Ngày hai mươi tám tháng
ba, đại thọ năm mươi của Hạo Vân đế, hôm nay cả kinh đô An Giáng thành rất náo
nhiệt, chẳng những là phủ của các hoàng tử, mà ngay cả những quan to trong
triều, ai cũng mượn cơ hội này hướng hoàng đế để tỏ vẻ trung thành, sáng sớm,
trên đường của bá tánh bình dân cực kỳ náo
nhiệt, hương xa bảo mã qua lại không dứt, tửu lâu trà tứ lại càng có rất nhiều
khách nhân, họ tụ tập ở một nơi để nghị luận xem hôm nay nhà ai sẽ dâng tặng lễ
vật gì, ai sẽ có những món bảo vật kỳ lạ vân vân, không khí bị khuấy động lên
náo nhiệt dị thường.
Bầu trời xanh vạn dặm,
không có một đám mây, trời xanh thẳm, thật giống như một mảnh gấm màu lam, làm
cho người ngắm nhìn nó thấy lòng khoan khoái vui vẻ.
Tề vương phủ cũng không
khẩn trương giống như các nhà khác, vẫn yên lặng bình thảng như ngày thường,
nên làm cái gì thì làm cái đó, nếu muốn có cái gì khác lạ, thì chỉ có ở Liên
viện, bên trong từng trận thanh âm líu ríu không ngừng bay ra ngoài.
Dưới hành lang ở bên
ngoài lan can, một loạt mấy nữ tử đang mặc quần váy màu đỏ, loại này quần váy
này là đặc chế, đai lưng ôm, tay áo rộng, thật dài và thướt tha khi múa, tựa
như những đoá hoa hồng, nghiên lệ tuyệt đẹp.
Màu đỏ là tượng trưng cho
cát tường, rất thích hợp với quang cảnh ngày hôm nay.
Những tiểu nha đầu này có
bao giờ vào hoàng cung, ra mắt hoàng đế đâu, cho nên bây giờ không khỏi kích
động, líu ríu nói chuyện không ngừng, lúc này Phượng Lan Dạ đã dùng xong đồ ăn
sáng, từ bên trong đi ra, theo phía sau là Diệp linh, Diệp linh đang ôm Lục ỷ
cầm, hai người trực tiếp đi tới trên thềm đá, nhìn tám tên hồng y nha hoàn đứng
bên dưới.
Phượng Lan Dạ thần sắc
nhàn nhạt nhìn lướt qua họ, những nha đầu này đều là nha đầu bên trong Liên
viện, tính tình thế nào nàng đều biết, đã trãi qua tỉ mỉ tuyển chọn ra.
"Hôm nay tiến cung,
các ngươi chỉ cần đem vũ đạo phát huy tốt là được, không cần phải khẩn trương,
biết không?"
"Dạ, Vương
Phi."
Mọi người đáp lời, rồi an
tĩnh lại, đồng loạt nhìn Phượng Lan Dạ đứng ở trên cao, hôm nay Tiểu Vương phi
mặc một bộ y phục màu trắng ngà, bên hông thắt dây lưng màu bạc có thiêu đoá
Thiên Diệp Hải Đường, phía trước còn tinh tế buộc thêm sợi băng,
theo từng bước đi ưu nhã của nàng, bay múa trong gió, trên đầu nàng vấn búi tóc
công chúa, nơi đó cắm một cành trâm ngọc bích có cờ tua, cờ tua có góc cạnh,
dưới ánh mặt trời lấp lánh tạo ra những vòng cung ánh sáng lấp lánh, mờ ảo đến
nói không ra lời, dung nhan nàng thanh tuyệt nghiên lệ, cái trán cao lộ ra anh
khí bức người, nhưng đôi mắt lại càng sâu u vạn phần, nàng chỉ cần tùy ý liếc
một cái, liền làm cho lòng người có cảm giác bị đè nén, đúng là người trời sinh
khí chất hơn người.
"Cuẩn bị lên đường
đi."
Phượng Lan Dạ ra lệnh một
tiếng, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài, trên con đừng u kính chạm mặt một thân ảnh
cao ráo, cẩm bào màu tím, cao quý và mang theo phong phạm vương giả, tư thái ưu
nhã chậm rãi đi tới, ống tay
áo rộng đung đưa, thật giống như đám mây mây mù bao quanh núi xanh, màu tím vốn
là màu sắc cực kỳ kén chọn người mặc, nhưng khi khoác lên trên người hắn, lại
rất phù hợp, dường như trời sanh màu sắc này chỉ để dành cho hắn.
Cao quý, hào phóng , ưu
nhã, còn mang theo chút sắc bén đèn nén mà không phát ra.
Đợi đến khi hắn đi tới,
mọi người chỉ cảm thấy quanh mình thật giống như bị một tầng băng bao phủ, cảm
giác đè nén khiến người khác không dám tùy tiện ngẩng đầu nhìn, mặc dù biết hắn
mang theo một loại cao nhã không nhiễm bụi trần, nhưng cường thế áp bách lòng
người vẫn đồng thời đập vào mặt họ, khiến cho mấy tên nha đầu phía sau thở cũng
không dám thở mạnh, khẩn trương cúi đầu
mà đứng.
Phượng Lan Dạ quay đầu
quét nhìn phía sau một cái, rồi phân phó Diệp linh: "Các ngươi đến phía
trước đi, tất cả đều lên xe ngựa chờ."
" Dạ, Vương
Phi."
Diệp linh lĩnh mệnh, vung
tay lên, phía sau tám nữ tử toàn bộ đi theo Diệp linh ra ngoài.
Hôm nay tám tên vũ công
này, cầm đầu chính là Hoa Ngạc, nha đầu này đối với khiêu
vũ cũng rất có thiên phú, cho nên Phượng Lan Dạ liền phân phó nàng làm người
dẫn đầu, chỉ huy đại cục.
Mắt thấy chín người bọn
họ đã rời đi, Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên nhìn về phía Nam Cung Diệp.
" Vương gia, chúng
ta cũng đi thôi, thời gian không còn sớm, đoán chừng những nhà khác đã sớm đi
rồi."
Nam Cung Diệp híp lại đôi
mắt phượng, ánh sáng khiếp người nhẹ toả
ra ngoài, thanh âm trầm thấp vang lên: "Lan Nhi muốn hiến vũ cho phụ hoàng
sao?"
Phượng Lan Dạ ánh mắt tối
sầm lại, mím môi cười: "Có phải thế không? Vương gia hãy chờ xem thì sẽ
biết, ta nghĩ sẽ không làm cho Tề vương phủ mất thể diện ."
"Mất thể diện? Ta
không ngại."
Nam Cung Diệp nói lời này
đều là thật, năm trước hắn căn bản cũng không có tặng lễ vật, hôm nay tặng lễ,
xem như là có lòng rồi, chỉ sợ phụ hoàng đã rất vui mừng, cuối cùng năm nay
hắn đã tiến bộ hơn, cho nên có mất thể diện hay không cũng không sao cả, hơn
nữa tiểu nha đầu này nhất định sẽ làm nổi bật, cho nên hắn không lo lắng:
"Tốt lắm, chúng ta tiến cung đi."
Nam Cung Diệp vươn bàn
tay to ra rất tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ
cũng không cự tuyệt, hai người kẻ trước người sau đi ra ngoài.
Trước cửa Tề vương phủ,
những tiểu nha đầu kia đã lên xe ngựa, phía trước Vương Phủ còn có
một chiếc xe ngựa chuyên trách khác, Tích Đan dẫn mấy tên hạ nhân Vương Phủ,
đang cung kính đứng ở ngoài xe ngựa, vừa nhìn thấy Vương gia cùng Vương Phi
tới, vội cung kính cúi đầu: "Tham kiến
Vương gia, Vương Phi."
"Ừ."
