Bên trong thư phòng của Tuyển viện, Nam Cung Diệp đang
nghiên cứu bố trí cơ quan, bình thường không có chuyện gì làm hắn sẽ nghiên cứu
nhũng thứ này, bên trong bên ngoài Tuyển viện, trời vừa tối cơ quan sẽ khởi
động, nếu không cẩn thận xông vào, chỉ sợ có vào mà không có ra.
Tiếng gõ cửa vang lên, Nguyệt Cẩn bên ngoài cung kính
mở miệng: “ Vương gia, tiểu vương phi đã tới”.
“Ừ, vào đi”.
Nam Cung Diệp lập tức thả đồ trong tay xuống, ngẩn đầu
nhìn qua chỉ thấy đi vào một đạo thân ảnh xinh đẹp, mảnh mai, thân thể này từ
từ trổ mã, dáng đi yểu điệu xinh đẹp, đang trở thành một thiếu nữ như hoa như
ngọc, bất quá giờ phút này thiếu nữ vẻ mặt âm trầm, căm tức nhìn hắn.
“Lan Nhi sao vậy?”
Nam Cung Diệp kì quái nhướng mi, Phượng Lan Dạ đi tới
chiếc ghế đối diện, đặt mông ngồi xuống. tức giân mở miệng: “Nam Cung Diệp,
ngươi chẳng lẽ không thể đợi ta trở lại rồi chuyển qua sao”
Hơn nữa nàng không muốn qua a, nàng là một nữ nhân,
hắn là một nam nhân, tuy nói mình vẫn còn nhỏ, nhưng nàng đang từ từ lớn lên,
có nhiều chỗ không tiện.
Nam Cung Diệp nheo mắt lại, ánh sáng từ đó phát ra rực
rỡ, như nhiếp hồn đoạt phách, từ từ mở miệng.
“Nàng không muốn qua?”
Câu hỏi này rõ ràng có chút uy hiếp bên trong, Phượng
Lan Dạ lập tức nghỉ đến hắn ti bỉ vô sỉ,
lần trước cong ngứa nàng, sắc mặt âm ngao lập tức nở ra nụ cười, “không phải là
ý này, hẳn là nên chờ ta trở lại.”
Nam Cung Diệp khóe môi nhết lên nụ cười, chuyển đề
tài: “ Lan Nhi hôm nay tiến cung có manh mối gì không?”
Hắn vừa nhắc tới chuyện này, Phượng Lan Dạ liền muốn
cùng hắn nói chuyện của Ngọc phi, sắc mặt ngưng trọng, đôi mắt đen sâu u hiện
lên tầng sương mỏng, không nói được một lời, nàng thật sự sợ không biết Nam
Cung Diệp nghe xong chuyện này sẽ có phản ứng gì? Cho nên nhất thời không biết
mở miệng như thế nào.
Nam Cung Diệp ngó Phượng Lan Dạ, hắn hiểu rõ nàng, tâm
tình rất ít khi dao động, mà giờ này, vẻ mặt sao lại như vậy, đáy lòng càng cảm
thấy bất an, từ từ đứng lên: “ Lan
Nhi?”
“ Ta tìm được chữ năm đó Ngọc phi lưu lại, ngày mai
ngươi đi coi một chút sẽ thấy”
Phượng Lan Dạ dùng sức hít một hơi, dùng sức dồn
nén,trấn định ngẩn đầu lên.
Nam Cung Diệp bàn tay to nắm lại, sự lạnh lẽo bao phủ
lấy hắn, đó là luồng sát khí nồng đạm bao quanh mình: “Chữ gì, nàng để lại chữ
gì, Lan Nhi?”
“Ở một bên đại điện có một chiếc giường êm, bên trong
góc tường hai lớp có chữ viết bằng máu, nếu như ta đoán không sai, đó là chữ
Ngọc Phi lưu lại, ngày mai ngươi tiến cung xem một chút đi"
Phượng Lan Dạ nói xong, Nam Cung Diệp như một con thú
bị thương gống lên: “ Lan Nhi đến tột cùng là nàng để lại chữ gì, chữ gì?”
Phượng Lan Dạ không nói nữa, để hắn tự mình đi nhìn
mới có thể cảm nhận được tình yêu không thể mai một trong
lòng nữ nhân kia.
Nam Cung Diệp tầm mắt từ từ nổi lên hàn khí, hét một
tiếng, thân mình chợt lóe, nhanh như sao băng, nháy mắt liền biến mất trong thư
phòng, Phượng Lan Dạ sợ hết hồn thật nhanh đuổi theo ra ngoài cửa, Nguyệt Cẩn
vẻ mặt khó hiểu, lo lắng kêu một tiếng:
"Vương Phi, đã xảy ra chuyện gì?"
Phượng Lan Dạ đã
đoán ra Nam Cung Diệp nhất định tiến cung, sợ hắn phát sinh cái gì ngoài ý
muốn, vội vàng dặn dò Nguyệt Cẩn: "Vương gia tiến cung, các ngươi nhanh
chóng đi bảo vệ hắn, nhớ, nhất định phải đem hắn mang về , chuyện này không thể
kinh động bất luận kẻ nào, nhớ chưa."
" dạ, Vương
Phi."
Nguyệt Cẩn lên tiếng, lập
tức chạy đi, dù như vậy Phượng Lan Dạ vẫn lo lắng, bởi vì theo suy đoán của
nàng, trạng thái của Nam Cung Diệp bây giờ, rất có thể sẽ đi tìm hoàng thượng,
nếu như nguyên nhân Ngọc phi chết đi có liên quan đến hoàng thưượng, như vậy
Nam Cung Diệp sẽ chỉ làm cho chính mình rơi vào trong vực sâu, cho nên không
thể để hắn kinh động bất luận kẻ nào, Phượng Lan Dạ đi qua đi lại dưới hành
lang, cuối cùng triệu người ẩn nấp trong chỗ tối ra"Thiên Bột Thần, lập
tức đi bảo vệ Vương gia, nhớ, nhất định phải đem hắn mang về , ngàn vạn lần
không được kinh động trong cung bất
luận kẻ nào?"
"Nhưng Tiểu Vương
phi?"
Thiên Bột Thần lo lắng an
nguy của Tiểu Vương phi, nếu nàng xảy ra chuyện gì, hắn cũng khó tránh trách
nhiệm, vì thế rất khó xử, hắn không hy vọng bất cứ người nào trong bọn họ gặp
chuyện không may.
