừ nàng ta, mình
căn bản không cách nào tùy tâm sở dục (muốn
làm j thì làm), tốt, sau này nàng sẽ lấy Phượng Lan Dạ để đặc biệt
đối phó nàng ta, nàng cũng không tin nàng ta một chút sơ hở cũng không có!
Mộc Miên ngửng đầu lên, trên mặt vẫn nhu nhược
không chút thần sắc như cũ.
“Thiếp thân biết rồi, sau này không bao giờ tự tiện
làm chủ nữa."
Xem ra ở Tư Tương cung của mình có người của Mai Phi
cho nên bên kia xảy ra chuyện gì bên này
ngay lập tức đã có tin tức nhanh như thế. Trước mắt nên tìm ra kẻ gian
tế đang ẩn nấp kia, e rằng không chỉ có một người, phải từ từ trừ bỏ
những người đó, rồi diệt trừ Mai Phi, những chuyện khác mới có thể tiến hành
tiếp.
Mộc Miên một phen tính toán xong, liền không nhiều lời
nữa. Mai Phi nhìn nàng không dám phản bác, mặc dù vẫn còn tức giận như cũ,
bất quá đã khá hơn, lãnh lệ trừng mắt nói:
"Đi xuống đi. Gặp lại ngươi liền làm cho bổn cung
thấy phiền chán, ngươi cho rằng Hoàng thượng thật thích ngươi sao? Chẳng qua
chỉ là một thế thân, đã muốn hô mưa gọi gió, nằm mơ sao? Nếu như gây chuyện
nữa, đừng trách bổn cung lòng dạ độc ác."
"Thiếp thân không dám."
Mộc Miên thanh âm rất nhỏ, tựa hồ rất sợ, thật ra thì
khi cúi đầu xuống, trong mắt một mảnh ánh sắc ngoan lệ, hận không được lập
tức nhào tới cắn nữ nhân đang ngồi thượng vị kia một ngụm:"
“Trở về đi."
Mai Phi cuối cùng cũng thả nàng một lối thoát, phất
phất tay, xoay người đi ra ngoài, sống lưng thẳng tắp, mãi cho đến đi tới ngoài
cửa điện, mới thanh tĩnh lại, sau đó trong lòng tức giận mắng chửi một trận,
cuối cùng mới mang theo cung nữ rời đi Mai Linh cung. Đợi đến khi Mộc Miên đi
xa, Mai Phi mới ra lệnh cho cung nữ dặn dò phân phó cho người Tư Tương điện
gần đây không nên hành động.
Cung nữ lĩnh mệnh đi làm việc, Mai Phi vẻ mặt như có
điều suy nghĩ, trong con ngươi thật sâu hối hận.
Nữ nhân kia rõ ràng là có lòng phản nghịch,
đều do mình quá vọng động rồi, xưa nay vốn làm việc cẩn trọng, không nghĩ
tới đã già rồi, lại làm ra một chuyện hồ đồ như vậy.
Hiện tại nữ nhân này thành phi tử, muốn trừ nàng ta
chỉ sợ không dễ dàng.
Nàng vẫn cho là tình yêu của Hoàng thượng đối
với Diệp Tương Tình đã phai nhạt theo thời gian, mặc dù có thể vẫn nghĩ tới
nàng ta nhưng không đến nỗi sâu đến thế, không ngờ Mộc Miên vừa xuất hiện,
Hoàng thượng lại một lần nữa phá lệ, thoáng cái thăng Mộc Miên thành Ngũ
phẩm tần.
Cảm giác này với lúc Diệp Tương Tình năm đó tiến
cung giống nhau, làm cho người ta cảm thấy bất an, cứ có cảm giác trong triều
sẽ sớm nhấc lên một cỗ tinh phong huyết vũ…
Tề vương phủ.
Phượng Lan Dạ sau khi trở về, sắc trời đã tối
rồi.