Nam Cung Diệp gật đầu,
nhưng cũng không để ý tới người ở phía sau, lôi Phượng Lan Dạ cùng tiến lên xe
ngựa, rồi ra lệnh một tiếng: "đi thôi."
Đoàn người cuồn cuộn rời
đi Tề vương phủ, hai chiếc xe ngựa đi đầu, phía sau là mười mấy tên thị vệ cưỡi
ngựa theo, chạy thẳng tới hoàng cung.
Hôm nay ngày sinh của Hạo
Vân đế, dù đã sớm hạ chỉ tất cả đều tổ chức đơn giản, cho nên chỉ ở Gia Khánh
điện cử hành đãi tiệc, cũng không có cổ động cho phô trương, tham gia bữa tiệc
gồm có các đại thần trong triều cùng gia quyến , còn có hậu cung phi
tần, các nhà Vương gia hoàng tử, nên số người cũng không ít.
Xe ngựa vẫn chạy nhanh
hướng cửa cung, trước cửa cung đã có người xuống xe, phàm là quan to trong
triều đều không ngồi xe ngựa đi vào, phải tiếp nhận xong sự kiểm tra của Ngự
Lâm quân trong cung mới có thể đổi qua kiệu tiến vào cửa cung, về phần Vương
gia cùng hoàng tử thì không cần tiếp nhận những thứ thẩm tra này, họ có thể
ngồi xe ngựa tiến thẳng vào nội cung.
Cho nên xe ngựa Tề vương
phủ trực tiếp xuyên qua cửa
cung, chạy thẳng tới cửa nội cung, phía sau lưu lại những tiếng thở dài.
Trước cửa nội cung, tiếng
người ồn ào, tổng quản thái giám hậu cung dẫn một hàng hàng thị vệ
cùng thái giám ở trước cửa cung kiểm tra, đây là trạm kiểm soát thứ hai, đối
tượng được cẩn thận kiểm tra chính là những hoàng tử này long tôn này, hôm nay
bởi vì nhiều người phức tạp, để phòng ngừa xảy ra phong ba, cho nên những tên
thị vệ cùng thái giám trong cung không dám có nửa phần qua loa, đối với Vương
gia hoàng tử thì không dám kiểm tra, nhưng hạ nhân bọn họ mang đến , tất cả đều
phải kiểm kỷ, sau đó ghi danh vào trong danh sách, nếu như xảy ra chuyện gì,
Vương Phủ các nhà muốn chạy trốn trách nhiệm cũng không thoát được.
Nam Cung Diệp dìu Phượng
Lan Dạ xuống xe ngựa, chỉ thấy rất nhiều người đã đến, lúc này trước cửa cung
đã vắng lạnh rất nhiều, khi đoàn người bọn họ đi tới, tổng quản thái giám canh
giữ ở trước cửa vừa nhìn thấy Nam Cung Diệp, sớm đã dẫn người cung kính thỉnh
an.
"Chúng tiểu nhân
tham kiến Tề vương Gia, Tề vương phi."
Nam Cung Diệp thật cũng
làm khó hắn, vung tay lên: "Đứng lên đi, làm việc cho tốt."
"Dạ, Tề vương
Gia."
Phượng Lan Dạ mắt lạnh
liếc xuống, tổng quản thái giám hậu cung này cũng là vô cùng biết chuyện, xem
ra là ngươi có thể sử dụng, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng khôn khéo nương
theo làn gió, biết thỉnh an Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, sau khi vừa lui
đi đã đổi sắc mặt, thật tình nghiêm túc cẩn thận tra xét hạ nhân Tề vương phủ,
sau đó theo thứ tự ghi tên vào trong danh sách, đợi đến tất cả mọi chuyện xử lý
hoàn tất, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ mới dẫn người đi vào cửa nội cung.
Phía sau tổng quản thái
giám kia càng phát ra nịnh hót cung kính: "Tiễn Tề vương Gia, Tề vương
phi."
Phượng Lan Dạ hừ lạnh:
"Thật là một kẻ nương theo chiều gió nịnh chủ."
Nam Cung Diệp lạnh lẻo
trầm thấp mở miệng: "Ở trong cung để sinh tồn xưa nay điều như vậy, Lan
Nhi không cần để ý."
Đoàn người xuyên qua cầu
nhỏ mái đình, thỉnh thoảng nhìn thấy ở
trong đó các cung nữ cùng thái giám, nơi nơi đều bận rộn, nhìn lại phía trước
cách đó không xa, chính là người An vương phủ đang đi tới, An vương phi Tư Mã
Vụ Tiễn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn quanh, tựa hồ như đang tìm cái gì, vửa
thấy thân ảnh Phượng Lan Dạ, sớm dừng lại thân thể, quay qua An vương Nam Cung
Quân bên người nói cái gì đó, ánh mắt của Nam Cung Quân nhìn sang, trên mặt hắn
ánh sáng ôn nhuận như ngọc vẫn không giảm, người An vương phủ ngừng
lại.
Hai nhà vừa thấy mặt, Nam
Cung Quân cùng Nam Cung Diệp liền chào hỏi trước, sau đó hai nam nhân này vừa
nói chuyện đi ở phía trước, Tư Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ đi ở phía sau, hai
nữ nhân cũng rất cao hứng, hiếm có trường hợp đi cùng nhau thế này.
" Tỷ cứ một mực chờ
muội đấy?"
Tư Mã Vụ Tiễn nhỏ giọng
nói, thật ra thì xe ngựa An vương phủ bọn họ
đã xuất phủ từ sớm rồi, bởi vì muốn đợi Lan Dạ, cho nên nàng phân phó phu xe
ngựa đi chậm lại, sau khi vào cung, nàng cũng rất chầm
chập tiêu sái , nhìn chung quanh, bởi vì nàng hiểu rõ cá tính Lan Dạ, biết nàng
không thể nào đi sớm, nên chỉ có thể trì hoãn, cũng may Nam Cung Quân rất chịu
phối hợp với nàng, cùng nhau thong thả đi, cuối cùng cũng đợi được người của Tề
vương phủ.
"Muội biết tỷ sẽ
chờ, cho nên hôm nay đi hơi sớm."
Phượng Lan Dạ quả
thật biết Tư Mã Vụ Tiễn sẽ đợi
nàng, cho nên buổi sáng hôm nay so với ngày thường đã dậy sớm một chút, nếu
không theo như cá tính của nàng, còn chậm hơn nữa kìa, hai người một lớn một
nhỏ lôi kéo tay, dẫn một đống
người phía sau cùng nhau hướng về Gia
Khánh điện mà đi.
Hiện tại Phượng
Lan Dạ mặc dù không có cao gầy như Tư Mã Vụ Tiễn, nhưng cũng đã ra dáng yểu
điệu thục nữ rồi, mặt mày như hoạ, đi tới chỗ nào đều rất làm người khác chú
ý, hơn nữa Tư Mã Vụ Tiễn lại là một mỹ nhân, nên hai người thật giống như hai
đóa hương sắc khác nhau nhưng đều rực rỡ.
Gia Khánh điện, là nơi
chuyên môn dùng để tổ chức yến tiệc ở trong cung, bên trong điện lúc này tiếng
người ồn ào, cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều quan to trong triều cũng gia quyến đã
đến, ba người một nhóm, năm người một đám cùng nhau nghị luận, tiếng sau cao
hơn tiếng trước, náo nhiệt không dứt.
Người của Tấn vương phủ
cùng Sở Vương phủ đã sớm tới, đang bị người ta bao quanh vây vào
giữa, hình thành hai phái nhân vật rất rõ ràng.