" đi đi, đừng lo cho
ta."
" vâng "Thiên
Bột Thần thấy Vương Phi tức giận, hơn nữa hắn thật rất lo lắng Thiếu chủ, bất
quá cũng không yên lòng Tiểu Vương phi, cho nên không quên dặn dò: "Tiểu
Vương phi, người ở lại bên trong Tuyển viện, đừng đi ra ngoài."
" ừ, ta biết
rồi."
Bên trong Tuyển viện có
cơ quan, nàng đã nhìn ra, không những có hơn mười loại cơ quan, trong đó còn đi
theo Bát Quái trận , cho nên Thiên Bột Thần mới có thể dặn dò như thế, là sợ
nàng gặp chuyện không may.
Thiên Bột Thần thấy
Phượng Lan Dạ đồng ý, liền nhanh chóng lắc mình rời đi, theo sát Nam Cung Diệp.
Dưới hành lang, Phượng
Lan Dạ mắt nheo lại, ngửa đầu lên nhìn bầu trời, một đám mây đen không rõ từ
nơi nào bỗng nhiên bay qua, trời muốn thay đổi sao? Có một số việc từ từ đã nổi
lên mặt nước rồi, kế tiếp là tinh phong huyết vũ, hay là cầu vồng đầy hào
quang rực rỡ?
Diệp linh cùng Hoa Ngạc
đi tới, nhìn Vương Phi vẻ mặt lo
lắng, không khỏi lên tiếng hỏi thăm: "Vương Phi, sao vậy?"
Phượng Lan Dạ lắc đầu:
"Không có chuyện gì, ta mệt mỏi, đi nghỉ ngơi thôi"
Diệp linh lập tức ở
phía trước dẫn đường, lúc trước đồ của tiểu Vương phi cũng là nàng cùng Diệp
khanh đưa vào Tuyển viện, cho nên biết gian phòng của nàng ấy ở đâu, mấy người
cùng đi vào chỗ ở, đây là một phòng lớn gồm ba gian phòng, chính giữa là phòng
khách, phía đông chia ra làm hai gian, bên ngoài là thư phòng, cái gì cần có
đều có, bộ sách, ghế dựa, văn phòng tứ bảo, còn có một cái giường êm, bên trong
là phòng ngủ không lớn lắm, nhưng sắp xếp vô cùng tinh sảo, tất cả đệm chăn đều
là mới, còn tản ra hương thơm nhàn nhạt, đặc biệt là ở phía tây còn có một gian
phòng tắm.
" Vương Phi, người
mệt thì nghỉ ngơi một lát ."
Diệp linh thấy Vương
Phi thần thái quả thật không
tốt lắm, tựa hồ rất mệt mỏi, chẳng lẽ vì ngày hôm nay tiến cung quá mệt mỏi,
thử nghĩ xem cũng phải, trong cung toàn là những người lợi hại.
Nàng nào biết đâu rằng
Phượng Lan Dạ đang lo lắng Nam Cung Diệp nổi điên, cuồng nộ đi hỏi hoàng
thượng, đến lúc đó có thể bị phiền toái.
Bất quá bây giờ nàng nên
nghỉ ngơi một chút, chờ buổi tối hắntrở lại rồi nói sau.
" tốt, ta nghỉ ngơi
một chút."
Nàng ngủ thẳng một giấc
tới giờ Mẹo, phía ngoài phòng truyền đến âm
thanh la hét ầm ĩ làm thức tỉnh nàng, nàng mở mắt, liền thấy trên bàn đã lên
đèn, ánh đèn mông lung, phía ngoài giọng
nói càng lúc càng lớn.
Phượng Lan Dạ nhướng mày,
không nhịn được kêu lên: "ồn ào cái gì?"
Phía ngoài lập tức có nha
hoàn tiến vào, chính là Diệp linh cùng Hoa Ngạc, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ
tỉnh lại, vội vàng chạy vội tới trước giường, khẩn trương mở
miệng.
" Vương Phi, Vương
gia tựa hồ đã xảy ra chuyện?"
"Sao?"
Phượng Lan Dạ quýnh lên,
trực tiếp từ trên giường nhảy xuống, nhanh chóng vọt đi ra ngoài, Hoa Ngạc vội
vàng lôi kéo nàng: "Chủ tử, y phục còn không có mặc đâu?"
Hai ba người ba chân bốn
cẳng nhanh chóng thay nàng
mặc tốt y phục, đầu tóc cũng không chải, xõa một đầu tóc dài đen nhánh, như
gấm như trù, thân thể mảnh mai nho nhỏ đã khẩn cấp chạy ra ngoài, chạy thẳng
tới gian phòng Nam Cung Diệp, chỉ cách nơi này mấy bước không xa, chỗ ở của hắn
cùng nàng giống nhau đều có ba gian gắn liền một chỗ.
Bên ngoài sảnh đường đứng
thẳng hai thị vệ, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ tới đây, vội vàng kêu một tiếng:
"Tiểu Vương phi?
Phượng Lan Dạ cũng không
để ý tới, xông thẳng đi vào, chỉ thấy trước cửa phòng ngủ, cũng có hai thị vệ
đứng thẳng, thấy Phượng Lan Dạ, đã sớm nghiêng đi thân thể làm cho nàng đi vào,
bất quá họ đã ngăn cản hai người Hoa Ngạc cùng Diệp linh.
Phượng Lan Dạ đi vào
phòng ngủ, liền thấy bên ngoài bên trong thư phòng đầy bóng người, có Nguyệt
Cẩn cùng Thiên Bột Thần, còn có một tên đại phu, giờ phút này đang ngồi ở dưới
đèn kê đơn thuốc, Nguyệt Cẩn cùng Thiên Bột Thần vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ đi
tới, nhanh chóng cung kính: "Vương Phi?"
" Vương gia làm sao
vậy?"
Phượng Lan Dạ đã trực
tiếp đi vào trong, Thiên Bột Thần đi theo phía sau nàng vào, chỉ thấy trên
chiếc giường rộng rãi, giờ phút này đang nằm một người với trạng thái bất an,
cho dù nhắm mắt lại, đôi lông mày hẹp dài cũng nhíu chặt, đôi môi mấp mái,
không biết nói cái gì đó? Sắc mặt tái nhợt rõ ràng rất khó coi, cả người tựa hồ
lâm vào một loại ma chướng, không ngừng nói mê, Phượng Lan Dạ tim đau đớn cực
kỳ, nàng đi tới, một người đang đứng trước giường tránh ra, chính là người ẩn ở
trong bóng tối Nguyệt Hộc.