Trước cửa Vương Phủ, Tích quản gia trong lòng
nóng như lửa đốt hơn ai hết, vừa nhìn thấy thân ảnh Tiểu Vương phi xuất hiện,
chỉ còn kém cái là quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn lão Thiên gia rồi. Hắn tiến
lên nghênh đón với thái độ cực kì quan tâm và vui sướng, cười đến vui vẻ:
"Tiểu Vương phi, người đã quay trở lại."
"Ân, sao thế?"
Phượng Lan Dạ nhăn lại lông mày, Tích quản gia này vẻ
mặt thật đúng là cổ quái, có chuyện gì sao?
Tích quản gia vừa nhìn, lập tức nhỏ giọng bẩm
báo:
"Vương gia đang ở Liên viện đợi người, Gia nói
nếu Tiểu Vương phi xảy ra chuyện gì, dù nhỏ thôi tiểu nhân cũng đừng nghĩ
sống."
Phượng Lan Dạ vẻ mặt hắc
tuyến trợn mắt, Nam Cung Diệp này cũng thật là thị huyết, bất quá trong
lòng lại rất ấm áp, phất nhẹ tay một cái, nhìn Tích Đan nói:
"Ngươi không cần sợ hãi, Vương gia chỉ hù dọa
ngươi, giết ngươi là chuyện khó xảy ra."
Nói xong liền dẫn Diệp Linh hướng Liên viện đi tới,
phía sau Tích Đan vẻ mặt thanh thản đứng ở tại chỗ, thở phào nhẹ nhõm, sau khi
khẩn trương nửa ngày, hai chân như muốn nhũn ra rồi. (Su:
tội bác này, ai cũng k đắc tội đc, nhất là Lan nhi, hắc hắc)
Trong khách sảnh Liên viện, Nam Cung Diệp đang sốt
ruột thỉnh thoảng dạo bước.
Một bên Ngân Ca rõ ràng biết tâm tình chủ tử không
tốt, cho nên miệng lưỡi tuy luôn luôn xảo quyệt trơn tuột nhưng hôm nay
không dám nói tiếng nào mà rụt đầu lại, vỗ nhẹ cánh, cho đến khi nhìn thấy
thân ảnh Phượng Lan Dạ, Ngân Ca lập tức nổi lên hứng thú, kêu khoan khoái vô
cùng:
"Mỹ nữ trở lại, mỹ nữ trở lại."
Đây là câu Phượng Lan Dạ hai ngày trước mới dạy nó.
Bảo nó khi nào gặp nàng thì kêu thế, bất quá trong khách sảnh có vài
ánh mắt trừng qua nó, hù dọa nó lập tức đổi lời nói:
"Tiểu Vương phi trở lại,
Tiểu Vương phi trở lại." (Su:
ta vẫn thấy trong phủ Ngân Ca tội ngịp nhất, ai đời chim mà suốt ngày
vuốt mông ngựa nịnh chủ, hahaha~ đã thế bị a Diệp trừng nữa chứ~)
Nam Cung Diệp lập tức quay người nhìn về ngoài cửa.
Ngân Ca vội quạt cánh, trong lòng thầm than
nguy hiểm thật, xem ra lần sau không thể tùy tiện gọi mỹ nữ, mỹ nữ này không
phải ai cũng có thể gọi nha.
Phượng Lan Dạ vừa đi vào, Nam Cung Diệp liền lôi nàng
đi qua, trên dưới kiểm tra một lần, tựa hồ xác định nàng có làm sao không.
Nhìn hắn như vậy, không khỏi làm cho nàng nhớ
tới lần trước, sau khi mình và Đại tướng quân Âu Dương Thác đánh nhau , nam
nhân này không chút do dự liền điều năm trăm tinh binh xông vào Âu Dương phủ
vây đánh người trong phủ. Hắn đối với nàng thật tốt đến không thể hơn, cho
nên giờ phút này nàng không hề nghi ngờ rằng, nếu như mình bị thương, Nam
Cung Diệp tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất luận kẻ nào. Hắn như vậy, nàng còn
cần phòng bị sao? (Su:
siêu siêu siêu sủng vợ!)