Hai bên đại điện, bàn gỗ
hình chữ nhật được xếp thành hàng theo thứ tự, trên bàn đã bày biện bình hoa
ngũ sắc, trong bình cắm những đóa hoa kiều diễm, bên cạnh còn có khay đựng các
loại trái cây trân quý, rượu ngon thanh thuần, hương thơm xông vào mũi, ngoài
ra còn có các món thức ăn điểm tâm, chứa ở trong một hộp gỗ tử đàn khắc
hoa.
Cả đại điện, ngoảnh đầu
nhìn lại, tràn ngập đủ các loại màu sắc, đẹp như tiên cảnh.
Thanh âm lanh lảnh của
thái giám vang lên: "An vương đến, An vương phi đến."
"Tề vương đến, Tề
vương phi đến."
Trong đại điện, mâu quang
đồng loạt nhìn sang, rất nhanh liền có người đi tới, vây quanh An vương cùng Tề
vương để nói chuyện, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn mặc kệ những người này,
đi tới chỗ ngồi vừa đi vừa nói chuyện, tiểu nha hoàn của Tề vương phủ cùng An
vương phủ , cũng tự giác tìm một góc mà đứng.
Trong Gia Khánh
điện, chảy tràn ngập các loại màu sắc, trăm hoa đua nỡ, nhìn lại một cái đẹp
không sao tả xiết.
Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã
Vụ Tiễn chưa nói thượng hai câu nói, thì liền có người bao vây, hiện tại thân
phận của hai người các nàng là rất sang quý, cho nên những gia quyến của quan
trong triều, thì chỗ nào cũng nịnh nọt, nàng một lời ngươi một câu , toàn bộ
huyên náo không ngớt.
"Nghe nói An vương
phi cùng Tề vương phi rất đẹp, hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên danh bất hư
truyền."
"Đúng vậy a, đúng
vậy a, rất là lộng lẫy, tối nay trên đại thọ của hoàng thượng, có thể nói là mỹ
nhân chói mắt nhất."
Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã
Vụ Tiễn nhìn nhau, hai người đều có chút phiền chán những nữ nhân này, cười đến
vẻ mặt nịnh hót dối trá, vừa nhìn liền biết nói không phải lời thật lòng, hai
người vốn định tránh ra, thì bỗng có
người chen vào.
"Phải không?"
Thanh âm này khí thế mười
phần, vừa nghe liền làm cho người ta không được tự nhiên, mọi người ngửng đầu
lên nhìn lại, chỉ thấy người vừa nói chuyện chính là Văn Tường công chúa mà
hoàng thượng sủng ái nhất, một thân hoa y Văn
Tường công chúa ngoài cười nhưng trong không cười nhìn những gia quyến của các
quan to trong triều, những nữ
nhân này lập tức thấy ngọn gió khác liền thay đổi phương hướng.
"Mặc dù An vương phi
cùng Tề vương phi rất chói mắt, nhưng so với công chúa , tự nhiên là hơi thiếu
một chút , Văn Tường công chúa và Văn Bội công chúa là sáng chói nhất tối
nay."
Phượng Lan Dạ nhìn những
kẻ mang sắc mặt bà tám này, tương đối phiền chán, lạnh lùng liếc bọn họ một cái,
vốn định không rãnh đâu mà để ý đến, nhưng hết lần này tới lần khác Văn Tường
công chúa khuôn mặt mang theo ý cười ngăn trở đường đi của hai người bọn họ.
"Hoàng tẩu, Văn
Tường vẫn một mực tìm người, sao người lại trốn tới cái chỗ này , đi, theo Văn
Tường đi nói chuyện một chút."
Nàng giống như cô bé đưa
tay lôi Tư Mã Vụ Tiễn định đi, Phượng Lan Dạ đạm mạc nhìn Văn Tường công chúa,
toan tính của nữ nhân này nàng nhìn một cái là biết được, thì ra muốn lôi Tư Mã
Vụ Tiễn đi để cô lập nàng thôi.
Phượng Lan Dạ biết thì Tư
Mã Vụ Tiễn tất nhiên cũng sẽ biết, sắc mặt trầm xuống, liền rút tay về nhàn
nhạt mở miệng: "Công chúa, yến hội sắp bắt đầu rồi, hay là đến chỗ ngồi
đi."
Nàng xoay người lại chuẩn
bị cùng Phượng Lan Dạ đi tới chỗ ngồi của mình, Văn Tường công chúa luôn luôn
tâm cao khí ngạo, vốn từ đáy lòng vẫn xem thường Tư Mã Vụ Tiễn, nhưng nàng ta
là hoàng tẩu của mình nên đành chịu, mới vừa rồi nàng làm thế vì muốn cô lập
Phượng Lan Dạ, mới cư xử với Tư Mã Vụ Tiễn đúng mực và khách khí, ai ngờ nữ
nhân này lại không thèm cho nàng mặt mũi, nghĩ vậy sắc mặt không khỏi trầm
xuống, đôi mắt từng đợt sóng ánh sáng lạnh dâng lên bắn về
phía Tư Mã Vụ Tiễn, thanh âm liền chìm đi vài phần.
" hoàng tẩu?"
Một ít nữ nhân nịnh nọt
đang vây xem ở bên người, trước mắt cũng không tỏ rõ thái độ gì, tuy vậy họ vẫn
có lòng muốn xem náo nhiệt, nhưng lại không có can đảm đành lặng lẽ lui về
phía sau một chút.
Hôm nay vẫn là ngày sinh
của Hạo Vân đế, Phượng Lan Dạ không muốn làm cho Văn Tường gây náo loạn bừa
bãi, liền quay đầu nhỏ giọng với Tư Mã Vụ: "Công chúa đã nói vậy, tỷ cứ đi
theo nàng ta đi, tỷ làm chị dâu cũng cần phải như thế."
Ai biết tiếng nói nàng
vừa dứt, kia Văn Tường cũng không thèm mang ơn, ngược lại càng buồn bực thêm,
khóe môi vẽ ra nụ cười châm chọc, khinh thường mở
miệng.
"Quả nhiên là vật
họp theo loài a."
Bên này đang nói chuyện,
thì phía sau lại có tiếng bước chân vang lên, chỉ thấy Tấn vương phi Lâm Mộng
Yểu cùng Sở Vương phi Tô Nghênh Hạ đã dẫn một bang phu nhân đi tới, đúng lúc
nghe được câu nói của Văn Tường công chúa, Lâm Mộng Yểu liền lấy khăn che miệng
mà cười, run rẩy như một bông hoa xinh đẹp nơi u cốc.
"Muội muội, đây là
tất nhiên , cho nên ngươi cần gì vì những thứ người không đáng giá mà làm cho
mình tức giận chứ, đừng quên ngày hôm nay là đại thọ của phụ hoàng, chúng ta
hay là ngồi vào chỗ của mình đi, phụ hoàng sắp đến đó."
Văn Tường vừa nghe lời
nói của Lâm Mộng Yểu tựa hồ cũng biết được trước mắt không thể tiếp tục giằng
co, liền trợn mắt nhìn Tư Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ một cái, rồi xoay người
đi theo phía sau Lâm Mộng Yểu , những người khác tự nhiên cũng theo sát hai
nàng.
Lúc này, tổng quản thái
giám hậu cung đã đi đến, chỉ huy thái giám đem mọi người đưa tới chỗ ngồi riêng
của mình, hoàng thượng cùng các nương nương sắp tới.
Trên đại điện, mọi người
an vị xong, chỗ ngồi của các hoàng tử thì ở trên cao, sau đó theo thứ tự mà xếp
hàng xuống, trong triều thì bắt đầu từ nhất phẩm đại quan cùng gia quyến, sau
đó là các đại quan cùng gia quyến khác, như thế đi xuống, Gia Khánh điện rộng
lớn như thế nhưng xa xa nhìn lại một cái rốt cuộc bóng người cũng đông nghịt.
Ngay giữa đại điện trãi một tấm thảm màu đỏ sang quý, có thêu bức hoạ long
phượng trình tường, hết sức mỹ lệ.