Phượng Lan Dạ ngồi vào
bên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, vươn tay nắm lấy tay Nam Cung
Diệp, trầm giọng hỏi: " Chuyện gì xảy ra?"
Thiên Bột Thần lập tức
cung kính bẩm báo: "Thuộc hạ đi theo Thiếu chủ vào Ngọc Vãn điện, không
biết vì sao Thiếu chủ bỗng nhiên nổi điên lên, đập phá rất nhiều đồ trong điện,
còn muốn đi hỏi hoàng thượng, thuộc hạ ghi nhớ Tiểu Vương phi phân
phó, cho nên ba người hợp lực đánh bất tỉnh Thiếu chủ, mang trở về, bất quá sau
khi trở về, Thiếu chủ vẫn chưa từng tỉnh lại, ngược lại cứ nói mê sảng."
Phượng Lan Dạ không nói
thêm gì nữa, nàng biết vì sao Nam Cung Diệp thống khổ như vậy, qua nhiều năm,
hắn vẫn hận mẫu thân bỏ rơi hắn, nhưng hôm nay khi nhìn thấy những chữ bằng máu
kia, mẫu thân rõ ràng rất yêu hắn, cái chết của nàng là bất đắc dĩ, cho nên hắn
mới thống khổ mà tự trách như thế, hắn không có giúp mẫu thân tra rõ chân
tướng, ngược lại còn giống như người khác oán hận nàng, cho nên đáy lòng tự
trách, mới có thể kích thích mà mất đi tâm trí.
"Đi lấy thuốc
tới để cho vương gia
uống."
" Dạ, Vương
Phi."
Nguyệt Cẩn cùng Thiên Bột
Thần lên tiếng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Phượng Lan Dạ.
Phượng Lan Dạ vươn tay
nắm lấy tay Nam Cung Diệp, hắn cảm nhận được có người cầm tay hắn, lập tức theo
bản năng nắm chặt, bởi vì đau khổ,
thân thể khẽ nóng, hơn nữa còn có mồ hôi hội chảy xuống, đầu tóc ướt nhẹp giống
như vừa rửa qua nước, giờ phút
này hắn tựa như một hài tử đang mê mang, ngũ quan tinh tế bao phủ đau đớn, giày
vò lấy thân mình, Phượng Lan Dạ vươn ra một tay vuốt lên giữa lông mày hắn , ôn
nhu mở miệng.
" Diệp, không có
chuyện gì rồi, chuyện cũng đã qua, mẫu phi trên trời có linh thiêng nhất định
hi vọng ngươi thật vui vẻ , nàng lưu lại chữ đó là hi vọng ngươi hiểu, ngươi
không phải đứa trẻ không ai cần, nàng yêu ngươi, một mực mong ngươi trưởng
thành "
Trong phòng, Phượng Lan
Dạ vẫn nói chuyện, trấn an Nam Cung Diệp, không biết là bởi vì lời nàng nói...,
hay là hắn mệt mỏi, cuối cùng cũng an ổn chìm vào giấc ngủ, bất quá sắc mặt vẫn
rất yếu ớt, hơn nữa trên người nhiệt độ vẫn cao.
Nguyệt cẩn đi ra ngoài
cầm thuốc, rất nhanh đưa vào, Phượng Lan Dạ nhận lấy bảo Nguyệt cẩn đở dậy Nam
Cung Diệp nàng tới cho hắn uống, đáng tiếc liên tiếp đút vài hớp, Nam Cung Diệp
căn bản không há mồm, chén thuốc theo khóe miệng chảy xuống, bên trong áo lót
màu trắng cũng dính bẩn rồi, cuối cùng chỉ đành phải để xuống, giúp hắn lau .
Đám người Nguyệt Cẩn cùng
Thiên Bột Thần nóng lòng, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu như
không uống thuốc như thế nào khỏe lại được?
" Vương Phi, phải
làm sao bây giờ?"
Phượng Lan Dạ lông mày
chau lại, nhất thời không có chủ ý gì, nàng chưa từng gặp qua loại tình huống
này, hắn không chịu uống thuốc phải làm sao bây giờ? Trước mắt thân thể còn
nóng lên, chỉ có hạ nhiệt, tâm trí mới có thể
khôi phục, người mới sẽ tỉnh lại.
"Các ngươi đi ra
ngoài đi, để ta."
Hai đại nam nhân kinh
ngạc nhìn Tiểu Vương phi, không biết nàng có biện pháp tốt gì, trong chốc lát
giật mình, rất nhanh đi ra ngoài, Phượng Lan Dạ dặn dò bọn họ: “Tối nay ta tới
coi chừng hắn, những người đang làm nhiệm vụ thì lưu lại, những người khác đi
nghỉ ngơi đi."
" Vâng, Vương
Phi."
Gian phòng lần nữa yên
tĩnh lại, Phượng Lan Dạ nhìn Nam Cung Diệp đang an tĩnh nằm, sắc mặt của hắn
càng ngày càng ửng hồng, nếu không uống thuốc, chỉ sợ sảy ra chuyện xấu, Phượng
Lan Dạ cắn răng một cái, bất chấp tất cả, bưng chén thuốc ở một bên lên, uống
một hớp trong miệng, chậm rãi cúi người, nhìn khuôn mặt kia càng ngày càng gần,
mặt không khỏi nóng lên, tim đập liên hồi, nàng mặc dù hiện tại mười ba tuổi, nhưng
tư tưởng, cũng là một cô nương mười tám mười chín tuổi, hơn nữa còn không có
nói qua yêu thương, đối mặt với hình ảnh hấp dẫn lòng người như vậy, nàng không
khỏi bối rối, cuối cùng đành nhắm mắt lại, chỉ vì cứu người mà làm, nhích tới
gần mặt hắn, cảm nhận được mặt hắn mềm mại nhẵn nhụi, mang theo mùi hương nhẹ
thoang thoảng, thấm lạnh một mảnh, khuôn mặt nàng càng áp gần,
cánh môi hắn không tự chủ được há mồm, để nàng đưa vào.