"Ta không sao."
Thanh âm Phượng Lan Dạ rất ôn nhuận, có điểm nhu hòa
hiếm thấy, lại khiến Nam Cung Diệp ngẩn ra, ngửng đầu lên đã gặp mâu quang
nàng lưu chuyển trong suốt, trong bụng liền vui mừng, xem ra nha đầu
này đã từ từ tiếp nhận hắn, cảm giác này là thật tốt.
"Ân."
Nam Cung Diệp lôi kéo nàng ngồi vào một bên ghế
trên khách sảnh, một đôi mắt thâm thúy ánh sáng ngọc nhìn nàng, đang đợi nàng
nói chuyện tiến cung ra sao, Phượng Lan Dạ hiếm khi có được lúc không có làm
khó hắn, rất sảng khoái mở miệng:
"Ngươi biết phi tử mới được tân phong của
Hoàng thượng là người phương nào không?"
Nam Cung Diệp ngũ quan tuyệt mĩ, thần sắc không đổi,
nhưng ánh mắt lại phát ra lăng hàn, môi mỏng
nhếch lên không đáp lại, vừa nhìn liền biết nói hắn nội liễm hàn khí.
“Ngũ công chúa Vân Phượng quốc Phượng Lan Họa. Nàng
là người của Tấn vương Nam Cung Trác, dùng tên giả là Lam Cơ ở Tuyết Nhạn lâu
làm đầu bài. Nhưng không biết tại sao nàng lại có thể tiến cung, đây nhất định
là ý tứ của Mai Phi. Trong cung giai lệ vô số, Hoàng thượng vì sao lại phong
nàng thành Tần phi nương nương đây? Trong chuyện này đến tột cùng có cái gì
bí ẩn đây?"
Phượng Lan Dạ tuyệt đối không tin là Hoàng thượng bị
sắc đẹp mê hoặc. Mặc dù Phượng Lan Họa quả thật lớn lên rất xinh đẹp, nhưng
muốn mê đảo được Hoàng đế còn không đến mức đó. Hoàng thượng thì cái dạng
mỹ nhân gì mà chưa từng thấy qua, có thể bị mê hoặc đến mất đi lý trí, lập
tức phong nàng làm phi sao?
Nam Cung Diệp nghe lời Phượng Lan Dạ nói xong, dung
nhan tuyệt mĩ như đắm chìm trong làn nước
sâu thẳm sắc bén, thế nhưng vẫn giữ được tư thái đẹp đẽ vô song.
Phượng Lan Dạ ngơ ngác nhìn hắn, không thể không
thừa nhận, người nam nhân này quả thật rất đẹp, cùng nét cương nghị sắc bén
của Hạo Vân đế không giống nhau. Vẻ đẹp của hắn như tới từ chốn Thiên Sơn,
là một khối mỹ ngọc thiên nhiên, hơn nữa thanh khiết cao quý tựa như một
đóa Tuyết Liên.
Bên trong phòng khách yên tĩnh không một tiếng động,
cho đến khi bụng Phượng Lan Dạ rất không phối hợp vang lên một tiếng, hai
người cũng phục hồi lại tinh thần. (Su:
haha, ta edit tới đoạn nì bùn cười wé, Lan nhi đói bụng, cái bụng kêu
đánh ọt một cái phá vỡ bầu không khí lun a~)
Phượng Lan Dạ lập tức gương mặt nóng bừng, mà Nam
Cung Diệp thì lại quan tâm phân
phó xuống:
"Lập tức chuẩn bị bữa tối lên."
"Dạ, Vương gia."
Phía ngoài hai nha đầu đồng thời lên tiếng, cước bộ
vừa chuyển liền đi ra ngoài, trong khách sảnh, ánh mắt Nam Cung Diệp như
chứa đựng một chút trách cứ:
"Làm sao đói bụng rồi cũng
không biết lên tiếng?"
Phượng Lan Dạ cắn nhẹ môi, cũng không có nói chuyện.