Tề vương phủ cùng An
vương phủ chỗ ngồi nằm cạnh nhau, cho nên Phượng Lan Dạ nghiên thân thể cùng Tư
Mã Vụ Tiễn nói chuyện, bỗng nhiên trước cửa đại điện vang lên tiếng hô lớn của
thái giám.
" hoàng thượng giá
lâm."
" Mai Phi nương
nương giá lâm, Nguyệt phi nương nương giá lâm, Hoa phi nương nương giá lâm,
Chiêu Nghi nương nương giá lâm, Miên phi nương nương giá lâm."
Xếp ở vị trí cuối cùng
chính là một Tân phi tử mà hoàng thượng vừa sủng ái - ngũ phẩm tần, mọi người
đang tò mò, thì nghe thái giám bẩm báo
xong, tất cả đều đồng loạt đứng
dậy, cúi đầu, bất quá khóe mắt thỉnh thoảng liếc qua, phần lớn mọi người đều
nhìn xem Miên phi nương nương đến tột cùng là ai.
Đi đầu chính là Hạo Vân
đế, một thân Minh hoàng long bào, đầu đội kim quan, khí thế uy nghiêm, ánh mắt
sắc bén, hào quang trải rộng, chỉ một ánh mắt đã làm cho mọi người phải cẩn
thận từng li từng tí, vị hoàng đế này cũng không phải là người bình thường,
chẳng những hiếu dũng thiện chiến, hơn nữa tinh thông mưu lược, lại càng vô
cùng giỏi về suy đoán lòng người, cho nên Thiên Vận hoàng triều mặc dù sóng
ngầm quỷ dị bốn phía, động tay động chân, nhưng chân chính đối mặt với vị hoàng
đế này, mọi người cũng đàng hoàng cẩn thận, không dám khinh thường.
Một thân minh hoàng Long
bào, uy nghiêm lạnh lùng, nhưng đi bên cạnh hoàng thượng, không phải là Mai Phi
nữa, mà là một vị nữ tử bao phủ cái khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, quyến
rũ động lòng người, ánh mắt thật giống như một hồ nước trong xanh, một đầu tóc
đen tựa như thác nước xoã xuống, vừa đi vừa chuyển động, dáng điệu thướt tha
nhiều vẻ, cao sang mềm mại mà đáng yêu, nữ tử này quả thật là trời sanh vưu
vật, xem ra hoàng thượng rất thích vị phi tử
này rồi, mọi người đều suy đoán như vậy, nhìn lại mấy vị nương nương ở phía
sau, sắc mặt đều âm u, tựa hồ rất mất hứng, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý,
từ xưa nay nữ nhân thất sủng, phần lớn đều ghen ra mặt.
Hạo Vân đế dẫn đầu ngồi
xuống, mấy người phi tần phía sau tất cả đều ngồi vào chỗ của mình, lúc này
hoàng thượng mới không nhanh không chậm mở
miệng.
" Cùng ngồi xuống
đi."
" tạ ơn phụ hoàng (
hoàng thượng )."
Mọi người rối rít ngồi
xuống, lúc này nhạc trúc đã vang lên, ngoài cửa đại điện có người mặc quần áo
khiêu vũ của cung đình, vũ cơ chậm rãi đi vào, trong lúc nhất thời giống như
nhiều con bướm bay tán loạn, làm người ta hoa cả mắt, không kịp nhìn, bất quá
mọi người nào có lòng dạ mà xem những thứ này vũ đạo, chỉ chú trọng vào nữ
tử bao phủ khăn che mặt đang ngồi ở bên cạnh Hạo Vân đế, quan hệ của hai
người rõ ràng vô cùng thân ái,
xem ra tất cả đều là sự thật, hoàng thượng quả nhiên mê luyến vị nữ tử này.
Phượng Lan Dạ mắt lạnh
nhìn tất cả mọi chuyện ở phía trên, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra
cầm lấy đôi đũa ngọc, gắp lấy một khối điểm tâm nhẹ nhai rồi từ từ nuốt, cũng
không thèm xem ca múa, bên cạnh Nam Cung Diệp quan tâm nghiên nửa người qua hỏi
thăm: "Nàng không sao chớ"
Vừa rồi hắn thấy Văn
Tường gây khó khăn cho các nàng, hắn vốn định qua giải vây, nhưng sau đó cũng
không có bước qua.
Phượng Lan Dạ cười lắc
đầu, nàng có thể có chuyện gì, rượu ngon thanh thuần, ca múa mừng cảnh thái
bình.
Một khúc kết thúc, trong
đại điện, vũ cơ cung đình lui xuống, lúc này lễ nghi quan của hộ bộ tiến
lên đứng ở ngay giữa đại điện, cung kính cẩn thận mở
miệng: "Hôm nay là ngày đại thọ của hoàng thượng, ngô hoàng nhân từ anh
minh, không muốn tổ chức phô trương tất cả nghi lễ đều đơn giản đi, hiện tại
bắt đầu lễ quỳ bái hoàng thượng."
Lễ nghi Quan lời nói vừa
rơi xuống, xoay mình dẫn đầu quỳ xuống, trong đại điện, mọi người đều đứng dậy,
bao gồm các vị hoàng tử Long Tôn, còn có mấy vị hậu phi bên người hoàng thượng,
tất cả đều đứng dậy, ngay giữa đại điện rộng lớn, theo vị trí thứ tự, nhất
tề quỳ xuống lạy.
"Chúc hoàng thượng
phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, hàng năm có hôm nay, hàng tháng có ngày
này."
Bên trong Gia Khánh điện,
tiếng hô vang thành một mảnh, mọi người dập đầu liên tiếp ba cái, Ngô Vân đế
mặt mũi đã ôn hòa mấy phần, chậm rãi phất
tay: "Tất cả đứng lên đi."
Mọi người lần lượt đứng
dậy, đi về chỗ ngồi của mình.
Lễ nghi quan của hộ bộ
một lần nữa đi tới giữa đại điện, quét mắt các vị hoàng tử cùng đại quan trong
triều một cái, thanh âm trầm hữu lực vang lên: "Bây giờ là các vị hoàng tử
cùng các vị quan viên dâng tặng lễ vật mừng thọ."
Lễ nghi quan nói xong,
liền lui xuống về chỗ ngồi.
Hạo Vân đế ngồi trên cao
híp lại con ngươi, quét một vòng, cuối cùng đưa ánh mắt rơi vào trên người Nhị
hoàng tử Tấn vương Nam Cung Trác.
Thái tử đã qua đời, Tấn
vương là con trai lớn nhất, tất nhiên hắn nên bắt đầu trước, Tấn vương Nam Cung
Trác trên gương mặt hiện lên nụ cười tà mị, chậm rãi đứng lên, quét mắt nhìn
mọi người một cái, cuối cùng mỉm cười mở
miệng: "Nhi thần ghi nhớ lời dạy bảo của phụ hoàng, mọi việc lấy dân làm
đầu, cho nên hôm nay quà tặng của nhi thần là Kim Chi Ngọc tuệ."
Nam Cung Trác tiếng nói
dứt, hạ nhân của Tấn vương phủ ở phía sau, liền mang một hộp lễ vật đi ra, bước
tới chính giữa đại điện, mọi người nhìn lại, thấy hộp gấm đó cũng không có kỳ
lạ, chỉ hoa lệ một chút mà thôi, không biết Kim Chi Ngọc Tuệ đến tột cùng là
vật gì?
Chỉ thấy hộp gấm mở ra,
trong hộp là một nhánh kim quang lập lòe cùng với cây lúa màu xanh bằng ngọc,
Tấn vương Nam Cung Trác đi tới, cầm lấy cành kim quang lập lòe kia, nội liễm
trầm ổn mở miệng: "Màu vàng
của cành kim quang ngụ ý Giang Nam nhất mạch lúa mì, vụ mùa thu hoạch năm nay
tràn đầy màu vàng, tựa như cả vùng đất bao phủ một tầng màu vàng óng
ánh."