Một ngụm tiếp một ngụm,
cho đến khi gần hết, Phượng Lan Dạ mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này nàng mới phát
hiện khuôn mặt mình đầy mồ hôi, sợi tóc dính liền ở tóc mai, trong không gian
yên tĩnh, tim của mình đập lúc lên lúc xuống, rõ ràng vô cùng, trên ngực phập
phồng, hiếm thấy cảm xúc nổi lên sao động, nhìn nam nhân an tĩnh nằm, tầm mắt
không tự chủ được nhìn vào môi của hắn, độ cong ưu mỹ mê người, hơn nữa mới vừa
rồi đụng vào, cũng biết đôi
môi mềm mại tựa như cây bông, mịn màng vô cùng.
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn
mặt nhỏ bé của Phượng Lan Dạ đỏ au giống hoa hồng, mùi thơm bức người, nàng
không dám nhìn người trên giường nữa, chỉ cầm tay của hắn, khẽ tựa vào
bên giường.
Người trên giường không
biết là bởi vì uống xong thuốc, hay là biết có người một mực ở bên cạnh hắn,
nên an ổn ngủ, giữa lông mày sự thống khổ tản đi, cũng không nói mê sảng như
hồi nảy, chỉ là cầm thật chặc một bàn tay của Phượng Lan Dạ, tự hồ sợ nàng vứt
bỏ hắn, một loại cảm giác không buông ra, Phượng Lan Dạ rút tay cũng không
được, cuối cùng đành phải nằm ở bên giường của hắn, ngây ngốc nhìn hắn, từ
từ ngủ thiếp đi.
Một đêm đi qua, sáng sớm
khi ánh mặt trời đầu tiên xuyên thấu cửa sổ chiếu vào, người ngủ trên giường
giật mình, từ từ mở mắt, trong nháy mắt vẻ thị huyết nổi lên, quanh thân liền
toát lên sát khí, nhưng khi ánh mắt từ từ nghiên về phía người ở bên giường
hẹp, ánh mắt không tự chủ được trở nên mềm mại, thật giống như thấy bảo bối
mình yêu thích nhất vậy, một tay buông ra sờ tóc của nàng, lông mày, ánh mắt
của nàng, tiểu nha đầu vừa xinh đẹp vừa đáng yêu của hắn, đối với hắn cuộc đời
này chỉ làm được đúng một chuyện, chính là cứu nàng, còn làm cho nàng thành phi
tử của mình, đêm qua phát sinh hết thảy, trong tiềm thức hắn đầu biết đến, nàng
vẫn phụng bồi hắn nói chuyện, sau đó mớm thuốc cho hắn, đôi môi mềm mại, đụng
chạm vào trên môi của hắn, làm cho tim của hắn đắm chìm, không hề bối rối bất
an nữa, bởi vì biết hắn còn có người muốn chiếu cố, có lẽ trước kia hắn không
chỉ không bảo vệ mẫu phi, ngược lại còn căm hận nàng, nhưng là sau này hắn phải
bảo vệ Lan nhi, không để cho ai xúc phạm tới nàng ấy.
Lan Nhi, ta sẽ chờ ngươi
lớn lên, sẽ một mực nơi này chờ ngươi.
Nam Cung Diệp si ngốc
nhìn tiểu nha đầu này, một đầu tóc đen che ở trên bả vai nho nhỏ, người thì gầy
yếu như vậy nhưng quanh thân ẩn chứa năng lượng khổng lồ, nếu không
có sự tồn tại của nàng, chỉ sợ hắn sẽ tránh không khỏi sự hành hạ lần này .
Người nằm ở bên giường
giật mình, Nam Cung Diệp thật nhanh buông tay ra, nhắm mắt lại làm bộ đang ngủ.
Phượng Lan Dạ giật mình,
cảm giác xương sống thắt lưng đều đau, buổi tối hôm qua cứ như vậy mà gục ở bên
giường ngủ một đêm, mở mắt ra nhìn thấy Nam Cung Diệp sắc mặt cuối cùng đã khôi
phục như cũ, giờ phút này rất an tĩnh ngủ ở trên giường, trong lòng nàng thở
phào nhẹ nhõm, thật ra thì hắn cũng không có gì đáng ngại, chỉ là một lúc mất
đi tâm trí, mới có thể nổi điên lên, tiện đà hôn mê bất tỉnh, hiện tại cuối
cùng đã không có chuyện gì rồi, tin tưởng kế tiếp hắn có thể bình tĩnh xử lý
chuyện này.
Nghĩ tới đây, Phượng Lan
Dạ đứng lên, chuẩn bị trở về phòng rửa mặt một phen, ai biết nàng vừa động, người
trên giường liền tỉnh lại, mở mắt nhìn nàng, ôn nhu gọi:
"Lan Nhi?"
" ừ, ngươi đã tỉnh,
không có chuyện gì là tốt rồi."
Phượng Lan Dạ gật đầu,
vươn ra bàn tay nhỏ bé sờ trán của hắn một chút, xác định không
còn nóng cũng không có cái gì không tốt, nên không lo lắng nữa.
“ không nghĩ tới nhiều
năm nay ta vẫn hận mẫu phi như vậy, thì ra mẫu phi lại rất yêu thương ta
."
Nam Cung Diệp nghĩ đến
dòng chữ nhìn thấy tối hôm qua, cả người đình ngưng tụ nồng đậm bi thống ở bên
trong, ánh mắt sâu u, nổi lên một tia lửa, trên ngũ quan tuấn mỹ hiện lên lãnh
ý, có một số việc chưa chắc như mặt ngoài nhìn qua, mặc dù hắn hoài nghi, nhưng
lại chưa từng nghĩ tới có một ngày có thể tận mắt thấy mẫu phi lưu lại dòng chữ
bằng máu, nàng đã dùng sức lực như thế nào mới lưu lại
được mấy chữ này.
Phượng Lan Dạ nhìn hắn
rất đau lòng, vội vươn tay ra cầm lấy tay lấy hắn: "Đừng suy nghĩ, ta
nghĩ Ngọc phi nương nương lưu lại mấy chữ này, là muốn cho ngươi hiểu nàng yêu
ngươi, muốn vui vẻ ngươi, nàng nhất định ở một nơi nào đó phụng bồi theo ngươi,
mà không phải để ngươi khổ sở như vậy, nếu ngươi như vậy nàng ngược lại không
an lòng."
Nam Cung Diệp ngửa đầu
lên, trên mặt đã bình tĩnh lại, dùng sức gật đầu: "Ừ, ta tin tưởng nàng sẽ
ở nơi nào đó nhìn ta."