Nàng sợ hắn nóng ruột, cho nên trước tiên đem chuyện nói cho hắn biết, ai biết
cái bụng này không phối hợp a, bàn tay nhỏ nhắn không nhịn được xoa bụng, vẻ
mặt ửng đỏ.
Lúc này, Diệp Linh cùng Hoa Ngạc dẫn mấy nha đầu đi
tới, rất nhanh liền bày mấy đĩa thức ăn tinh sảo lên, còn có chút điểm tâm
nhẹ.
Phượng Lan Dạ thật sự đói bụng, cũng không để ý tới
Nam Cung Diệp đang ngồi một bên, tự do tiêu sái đi qua chuẩn bị ăn. Ai biết Nam
Cung Diệp cũng theo sát phía sau nàng đi tới ngồi xuống cùng ăn cơm.
Phượng Lan Dạ kinh ngạc phát hiện, Hoa Ngạc các
nàng đã chuẩn bị hai bộ bát đũa, chẳng lẽ Nam Cung Diệp cho tới bây giờ còn
không có dùng bữa tối sao?
"Ngươi đến bây giờ còn không có ăn sao?"
Một bên Hoa
Ngạc lập tức mở miệng:
"Đúng vậy, Vương Phi, Vương gia một mực chờ Vương
Phi trở lại, cho nên vẫn chưa ăn tối."
Phượng Lan Dạ một lần nữa bị kinh hách, há miệng
trợn mắt nhìn. Nam Cung Diệp vẫn không mất đi nét tự cao tự tại, rất
nhanh liền lãnh trầm xuống, liếc Hoa Ngạc một cái:
"Còn không đi
xuống."
“Dạ, Vương gia."
Hai người lui ra ngoài, bên trong phòng khách lần nữa
an tĩnh lại, Nam Cung Diệp gắp một chút món ăn đặt ở trong chén Phượng Lan
Dạ, buồn cười nhắc nhở nàng:
"Mau ăn thôi, nếu không ăn, nguội, bụng lại sẽ
kêu."
Hắn vừa mới dứt lời, Ngân Ca đang đứng ở lồng chim
nhịn không được giơ chân kêu lên:
"Ngân Ca đói bụng, Ngân Ca chưa ăn."
Con chim này thật là biết chọn thời cơ a, vốn hai
người đang có chút không được tự nhiên, lập tức cùng lúc liếc nó một cái,
đồng thời thanh tĩnh lại. Phượng Lan Dạ quay ra ngoài kêu lên:
"Diệp Linh, mang Ngân Ca đi xuống cho ăn."
"Dạ, Vương Phi."
Diệp Linh đi vào đem Ngân Ca đi cho ăn, con chim này
vẫn không quên vuốt mông ngựa:
“Mỹ nữ, mỹ nữ, thích ca sao? Mỹ nữ thích ca sao?"
Mà Nam Cung Diệp vốn đang ăn một chút, bị những lời
này dọa cho sặc, ho khan vài cái, không nhịn được liếc Phượng Lan Dạ:
"Lời này nàng dạy nó?"
Phượng Lan Dạ vừa ăn vừa rất nghiêm túc gật đầu:
"Đúng vậy, sao thế?"
"Thật là phục các ngươi rồi."
Hắn nói xong câu đó lại dùng tiếp thiện, động tác ưu
nhã thanh thoát, rất ít thấy nam nhân nào như hắn, ăn cơm lại có thể tạo
sự tinh tế khác biệt.
Phượng Lan Dạ thở dài một tiếng, nhưng mà đói
bụng khiến cho nàng không rảnh thưởng thức nét tao nhã của nam nhân này.