Nam Cung Trác nói xong để
xuống cành kim quang kia, lại cầm lấy cành bông lúa xanh ngọc, chậm rãi mở
miệng: "Bông lúa màu xanh biếc này tượng trưng cho mùa thu hoạch lúa nước
tốt nhất năm nay, nhi thần đã nhận được tin tức, năm nay các nơi thu
hoạch có thể nói một mảnh trúng mùa, cho nên lễ vật này mới gọi là Kim Cành
Ngọc Tuệ, hôm nay đại thọ của phụ hoàng, nhi thần chúc phụ hoàng khỏe mạnh
trường thọ, hơn nữa chúc Thiên Vận hoàng triều vạn dân tề nhạc, thiên hạ vĩnh
viễn Thái Bình."
Lễ vật của Tấn vương phủ
có thể thấy có một phong cách riêng, Nam Cung Trác vừa về tới chỗ ngồi, liền
nghe được trong đại điện vang lên tiếng vỗ tay như sấm, những đại thần trong
triều kia, không khỏi phụ họa gật đầu, tiếng đồng ý vang thành một mảnh, ngồi
trên cao Hạo Vân đế hài lòng gật đầu, đôi mắt sắc bén sâu không lường được kia
hiện lên vẻ ôn nhuận hiếm thấy, ngồi ở hoàng đế bên người không xa, Mai Phi
nương nương vừa nhìn thấy thần sắc của hoàng thượng, cuối cùng cũng lộ ra khuôn
mặt tươi cười.
Lễ vật của Tấn vương phủ
được thu nhận, tiếp theo là lễ vật của Nam Cung phủ, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp
luôn luôn làm việc khiêm tốn, không có ý với bất kỳ đảng
phái tranh giành nào, xưa nay hắn chỉ yêu âm luật, cho nên đối với đại thọ của
phụ hoàng, lễ vật cũng vô cùng đơn giản, lễ vật Nam Cung phủ dâng lênh nghênh
đón một mảnh thở dài, nhưng hoàng thượng cũng không có mất vui, sắc mặt không
đổi lệnh cho người ta nhận xuống, lúc đến phiên Sở Vương phủ, Phượng Lan Dạ
không khỏi nở nụ cười, ngồi ở bên người nàng Nam
Cung Diệp lập tức chú ý đến tâm tình vui vẻ của nàng, nhỏ giọng mở miệng.
"Lan Nhi, nàng đã
làm cái gì?"
Hắn chỉ biết hôm đó, nàng
đã động tay động chân, nhưng không biết vật kia là cái gì?
Phượng Lan Dạ mở trừng
hai mắt, cười nhẹ mở miệng: "Xem rồi sẽ biết."
Nói xong liền không để ý
tới Nam Cung Diệp nữa, vẻ mặt mang ý cười nhìn Sở Vương Nam Cung Liệt đang đứng
ở ngay giữa đại điện, chỉ thấy hạ nhân Sở Vương phủ đã mang ra một hộp dài
khoản mười hai thước, làm cho rất nhiều người ngắm
nhìn, mọi người thỉnh thoảng nghị
luận, không biết Sở Vương phủ năm nay tặng lễ vật gì, năm ngoái bọn họ đoạt
được ngôi vị đầu, năm nay chắc sẽ không đoạt lần nữa chứ.
Sở Vương Nam Cung Liệt vẻ
mặt đầy ý cười, mặt mày cuồng ngạo, tựa hồ có chút tự hào, nhìn về phía Hạo Vân
đế trên cao.
"Đây là trời giáng
kỳ vật, nhi thần không dám tự mình làm của riêng, nên lập tức phái người ra roi
thúc ngựa đưa vào Cung, để hiến
tặng cho phụ hoàng."
"Trời giáng kỳ
vật?"
Trong điện một mảnh nghị
luận vang lên, rất nhiều đại quan trong triều đều cố sức duỗi dài cái cổ, muốn
nhìn xem đến tột cùng là vật gì, Phượng Lan Dạ vẫn ngồi không nhúc nhích, khóe
môi treo cười lạnh bộ dạng đang xem kịch vui, một bên Tư Mã Vụ Tiễn quét nhìn
trong điện một cái, không có hứng thú với bọn người kia, nhưng đối với vẻ mặt
Phượng Lan Dạ thì có chút hứng thú, liền nghiên người qua hỏi thăm: "Ngươi
biết đó là món đồ gì không?"
Phượng Lan Dạ hất hất
cằm, ý bảo Vụ Tiễn nhìn xem, lúc này người của Sở Vương phủ đã mở ra cái hòm
gấm.
Một con rồng phỉ thuý
hình dạng bay lên không dài khoản mười một thước (TT:
ta không biết rõ một thước bao nhiêu mét nên giữ nguyên văn), trong
suốt xanh biếc, loang loáng như mặt đầm, vừa nhìn cũng biết là thứ tốt, một
khối phỉ thúy lớn như vậy, chưa nói đến việc nó có phải là kỳ vật trời ban hay
không, chỉ riêng khối phỉ thúy thôi cũng đã là bảo vật hiếm thấy của thế gian,
huống chi nó được điêu khắc tinh tế tỉ mỉ như thế, nên một lúc nhất thời trong
đại điện mỗi người đều có một phản ứng khác nhau.
Có người cao hứng, có người
buồn bực, có người tức giận khó chịu.
Tấn vương Nam Cung Trác
vừa rồi còn thật cao hứng, đến khi thấy bảo bối của Nam Cung Liệt vừa hiện
thân, lập tức âm ngao vô cùng, chẳng lẽ hôm nay lại là lễ vật của Sở Vương phủ
đứng nhất, càng nghĩ càng không cam lòng, tại sao những thứ tốt đều bị hắn
giành trước.
Trong đó những đại thần
thuộc phe Sở Vương , khen không dứt miệng.
Hạo Vân đế nhếch môi, lộ
ra nụ cười hiếm thấy, trong con ngươi sâu u hiện
lên hứng thú , mắt không nháy không chớp nhìn con rồng phỉ thuý kia.
Phượng Lan Dạ mắt lạnh
nhìn tất cả, từ xưa nay hoàng đế cho dù khôn khéo cơ trí hơn nữa, chỉ sợ cũng
chạy không thoát quyến rũ của những kỳ vật mang điềm báo trước, Nam Cung Liệt
thật là có tâm tư a, nếu không phải mình đã động tay động chân, chỉ sợ hôm nay
lễ vật của hắn đúng là hạng nhất, nàng nghĩ đến việc hắn lợi dụng mình, khóe
môi lên nụ cười.
Tối hôm đó, nàng đã bỏ
một chút đan dược trên mình con rồng, đan dược này có màu đỏ , khi gặp nhiệt
thì chảy ra, không biết ngọc long phun ra chất lỏng màu đỏ, thì Hạo Vân đế sẽ
tức giận như thế nào?
Phượng Lan Dạ đang nghĩ
đến nhập thần, ở một bên đại điện đã có người kêu lên.
"Ngọc long chảy
máu."
Một lời rơi xuống, cả
điện biến sắc, không khí yên lặng chết chóc, vừa rồi Nam Cung Liệt một thân
ngạo khí lập tức sắc mặt đại biến, tái nhợt thành một mảnh, hắn cẩn thận đi qua
xem xét, quả thật nhìn thấy trong miệng của ngọc long chảy ra dòng chất lỏng
màu đỏ, thật đúng là như ngọc long đang hộc máu, hắn lập tức liền nghĩ đến
thích khách đêm hôm đó xông vào Sở Vương phủ, không ngờ người đó đã động vào
ngọc Long này, vậy mà lúc trước hắn vẫn nghĩ không ra, thích khách kia đến tột
cùng là muốn làm gì? Không ngờ một người thông minh tài trí như hắn lại phạm
phải sai lầm này, cuối cùng là người phương nào đã động tay động chân, Nam Cung
Liệt phịch một tiếng quỳ gối trên đại điện, con ngươi tàn bạo, lạnh lùng quét
nhìn về phía mấy hoàng tử trên điện, ánh mắt hoài nghi hết lần này đến lần khác
xẹt qua bọn họ, nhưng trong miệng vẫn thành khẩn với hoàng thượng.