Nói xong thì không nói
thêm gì nữa, yên lặng khoản một nén hương, mới ngửa đầu lên nhìn về Phượng Lan
Dạ: "Lan Nhi, ta nhất định sẽ tra rõ chuyện này, nếu người nào đã hại
nàng, ta sẽ không tha cho hắn, bất kể là ai?"
Âm thanh ngoan lệ, thật
giốn như Tu La địa ngục với sát cơ nặng nề
Phượng Lan Dạ không nói
gì thêm, không biết phía sau đích thực tột cùng là chuyện thế nào, bất quá nàng
sẽ giúp hắn tra rõ .
“Ngày hôm qua ta đã hỏi
qua Hoa phi, biết được một chuyện."
Phượng Lan Dạ dừng lại
nhìn Nam Cung Diệp, hắn đang lẳng lặng nhìn nàng vừa khôi phục lại vẻ bí hiểm,
thấy Nam Cung Diệp trấn định tự nhiên, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói
tiếp: "Thật ra thì Hoa phi trước
kia chỉ là một phi tử nho nhỏ, cũng không phải đứng trong hàng ngũ bốn phi, bởi
vì nàng cùng Hoàng quý phi tình như tỷ muội, Hoàng quý phi trước khi chết mới
thỉnh cầu hoàng thượng, hảo hảo chiếu cố mẫu tử các nàng, hoàng thượng mới có
thể thăng Hoa phi, trở thành một trong bốn phi, mà trong bốn phi trừ Mai Phi,
Nguyệt phi, còn có mẫu phi của
ngươi Ngọc phi nữa."
Nam Cung diệp ánh mắt sâu
như hàn đầm, trầm giọng mở miệng: "Như vậy Hoa phi có biết năm đó Ngọc Vãn
điện đã xảy ra chuyện gì hay không ?"
Phượng Lan Dạ lắc đầu:
"Ta nghĩ nàng không biết, nếu như biết nàng sẽ không nói chuyện Hoàng quý
phi, Hoàng quý phi Diệp Tương Tình, là mẫu phi của Ngũ hoàng tử Thụy Vương ,
nghe nói nữ nhân hoàng thượng yêu chỉ có vị Diệp Tương Tình kia, như vậy hắn vì
sao phải đem Thụy Vương đuổi ra kinh thành, từ góc độ này mà nói, sợ rằng người
hoàng thượng chọn thái tử vẫn là vị Thụy
Vương gia này, hắn làm như vậy chỉ vì bảo vệ Thụy Vương gia"
" Ngũ hoàng
huynh?"
Nam Cung Diệp con ngươi
chợt lóe lên ánh sáng, đối với đại vị tranh giành, hắn không có gì hứng thú,
nhưng nếu vì vậy mà mẫu phi hắn chết đi, thì hắn không thể không làm rõ.
" chẳng lẽ mẫu phi
ta chết đi cùng Hoàng quý phi có liên quan?"
Nam Cung Diệp trầm mặc
nghĩ, tìm kiếm bí ẩn đã bị giấu kín trong chuyện này, đứng ở bên giường Phượng
Lan Dạ nhăn lông mày.
"Nghe nói vị Hoàng
quý phi đó là bị bệnh chết, sau đó hoàng thượng cưng chìu mẫu phi
ngươi, nếu như hoàng thượng thật yêu vị Hoàng quý phi kia, làm sao lại đi cưng
chìu mẹ ngươi đây? Trong chuyện này?"
Phượng Lan Dạ không có
nói tiếp, Nếu hết thảy thật sự là hoàng thượng thiết cục, vậy thì hắn quá ác
độc rồi, đến tột cùng Ngọc phi đã làm chuyện gì khiến cho hoàng thượng phải
hành động như vậy, còn đem Nam Cung Diệp đưa đến nơi đầu sóng ngọn gió, mới
nghĩ tới đây thôi liền không rét mà run, đây là phụ hoàng sao? Nếu như nói hết
thảy không phải là hoàng thượng thiết kế, thì lại có người phương nào mà bày
được bố cục thiên y vô phùng đến thế, nhiều năm như vậy mà không có một chút
tin tức tiết lộ ra ngoài.
Nam Cung Diệp mặt âm
ngoan thành một mảnh, thật giống như sự yên tĩnh trước cơn bão táp, thực đáng
sợ, con ngươi lóe lên sát khí.
"Ngươi nói là phụ
hoàng đã động tay chân?"
"Ta hi vọng không
phải, nhưng bố cục cao sâu như thế, còn có thái độ không hợp lý của hắn trong
chuyện này, không thể không làm cho người ta hoài nghi, một người khôn khéo như
thế, sao lại không biết cưng chìu ngươi, sẽ có
hại đến ngươi chứ? Nếu như hắn thật là một người bình thường, hoặc là người mơ
hồ thì có thể, đáng tiếc hắn hết lần này tới lần khác lại là một ông vua khôn
khéo."
Phượng Lan Dạ nói xong,
liền không nói gì nữa, hãy để cho hắn tự nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn phải
tiếp nhận những tin tức này, quả thật có chút làm cho người ta khó chấp nhận,
đầu tiên là mẫu phi lưu lại dòng chữ, hiện tại lại dính líu đến hoàng thượng,
nàng biết thật ra thì, có rất nhiều chuyện trong lòng Nam Cung Diệp đã có sự
nghi ngờ, nhưng là chờ sự thật phơi bày ra, đó là hai việc khác nhau .
Đợi đến khi Phượng Lan Dạ
đi ra ngoài, Nam Cung Diệp dùng sức đánh lên cột giường, liền nghe được thanh
âm vang lên, sau đó thì không có một tia thanh âm nào nữa.
Phượng Lan Dạ trở về từ
phòng, Diệp linh cùng Hoa Ngạc đang ở ngoài cửa nhìn quanh, vừa nhìn thấy nàng
trở lại, vội cung kính hỏi thăm: "Vương
Phi, Vương gia có khỏe không."
" ừ, không có chuyện
gì."
Nàng đi thẳng vào trong,
Hoa Ngạc theo phía, Diệp linh mang hai nha đầu đi chuẩn bị đồ ăn sáng, rất
nhanh liền đưa lên.
" Vương Phi, người
đói rồi, nhịn một đêm, đã mệt mỏi đi, ăn xong nghỉ ngơi một chút."