Nam Cung Diệp thấy nàng ăn lang thôn hổ yết,
thỉnh thoảng cũng dặn dò nàng ăn chậm một chút. Chỉ trong chốc lát, thức ăn
vơi đi rất nhiều, hắn ngồi bên cạnh vừa gắp đồ ăn cho nàng, vừa vỗ nhẹ sau
lưng cho nàng. (Su:
khiếp, a sợ vợ ăn mắc nghẹn nên vỗ lưng giúp Lan nhi nhuận, cưng vợ
khỏi bàn nữa =.,=)
Hai người trong lúc này hòa thuận tự nhiên, làm
người khác nhìn vào liền thấy chói mắt, sự ấm áp trải rộng cả phòng khách,
xung quanh tràn ngập các loại màu hoa tươi sắc như có như không, đẹp không sao
tả xiết.
Nam Cung Diệp ăn được không nhiều, mắt thấy Phượng Lan
Dạ ăn sắp xong, mới buông đũa xuống, từ từ cùng nàng nói chuyện.
"Nàng cần phải đề phòng nữ nhân kia một chút.
Nàng ta tiến cung xong lập tức tới tìm nàng, chỉ sợ có dụng ý khác. Hiện tại
trong cung mọi việc biến ảo khó lường, chúng ta không nên nhúng tay vào
những cuộc tranh giành vô nghĩa đó."
Hắn không phải sợ xảy ra chuyện, mà là mặc kệ những
người đó. Chỉ vì một ngôi vị Hoàng đế, ngầm tranh đấu hãm hại nhau, hơn
nữa còn vô số lần động thủ nhằm diệt trừ hắn, mà hắn sở dĩ án binh bất động,
chính là vì chưa làm rõ một việc.
Tìm ra bí mật nguyên nhân cái chết của mẫu thân
mình, trong chuyện này phụ hoàng sắm vai nhân vật nào? Nếu như hắn vốn thật
như mặt ngoài biểu hiện là một từ phụ (phụ
thân hiền từ), thì mình có thể bảo toàn giang sơn của hắn.
Bằng không, nếu hắn không phải là như mặt ngoài thể hiện? Nam Cung Diệp
không muốn nghĩ tiếp, con ngươi xoay chuyển thị huyết lăng hàn vạn phần.
"Ân, ta biết mục đích của nàng ta. Nàng ta nhất
định là muốn diệt trừ Mai Phi cùng Tấn vương, mà nàng ta ở Thiên Vận triều
không có một chút thế lực nào, cho nên muốn lợi dụng lực lượng Tề vương phủ
chúng ta."
"Nàng ta mơ tưởng."
Nam Cung Diệp trầm giọng. Thật là một nữ nhân
ngoan độc, không biết tự lượng sức, đáng xấu hổ, thật nên cho nàng ta một
bài học.
Nam Cung Diệp nheo mắt lại, ánh sáng lạnh khiếp
người bắn ra. Phượng Lan Dạ đã chú ý tới động tĩnh của hắn, nên vội vươn tay
ra đè lại bàn tay to của hắn, trầm giọng mở miệng:
"Đừng động nàng, nàng tiến cung đối với ta cũng
có chỗ tốt. Ngươi không phải muốn tra ra nguyên do cái chết của Ngọc phi
nương nương sao? Cho tới nay, ngươi đều không có biện pháp điều tra ở trong
thâm cung, nhưng hiện tại nàng ta ở trong cung, trong cung động tĩnh sẽ càng
ngày càng loạn, chúng ta sao không tương kế tựu kế. Ta nghĩ nhất định sẽ rất
nhanh tra rõ chuyện Ngọc phi mất như thế nào."
Có lẽ Hạo Vân đế là người không giống như biểu hiện
mặt ngoài vậy.
Thất hoàng tử Nam Cung Diệp năm tuổi phong
Vương, bảy tuổi liền ban thưởng đất. Hoàng thượng sở dĩ làm như vậy, còn có
nguyên nhân khác, chính là để cho hắn xuất cung sớm, không để cho hắn tra ra
chuyện năm đó?
Nếu quả thật là như thế, vậy trong đó nhất định sẽ có
huyền cơ, nhưng hiện tại tất cả chẳng qua là suy đoán, có lẽ cũng không hề
giống tưởng tượng của nàng, mọi việc đều phải có chứng cớ, không thể chỉ có
suy đoán vô căn cứ.