"Nhi thần đáng chết,
xin phụ hoàng thứ tội, nhi thần đáng chết."
Ngồi ở trên cao Nguyệt
phi vốn đang đắc ý, xảy ra tình huống lúc này kịch liệt hoảng hốt, không khỏi
từ chỗ ngồi trên cao chạy xuống quỳ gối trên đại điện cùng Nam Cung Liệt, buồn
bã mở miệng.
"Xin hoàng thượng bỏ
qua cho Liệt nhi một mạng, hết thảy đều là lỗi của thiếp thân, xin hoàng thượng
tha thứ."
Trong điện tình huống lập
tức thay đổi, vừa rồi xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, các hoàng tử công chúa
đều biến sắc, tuy nói Sở Vương phạm sai lầm, không liên quan đến người khác ,
nhưng nếu như hoàng thượng trách tội xuống, chỉ sợ cũng không có kết quả gì
tốt, cho nên trong đại điện, trừ tiếng thở ra không còn một chút tiếng
vang nào khác.
Hạo Vân đế ngồi ở trên
cao con ngươi híp lại, quét mắt nhìn hai mẫu tử Nguyệt phi ở dưới điện, tựa hồ
như không quá để ý, phất phất tay.
" hôm nay là đại thọ
của trẫm, cần gì khẩn trương như vậy, Liệt nhi cũng chỉ là một mảnh hảo tâm,
trẫm cũng không tin đây là thần vật trời ban, hãy đứng lên đi."
Sở Vương Nam Cung Liệt có
chút khó tin, vốn tưởng rằng mình khó thoát kiếp nạn, không nghĩ tới lại không
có chuyện gì, cuối cùng hắn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay đỡ mẫu phi đứng dậy,
thân là phi tử của hoàng thượng, Nguyệt phi hiểu rõ hoàng đế hơn Nam Cung Liệt
nhiều, mặc dù Hạo Vân đế mặt ngoài một mảnh nhu hòa như không có chuyện gì,
nhưng e rằng đáy lòng đã nổi giận, Liệt nhi lần này chỉ sợ là công dã tràng
rồi, bất quá giữ được một mạng vẫn quan trọng hơn, nên nàng cũng không dám nói
thêm gì nữa, kế tiếp không khí căng thẳng hơn rất nhiều.
Tiếp theo là đến phiên An
vương Nam Cung Quân, Nam Cung Quân không nói lời nào, nhìn về phía Tư Mã
Vụ Tiễn, Tư Mã Vụ Tiễn và hắn cùng nhau đứng lên, cung kính mở
miệng.
"Phụ hoàng đại thọ,
bất kể kỳ trân dị bảo như thế nào đều khó lọt vào mắt của phụ hoàng, nhi thần
vì tỏ tâm ý, đã tự mình thêu một bức hoạ, xin phụ hoàng ngắm thưởng."
Tư Mã Vụ Tiễn vung tay
lên, người An vương phủ ở phía sau chạy vội lên, kéo ra một màn cẩm tú, dài năm
thước, chiều rộng hai thước, một cái nhìn lại, nơi nơi núi sông thanh tú, giang
sơn gấm vóc, bên bờ có người làm ruộng dệt vải, trong sông có người giăng lưới
đánh cá, phía dưới có bốn chữ lớn màu đen, thiên hạ thái bình.
Bức tranh gấm thiêu vừa
mở ra, mọi người trên đại điện thỉnh thoảng gật đầu một chút, khen ngợi không
ngừng, không khí cứng ngắc mà lúc trước Liệt Vương mang đến cuối cùng cũng hòa
hoãn xuống, Hạo Vân đế vẻ mặt đã nhu hòa một chút, bất quá sâu trong đồng tử sự
âm u vẫn chưa giải toả.
Tề vương Nam Cung Diệp
thờ ơ nhìn hết thảy sự việc trong điện, sau đó nghiêng thân hỏi: "Nàng
định làm thế nào đây?"
Phượng Lan Dạ mím môi
cười, cũng không để ý tới hắn, lúc này mảnh gấm thiêu của đã An vương phủ bị
thu vào, đến phiên Tề vương phủ bọn họ, năm trước Tề vương phủ cũng không có
tặng lễ vật, nên mọi người cũng không có hi vọng gì, nhưng lúc này Nam Cung
Diệp đã đứng lên.
Tề vương Nam Cung Diệp
luôn luôn ru rú trong nhà, bí hiểm, hôm nay lại công khai làm nhân vật nổi bật,
nên trong đại điện nhiều thiếu nữ tử nhìn đến ngây người.
Tề vương quả nhiên là mỹ
nam tử hiếm thấy trong thiên hạ, hai đầu lông mài tuấn tuyển bức người, giở tay
nhấc chân tự phát ra ánh sáng rực rỡ, kích động lòng người.
Nhưng mà nhìn qua hắn rất
lạnh khốc, làm cho người ta không dám nhìn nhiều.
Phượng Lan Dạ chậm rãi
đứng lên, cũng không nhìn người bên
cạnh, ngửng đầu lên nhìn về phía Hạo Vân đế, chậm rãi mở miệng: "Đại thọ
của phụ hoàng, Tề vương phủ cũng chuẩn bị hạ lễ, xin phụ hoàng vui lòng nhận
cho."
Phượng Lan Dạ một lời rơi
xuống, lập tức có người đem đàn đưa tới.
Tin đồn Tề vương
phi cầm kỹ nhất tuyệt thiên
hạ, đáng tiếc rất nhiều người cũng chưa từng được nghe qua, lần này vừa thấy,
mọi người không khỏi nhiệt tình dâng cao.
Tề vương phủ lấy Hoa Ngạc
cầm đầu dẫn thêm mấy tên tỳ nữ uyển chuyển đi lên, tám tên tỳ nữ mặc Hồng
Y đồng loạt đứng ở
ngay giữa đại điện, mọi người vừa nhìn, không biết Tề vương phủ định làm trò
gì, không khỏi nhỏ giọng nói thầm.
Phượng Lan Dạ đã ôm cầm
bước lên, hai gã thái giám mang ra cầm thai (bàn để cây đàn), bày ở ngay giữa
đại điện, Phượng Lan Dạ đặt cầm lên đó rồi ngồi ở ngay giữa đại điện.
Tiếng đàn mênh mông vang
lên, tám tên tỳ nữ bên người liền bắt đầu múa.
Ống tay áo nhẹ mỏng như
mây, bay, múa, nhúng, xoay tròn, cả điện nhuộm màu đỏ tươi.
Tiếng đàn réo rắt xa xa,
vang vọng ở trên đại điện.
Linh hoạt kỳ ảo dễ nghe,
thật giống như ngọc châu rơi vào cái khay, như tiếng suối réo rắc, mọi người
tựa hồ như đến một nơi có nhiều hoa thơm cỏ lạ chim hót líu lo.
Bỗng nhiên, trong đại
điện có nhiều loài hoa run rẩy, mấy bó hoa tươi trên bàn, rối rít bức khỏi cành
bay lên, nhắm giữa không trung mà phi, chậm chạp mà có tiết tấu.
Một, hai , ba .