Diệp linh quan tâm mở
miệng, Phượng Lan Dạ gật đầu, đêm qua thật ra thì nàng cũng không làm cái gì,
chẳng qua là gục ở bên giường ngủ rất khó chịu, toàn thân đau, nhất là lưng.
Bên trong phòng khách rất yên tĩnh, không có một chút tiếng
vang, Phượng Lan Dạ an tĩnh ăn cơm,
bất quá chỉ ăn mấy đũa. Liền dừng lại, gương mặt tự nhiên đỏ lên, kiều diễm
chói mắt.
Nàng đang nhớ lại hình
ảnh tối hôm qua dùng miệng mớm thuốc, Nam Cung Diệp tựa hồ không biết chuyện
tối hôm qua, nghĩ như vậy,
trong lòng nàng còn thản nhiên một chút, bằng không, không biết như thế nào để
đối mặt với hắn, thật là quá xấu hổ.
Một bên Diệp linh
nhìn Tiểu Vương phi ngây người, vội vàng hỏi thăm: "Vương Phi không hợp
khẩu vị sao? Để nô tỳ chuẩn bị cái khác"
" Không, rất tốt, ta
không có khẩu vị, dọn xuống đi."
Phượng Lan Dạ để đũa
xuống, nàng quả thật ăn không nổi, xoay người hướng bên trong đi tới.
Diệp linh ý bảo Diệp
khanh cùng hai nha hoàn mặt đồ hồng đem đồ vật thu dọn đi xuống, mình giúp Tiểu
Vương phi vào phòng ngủ, hầu hạ nàng nghỉ ngơi.
Phượng Lan Dạ trợn tròn
mắt nằm ở trên giường, trong lúc nhất thời ngủ không được, nhìn hai tiểu nha đầu,
nàng lại nhớ tới nữ tử Kiều Lung còn đang ở trong phủ, nữ nhân này đến tột cùng
là lai lịch ra sao, còn nữa, nàng ta võ công hay không?
Nghĩ tới đây khóe môi nở
ra nụ cười, ngoắc tay ý bảo Diệp linh đưa tai tới thấp giọng nói thầm mấy câu.
Diệp linh lập tức mặt mày
hớn hở, vui mừng không dứt: "Tốt, để nô tỳ đi làm?"
Xoay người kéo Hoa Ngạc
đi ra ngoài, Hoa Ngạc không biết chủ tử nói cái gì, liền đuổi theo Diệp linh
hỏi, hai người một đường vừa đi vừa nói, Phượng Lan Dạ an tĩnh nằm
nghỉ ngơi, trong đầu không tự chủ được lại nghĩ tới hình ảnh buổi tối hôm qua,
vẻ mặt càng ngày càng đỏ, vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ mặt của mình, Phượng Lan Dạ
a Phượng Lan Dạ, ngươi có phải quá háo sắc rồi hay không, làm sao cứ nghĩ đến
chuyện này vậy, sau này không cho phép suy nghĩ nữa, ngủ, nàng tự mình ra lệnh
cho mình, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Bên trong Thanh Mãn viện,
Kiều Lung đang ở bên trong viện đi dạo, vẻ mặt như có
điều suy nghĩ, không nghĩ tới Tề vương lại làm cho nàng hết đường xoay xở, ở
Long Tường quốc, nàng muốn làm gì thì làm, có bao giờ bực mình, ấm ức bực mình
như vậy đâu, càng nghĩ trong lòng càng phiền, lúc này phía trước viện môn vang
lên thanh âm càng ngày càng gần.
Kiều Lung vừa nhấc đầu
trông qua, liền thấy nha đầu lần trước kiếm nàng tìm phiền toái, đang lĩnh một
đám người tới đây, ánh mắt không khỏi lãnh, giận nhìn chằm chằm người đang đi
đến.
Thật là tức giận mà, rất
muốn hảo hảo dạy dỗ các nàng một bữa, bất quá, Kiều Lung chợt nhớ tới một
chuyện.
Nếu bây giờ cùng đám nha
đầu này động thủ, mình lại bị thương, vậy trong thời gian ngắn không cần ra
khỏi Tề vương phủ rồi, khóe môi vẽ nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
Lúc này Diệp linh đã mang
theo một đám người đi tới, thật nhanh vây quanh Kiều Lung, tức giận nhìn chằm
chằm nàng.
" Kiều Lung, bệnh
của ngươi đã tốt rồi, chúng ta đi đưa ngươi xuất phủ."
Kiều Lung sửng sốt, nàng
cho là những người này tìm đến gây sự, không nghĩ tới lại trực tiếp đuổi nàng
xuất phủ, nàng làm sao có thể đi, nghĩ tới đây, liền vươn tay đè lại lồng ngực
của mình, mềm mại đáng yêu suy yếu mở
miệng: "Diệp linh, Vương Phi các ngươi giữ ta lại để dưỡng thương, ngươi
chỉ là một tiểu nha hoàn muốn
làm gì?"
Diệp linh khóe môi vẽ ra
nụ cười lạnh: " Vương Phi chúng ta lưu lại ngươi là để dưỡng thương, nhưng
bây giờ thương thế của ngươi tốt rồi, còn không đi, chuyện này cũng không phải
do ngươi quyết định."
"Người đâu, đem
người này kéo ra ngoài."
" vâng"
Đi theo phía sau chính là
nha hoàn Liên viện, chừng bảy tám người, một người đi qua kéo thân thể của Kiều
Lung, Kiều Lung nào muốn đi, liền giả vờ lảo đảo ngã tránh trái, tránh phải,
vừa lúc đụng vào trên cây cột, đau đến nhe răng nhíu mài, nước mắt chảy xuống,
chỉ vào Diệp linh.
"Các ngươi thật quá
đáng, ta muốn đi tìm Vương Phi các ngươi."
" Vương Phi đang
nghỉ ngơi, lần trước cũng là bởi vì ngươi, chúng ta mới bị phạt, lần này vô
luận như thế nào không thể để cho Vương Phi biết."
Phía sau mấy
tiểu nha hoàn phụ họa : "Đúng, không thể để cho Vương Phi biết, nếu không
chúng ta lại bị phạt.
" Đem nàng kéo ra
ngoài, cùng nàng nói nhảm làm cái gì."
Diệp linh ra lệnh một
tiếng, mấy người phía sau như lang như hổ nhào đầu về phía trước, bất kể
Kiều Lung là mỹ nhân quốc sắc thiên hương như thế nào, lúc này Kiều Lung bất
chấp đau đớn nhảy dựng lên, đang ở lúc mấy người Đông ngã Tây đụng, chỉ nghe
được nàng gào thét lên: "Các ngươi khi dễ ta, các ngươi khi dễ ta."
Tiếng khóc, vang động cả
Thanh mãn viện yên tĩnh và truyền tới quản gia Vương Phủ , lập tức có người đi
bẩm báo cho Tích quản gia, Tích quản gia nhanh chóng, vội vàng dẫn người đi tới
xử lý, chỉ thấy Diệp linh hùng hổ mang
theo mấy tên nha hoàn đang vây bắt Kiều Lung, Kiều Lung giờ phút này mệt mỏi,
thân thể ngồi chồm hổm trên mặt đất, đầu tóc toàn bộ tản mát , y phục cũng bị
xé thành bảy tám mảng, nhìn qua thê thảm vô cùng.
Tích quản gia quát một
tiếng bảo ngưng lại: "Diệp linh, ngươi đang ở đây làm gì? Coi chừng Vương
Phi lại phạt ngươi."
Diệp linh vẻ mặt không
sợ hãi, trên thực tế nàng sớm nói. . . . . . , mấy người gia đinh phía sau
nàng, thật sự cũng không động thủ, chẳng qua là hù dọa nàng mà thôi, ai biết nữ
nhân này sau một phen xô đẩy, trên người lại vùi vập, tựa hồ bị đánh cho không
nhẹ, nhưng nàng nhìn được rất rõ ràng, mấy người các nàng căn bản không có động
thủ, nữ nhân này xem ra không đơn giản a, khó trách Vương Phi bảo nàng dẫn
người đi tới thử dò xét nàng ta, coi thử nàng ta đang cất dấu cái gì?
Nàng ta muốn làm gì.
Tích quản gia phân phó
người phía sau đở Kiều Lung đứng dậy, mặt không chút thay đổi phân phó hai nha
đầu bên trong Thanh Mãn viện : "Còn không đem người mang vào đi rửa
mặt."
"Dạ, Tích quản
gia."
Hai tiểu nha đầu kia lên
tiếng trả lời, rồi dìu Kiều Lung đi xuống.
Tích Đan xoay người lại
bước tới trước mặt Diệp linh, sắc mặt âm trầm khiển trách: "Diệp linh,
ngươi vừa gây chuyện, coi chừng Vương Phi trừng phạt ngươi."
Diệp linh không sợ không
run mở miệng: "Tích quản gia yên tâm, Diệp linh đã làm như vậy, tự biết đi
nhận tội với Vương Phi."
Nói xong xoay người mang
người rời đi, Tích đan đứng ở tại chỗ trợn mắt há miệng nhìn, không biết đây là
ý gì? Lúc này có người đi tới: "Tích quản gia, có người trong cung đến,
nói hoàng thượng bảo Vương gia nhập cung."
"Được, ta đi Tuyển
viện bẩm báo Vương gia."
Tích quản gia lập tức đi
ra ngoài, cũng không để ý tới động tĩnh Thanh Mãn viện .
Tuyển viện, trong phòng
Phượng Lan Dạ , Diệp linh đang bẩm báo chuyện đã xảy ra, nàng vốn định đợi Tiểu
Vương phi tỉnh lại mới bẩm báo , ai biết Vương Phi căn bản không có ngủ, nàng
liền nhanh chóng bẩm báo.
Phượng Lan Dạ lông mài
nhíu lại, ánh mắt lạnh lẽo, tựa vào giường không nhúc nhích.
Tốt cho ngươi Kiều Lung ,
thì ra ngươi biết võ công, e rằng thân thủ còn rất bất phàm, xinh đẹp lại có
tâm kế, còn có thêm thân thủ bất phàm cô gái này đến tột cùng từ nơi nào nhô ra
, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, vậy tối hôm đó chính là nàng ta đã ám sát
mình sao, lúc đó không nhìn thấy bóng người chỉ nhìn thấy một quầng sáng, trên
người nàng ta nhất định là ẩn dấu bảo vật, đêm đó nàng để cho Thiên Bột Thần đi
bắt người, thế nhưng không công mà về, không chỉ như thế, ngay cả một chút đầu
mối cũng không có, muốn từ trong tay Thiên Bột Thần chạy đi, sợ rằng có rất ít
người làm được như vậy, nhưng vì sao hắn không nói gì?
Chẳng lẽ Kiều Lung cùng
Thiên Bột Thần?
Phượng Lan Dạ nghĩ tới
đây liền không có nghĩ tiếp, bởi vì nàng không nghĩ Thiên Bột Thần sẽ làm như
vậy, hắn đi theo Nam Cung Diệp đã nhiều năm, ngay cả tuổi thọ của mình cũng
chịu bị tổn hại, người như vậy làm sao lại bán đứng bọn họ chứ, nhưng mà chuyện
gì xảy ra? Xem ra nàng nên lưu tâm một chút.
Vừa nghĩ đến đây, liền
nghe được phía ngoài có tiếng nói, nàng cau mài phân phó: "Phía ngoài có
chuyện gì? Đi xem một chút."
"Dạ, Vương
Phi."
Diệp linh đi ra ngoài,
Hoa Ngạc đi tới hầu hạ Phượng Lan Dạ , rửa mặt, búi tóc lên lộ ra gương mặt
xinh đẹp động lòng người.
Rất nhanh Diệp linh đi
vào bẩm báo: "Vương Phi, là hoàng thượng bảo Vương gia tiến cung, nghe
Tích quản gia nói, Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ bắt
được một nhóm nghiệt đảng."
Nghiệt đảng này đại khái
chính là Trưởng Tôn nhất tộc , chuyện này thì bọn họ biết nên Phượng Lan Dạ
không quan tâm, nàng lo lắng chính là tối hôm qua Nam Cung Diệp mới bị kích
thích, hôm nay nếu đi vào cung chỉ sợ sẽ làm cho hoàng thượng nghi ngờ, vừa
nghĩ tới đây nàng liền nóng lòng, thật nhanh lắc mình xông ra ngoài.
Đúng lúc nhìn thấy Nam
Cung Diệp từ một con đường khác đi ra cửa, dưới ánh mặt trời, hắn một thân y
phục màu trắng cẩm y, một thân bạch y này ngay cả một chút trang sức cũng không
có, trắng tựa như tuyết trên núi cao, như mây trên bầu trời xanh, không nhiễm
bất kỳ một chút bụi trần, ngũ quan tuấn mỹ, như khắc như họa, giở tay nhấc chân
lại càng ưu nhã vô cùng, Phượng Lan Dạ thấy vậy sửng sốt, cũng dừng lại cước
bộ, không nghĩ tới hắn khôi phục mau như vậy.