Càng ngày càng nhiều,
người người nhìn thấy quang cảnh trước
mắt như thế, đều hứng thú mười phần, người chưa từng thấy qua cảnh tượng này,
thì ngay cả hít thở cũng khó khăn, đôi mắt mở lớn, tựa hồ rất khó để tin, tiếng
đàn này lại có thể khiến cho Hoa bứt ra khỏi cành, còn mang theo làn hương thơm
động lòng người.
Nhìn lại tiểu nha đầu
đang ngồi ngay ngắn ở trước đài cầm, thật giống như trích tiên cưỡi trên đoá
mây hồng sắc, toàn thân linh động, mặt mày trong sáng xinh đẹp tuyệt trần,
những ngón tay ngọc nhỏ và dài, uyển chuyển lướt trên dây đàn, hương thơm như
lan toả từ trên đầu ngón tay.
Mọi người chỉ cảm thấy
lòng ngực hít thở không thông, điều tuyệt đẹp nhất thế gian, cùng lắm cũng chỉ
giống thời khác này mà thôi.
Tấn vương Nam Cung Trác
con ngươi hiện lên sự tham lam, tiểu nha đầu này đáng lý phải là đồ của hắn mới
đúng, sao lại để cho Tề vương chiếm trước, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Tề
vương đạt được, trong lòng dấy lên sự âm u khó lường
Sở Vương Nam Cung Liệt
lúc trước thập phần cao hứng, nhưng thời khắc này hắn có vẻ buồn bực phiền
lòng khó chịu.
Không nghĩ tới nha đầu
này càng ngày càng xuất sắc, càng ngày càng làm cho người ta dời không ra tầm
mắt, tương lai nhất định sẽ trở thành mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, hoặc
là một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh .
Nhìn xem hoàng thượng
ngồi ở trên cao là biết, hoàng thượng khẽ nhắm mắt lại, tựa hồ giờ phút này
đang vì tiếng đàn và khung cảnh mà nàng mang lại khiến hắn thấy an nhàn.
Trong đại điện một mảnh
nhu hòa, không có một chút tiếng vang ầm ỹ.
Những cánh hoa trôi nổi
giữa không trung đã nhập lại thành hai trái cầu hoa rực rỡ, càng lúc càng lớn,
ánh mắt mọi người cũng theo sự chuyển động của nó càng lúc càng say sưa, không
biết kế tiếp còn khung cảnh hoành tráng kỳ lạ nào nữa.
Lúc này tiếng đàn đột
ngột trầm xuống, Một tiếng trống bong vang lên, Hoa cầu đột nhiên vở ra , cánh
hoa bay lả tả phiêu tán rơi xuống, tựa như một trận mưa hoa.
Cả điện mưa hoa rơi xuống
khắp nơi, những người xung quanh không tự chủ được mà đứng lên, ngẩn ngơ bất
động, trong mắt chỉ còn có những nữ tử mặc áo hồng vũ động như tinh linh.
Hết thảy thật giống như
trong giấc mộng.
Mọi người thậm chí nghi
ngờ bản thân đang nằm mộng.
Tề vương Nam Cung Diệp
loé lên vẻ kiêu ngạo cùng tự hào, khóe môi nở nụ cười hiếm thấy.
Gương mặt tuyệt mỹ luôn
luôn lãnh khốc, lúc này lại bao phủ một tầng ánh sáng, chảy tràn ngập các loại
màu sắc, thanh tuyệt động lòng người, đôi mắt thâm thúy không nháy không chớp
nhìn vào giữa không trung.
Một màn này làm sợ hãi
biết bao nhiêu người, ghen tỵ biết bao nhiêu người.
Giữa cơn mưa hoa từ không
trung đột nhiên rớt xuống một đôi câu đối ghi lời chúc, giống như được treo ở
giữa không trung vậy, chỉ thấy chữ viết trên tranh rõ ràng sắc nét, Hạc toán
thiên niên thọ, Tùng linh vạn cổ xuân. (TT: để ta tra
lại hai câu này rồi bổ sung sau vì thấy hơi là lạ nên phải xem lại bản tiếng
Trung đã)
Hôm nay thật là kỳ quan
xuất hiện, hai câu chúc cứ như vậy mà lơ lửng giữa không trung, mắt thấy tiếng
đàn đột nhiên thu lại, trên đại điện hoàn toàn rơi vào yên tĩnh, mà tám tên nữ
tỳ Hồng Y đã bày ra một thế đứng, Phượng Lan Dạ ở ngay giữa ôm cầm dựng thẳng,
lúc này Ngô Vân đế không nhịn được tán thưởng: "Thật là rất nổi bật, đương
thời chỉ có một."
Tám tỳ nữ cùng Phượng Lan
Dạ, mỗi người một tư thế, đoan đoan chánh chánh, bày ra một chữ thọ to đỏ tươi
rõ nét.
Hạo Vân đế tiếng nói vừa
dứt, đại thần hai bên đại điện không
nhịn được vỗ tay không ngừng vang động mà kéo dài, hôm nay đại thọ của hoàng
thượng , lễ vật của Tề vương phủ là nổi bật nhất, không nghĩ tới Tề vương luôn
luôn không tặng lễ, một khi tặng lại xuất chúng như vậy.
Lúc này ngay giữa đại
điện Phượng Lan Dạ vung tay lên, mọi người lui xuống, nàng vung tay một lần
nữa, hai bức tranh chữ từ không trung rơi vào trên tay của nàng, lập tức có
thái giám tiến lên nhận lấy.
Trong điện lần nữa vang
lên tiếng vỗ tay sôi nỗi, trong tiếng vỗ tay của mọi người, Phượng Lan Dạ ưu
nhã rời đi, đến bên người Nam
Cung Diệp.
Lúc này Tấn vương cùng Sở
Vương trong lòng đều rất sâu
hối hận, sớm biết nha đầu này có khả năng như thế, vì sao lại không công tặng
cho Tề vương Nam Cung Diệp.
Tam hoàng tử Nam Cung
Tiếp cũng tràn đầy cảm xúc, ngây ngốc nhìn về
hướng Phượng Lan Dạ đang ngồi, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm thì tức giận trừng
mắt liếc mẫu phi của mình, nếu không phải mẫu phi không chịu giúp hắn, thì hiện
tại Lan Dạ đã là hoàng tử phi của hắn.
Trong điện, trừ những nam
tử, thì tất cả những nữ nhân kia đều đỏ mắt, không ngờ hôm nay tiểu nha đầu này
một lần nữa phóng ra tia sáng lớn vậy, hấp dẫn tầm mắt của mọi người, ngay cả
hoàng thượng cùng các đại thần cũng đối với nàng khen không dứt miệng, chỉ sợ
ngày mai cả An Giáng thành đều biết Tề vương phi là một mỹ nhân kinh tài tuyệt
diễm, là một nữ tử hiếm thấy trong thiên hạ.
Đám người Lâm Mộng Yểu
cùng Tô Nghênh Hạ luôn luôn tự cho mình rất cao, cũng không dễ dàng đem người
khác để vào trong mắt, lần này không ngờ hôm nay lại để cho nha đầu này cướp
đoạt hết quan vinh, lúc này trong lòng khó chịu như có vạn mũi kim đâm phải,
nhất là Tô Nghênh Hạ, ban đầu Sở Vương vốn đứng đầu, nhưng hết lần này tới lần
khác Tề vương phủ đã chiếm đầu khôi, điều này càng làm cho nàng căm hận vạn
phần.
Trừ hai cô gái này, thì
Văn Tường cùng Văn Bội công chúa không thoải mái nhất rồi, vì hôm nay tuy nói
là đại thọ của phụ hoàng, nhưng các nàng xuất hiện vì muốn xem một chút trong
triều có người nào là nhân tài xuất sắc để chọn lựa làm phu tế, nhưng hiện tại
nhìn lại một cái, tất cả mọi người trong điện đều nhìn chăm chú vào nha đầu
này, làm sao mà các nàng không căm hận được.
Phượng Lan Dạ a, Phượng
Lan Dạ, ngươi thật có bản lãnh cướp đi danh tiếng mà.
Văn Tường công chúa gương
mặt hết trắng rồi lại xanh, nàng vốn nhìn trúng Đại tướng quân Tây Môn Vân,
nhưng Tây Môn Vân cứ một mực nhìn nha đầu này, căn bản là không có nhìn nàng,
điều này làm cho nàng hận giết không được nữ nhân này, nhưng trong lúc này,
không phải là thời cơ tốt để nàng làm thế.
Các hoàng tử dâng tặng lễ
vật xong, kế tiếp là các đại thần trong triều, bắt đầu trước là thần tử tam
công (gồm có thái sư, thái phó, thái bảo), nhưng những thần tử này nào dám đoạt
đi vinh quang của các hoàng tử, cho nên đợt tặng lễ cũng có vẻ yếu kém hơn, Hạo
Vân đế đã có chút ít mệt mỏi, vung tay lên phân phó thái giám đem thọ lễ của
đại thần toàn bộ thu lại, kế tiếp chính là vũ khúc của cung đình, mọi người bắt
đầu ăn uống nói chuyện.
Ánh mắt của rất nhiều
người điều nhìn vào Phượng Lan Dạ, tối nay nàng là
một nhân vật truyện kỳ.
Nam Cung Diệp một thân
lạnh lẽo, quanh thân tiêu điều chết chóc, gương mặt tuấn dật xuất sắc lại càng
bao phủ dày sương lạnh, thấy người khác vẫn nhìn chăm chú vào Phượng Lan Dạ,
trong lòng của hắn rất khó chịu, cho nên giờ phút này thật giống như người khác
đã thiếu hắn mấy trăm vạn lượng vậy, nên trong lúc nhất thời không ai dám tới
đây nói chuyện.
Bên cạnh Tư Mã
Vụ Tiễn không quên chúc mừng Lan Dạ.
" Lan Dạ, chúc mừng
muội, hôm nay thọ lễ của Tề vương phủ đã đứng
đầu, còn được phụ hoàng khen ngợi nữa."
" Các ngươi cũng
không kém."
Phượng Lan Dạ gật đầu,
lời nàng nói rất thực lòng, lễ vật của An vương phủ rất có ý nghĩa, bất quá nhớ
tới lễ vật của Sở Vương phủ, Phượng Lan Dạ không khỏi buồn cười, sau đó ngửng
đầu lên nhìn về phía Nam Cung Liệt, thì vô tình chạm phải một đôi mắt sâu không
lường được.
Đáy mắt của Sở Vương Nam
Cung Liệt tựa hồ mang theo rất nhiều ý vị thâm trường, bất quá Phượng Lan Dạ
còn không có kịp nhìn kỷ, thì Nam Cung Diệp ở bên cạnh đã đưa tay lôi kéo nàng
nói chuyện.
" Lan Nhi, nàng nhìn
cái gì đấy?"
Phượng Lan Dạ quay người
nhìn lại, chỉ thấy trên ngũ quan tuấn dật của Nam Cung Diệp bao phủ sương lạnh,
trong đôi mắt sâu u kia lạnh giá không ngừng trải rộng, tựa hồ như có cái gì
sắp bộc phát vậy.
" Sao thế?"
Phượng Lan Dạ nhìn ra
người nầy đang tức giận, chẳng qua nàng không biết hắn giận cái gì, cau mày lấy
làm kỳ quái, đáng tiếc Nam Cung Diệp không nói gì, im lìm khó chịu, sau đó đem
một khối điểm tâm nhét vào trên tay của nàng: "Ăn cái này đi, không một tí
lại la đói."
"Một quái nhân
mà."
Phượng Lan Dạ bĩu môi,
sau đó cúi đầu ăn điểm tâm, ở bên cạnh Tư Mã
Vụ Tiễn nhìn thấy tình huống bên này, lập tức lòng dạ hiểu rõ, Tề vương đang
bực cái gì, bất quá nàng cũng không muốn vạch trần, vẫn thanh tao lịch sự ngồi ở
bên người Nam Cung Quân ăn điểm tâm, trong lòng âm thầm cao hứng.
Xem ra Tề vương rất thích
Lan Dạ, nên mới sinh hờn dỗi, chẳng qua là vì ghen thôi, đáng tiếc Lan Dạ cái
gì cũng không biết, nên làm cho Tề vương ăn bực bội, Lan Dạ thông minh như vậy,
tin tưởng rất nhanh sẽ từ từ hiểu ra, chỉ tiếc nàng ấy còn quá nhỏ, Tề vương
phải chờ đợi, hơn nữa còn phải đề phòng nhiều
người như vậy.
Sau bữa tiệc, hoàng
thượng đã mệt mỏi, liền dẫn mấy vị hậu phi lui xuống, tiết mục kế tiếp vẫn chỉ
nghe hí khúc thôi, hơn nữa buổi tối vẫn còn một tiệc rượu.
Thiên điện của Gia Khánh
điện, trên đài cao tạm thời đã bắt đầu hát xướng, mấy vị Vương gia, tam công
đại thần, lần lượt ngồi xuống, nhất nhất đều nhìn trên bàn, nhưng không biết có
mấy người đang thật lòng nghe hát, lại có bao nhiêu người trong lòng đang tính
quỷ kế?
Phượng Lan Dạ híp mắt lại
một chút, ngáp một cái, ngày hôm nay thức dậy sớm một chút, lúc nãy còn phải
đánh đàn nên giờ mệt mỏi rồi, nghe hí khúc hừ hừ nha nha này, nàng nửa điểm
hứng thú cũng không có, mà ở bên cạnh Nam Cung Diệp cũng không kiên nhẫn, bất
đắc dĩ mới ngồi vững, thật nóng lòng muốn bỏ đi.
Bất quá bọn người các
nàng cũng không có chịu tội lâu, liền có người đứng dậy đi tản bộ.
Tư Mã Vụ Tiễn nhìn Phượng
Lan Dạ một cái rồi cũng đứng lên, đưa tay kéo nàng: "Chúng ta đi ra ngoài
tản bộ một chút."
" ừ."
Phượng Lan Dạ đứng dậy
cùng Nam Cung Diệp chào hỏi một tiếng, liền dẫn Diệp linh cùng Hoa bồ đi theo
Tư Mã Vụ Tiễn ra ngoài, hai người cùng khỏi Gia Khánh điện, đứng trong hoa viên
cách đó không xa để ngắm hoa.
Trong vườn hoa, thỉnh
thoảng nhìn có bóng người qua lại, vì đại bộ phận cũng không muốn ngồi trong đó
nên chạy ra đây, ba người một đám, năm người một nhóm nói nói cười cười, ở bốn
phía vườn hoa đi dạo .
Bỗng nhiên cách đó không
xa có tiếng nói.
" Hôm nay Tề vương
phi có thể nói một thân toả hào quang, chẳng những hoàng thượng, mà nhiều người
ở trong điện cũng nhìn nàng không dời tầm mắt, may là nàng tuổi không lớn, nếu
không nhất định là họa thủy."
Một đạo thanh âm khinh
thường đột nhiên tăng âm điệu: "Nàng ta chính là một con hồ ly, còn nhỏ đã
biết dụ dỗ, chuyên phác câu mất linh hồn nam nhân."
Nữ nhân này thanh âm vừa
nghe đã biết là Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu, Lâm Mộng Yểu sở dĩ tức giận, là bởi
vì phu quân mình cả bữa tiệc đều ở ngắm nhìn người đàn bà kia, hơn nữa vẻ mặt
còn mang tiếc hận, điều này không làm nàng khó chịu sao được, thật giống như có
cái gì đó đè nặng trong lòng, không thể để xuống được.