Nam Cung Diệp đã chú ý
tới, ngoắc tay ý bảo Phượng Lan Dạ đi qua, đợi đến nàng đi tới phụ cận, thì
vươn tay sờ sờ đầu của nàng, ôn nhu mở miệng.
"Đợi ở trong phủ
đừng có chạy lung tung, Bổn vương rất nhanh sẽ trở lại."
" Ngươi để cẩn thận
một chút "Phượng Lan Dạ nhẹ nhàng nói, nhìn hắn đi ra ngoài, cho đến khi
khuất dạng nàng mới từ từ rời đi.
Nam Cung Diệp rời đi
Vương Phủ tiến cung, Phượng Lan Dạ mặc dù lo lắng như cũ, nhưng cũng đã thản
nhiên hơn, Nam Cung Diệp đã khôi phục lại lãnh ngạo, nàng tin tưởng hắn tự có
chủ định, trước mắt nàng có chuyện khác làm.
Phượng Lan Dạ xoay người
đi vào phòng khách, Diệp linh cùng Hoa Ngạc đi theo phía sau, nàng phân phó Hoa
Ngạc: "Canh giữ ở trước cửa, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào?"
"Dạ, Vương
Phi."
Hoa Ngạc lên tiếng, đứng
ở trước cửa, nhìn Diệp linh theo sát phía sau chủ tử, đáy lòng hiện lên một cổ
chua xót, không nghĩ tới mình một đường theo chủ tử, kết quả là, chủ tử lại
không trọng dụng nàng, ngược lại đối với Diệp
linh tốt hơn so với mình, nên biết rằng các nàng đều là người của Vân Phượng
quốc, bao nhiêu năm tình cảm so ra đều hơn so với những người khác, nhưng kể từ
khi công chúa tỉnh lại, tình cảm đối với mình không giống như trước nữa, Hoa
Ngạc quay đầu nhìn bên ngoài viện, vẻ mặt ngơ
ngẩn.
Bên trong phòng khách,
Phượng Lan Dạ nào biết đâu rằng Hoa Ngạc trăm mối lo nghĩ, nàng gọi Thiên Bột
Thần ra.
"Thiên Bột Thần, ta
nghĩ để cho ngươi đi làm một chuyện?"
"Xin Vương Phi phân
phó."
Thiên Bột Thần cung kính
tuân mệnh, Phượng Lan Dạ vừa uống trà vừa mở miệng: "Giết kiều lung."
Nàng vừa nói xong, Thiên
Bột Thần đột nhiên ngửa đầu lên, mở to hai mắt khó tin, hắn cho là mình nghe
lầm, Tiểu Vương phi muốn giết Kiều Lung, chuyện gì đã xảy ra? Vì sao phải giết
Kiều Lung, lúc trước không phải đang rất tốt sao?
"Vương Phi vì sao
phải giết Kiều cô nương, chẳng lẽ là bởi vì Thiếu chủ?"
Chẳng lẽ là Thiếu chủ
thích Kiều cô nương, cho nên Vương Phi muốn động thủ, tại sao mình lại không
biết chứ, Phượng Lan Dạ ánh mắt buồn bả, trầm giọng mở miệng: "chuyện
không liên quan Vương gia, ta cảm giác Kiều Lung lai
lịch có chút quỷ dị, để tránh cho Tề vương phủ mang đến mầm tai vạ, cho nên
nhất định phải giết chết nàng."
"Vương Phi?"
Thiên Bột Thần cúi đầu
không dám nhìn Phượng Lan Dạ ngồi trên thượng vị, hắn phải làm sao bây giờ? Đến
bây giờ lão chủ nhân còn chưa có chỉ thị tới đây, lão chủ nhân rốt cuộc nghĩ
như thế nào, tại sao lại phái Kiều Lung tới chứ, thư của mình lão chủ nhân nhất
định đã nhận được, sao bây giờ còn chưa thấy động tĩnh, lão chủ nhân không phải
là người hồ đồ như vậy a.
Thiên Bột Thần trăm nghĩ
vẫn không có lời giải, bất quá Vương Phi vẫn chờ hắn đáp lời, nên nhanh chóng
đáp.
" dạ, thuộc hạ đi
làm ngay."
Thiên Bột Thần lắc mình
rời đi, Phượng Lan Dạ nhìn giữa không trung, nhẹ nhàng nhu động khóe môi, Thiên
Bột Thần a Thiên Bột Thần, mặc dù một thân võ công, nhưng là đối với giao
tế gặp gỡ, ngươi lại kém một
chút, mới vừa rồi gương mặt luôn luôn không thay của ngươi, đã bị ta nhìn ra,
Kiều Lung kia và ngươi rõ ràng có quan hệ, xem ra chuyện xem ra chuyện này phải
giao cho Nam cung Diệp rồi, hẳn là để hắn xử lý chuyện này.
Phượng Lan Dạ gọi Diệp linh:
"Ngươi ở bên ngoài Thanh Mãn viện, chú ý đến một chút, chớ kinh động người
khác, có tình huống gì lập tức tới bẩm báo cho ta."
"Dạ, Vương Phi,
"Diệp linh biết điều lĩnh mệnh đi.
Nhưng đến xế chiều cũng
không có bất cứ động tĩnh gì, Diệp linh tùy lúc đều phái tiểu nha hoàn tới đây
bẩm báo, đến tối, Nam Cung Diệp cũng trở lại, khuôn mặt lạnh lẽo lạnh lùng
nhưng vẫn tuấn mỹ, chẳng qua là cả người quanh thân hàn khí bao phủ, khiến cho
người khác biết được tâm tình hắn giờ phút này không tốt, cho nên không ai dám
tới gần bên cạnh a, chỉ có Phượng Lan Dạ không sợ hãi, trực tiếp đi tới.
“ Đã về, không có việc gì
chứ?"
Hai người một đường đi
vào khách sãnh ngồi xuống, Diệp linh dâng lên nước trà liền lui xuống.
"Nhị hoàng huynh
cùng tứ hoàng huynh chia ra bắt được một phần dư đảng của Trưởng Tôn nhất tộc,
phụ hoàng ngợi khen bọn hắn.”
Nam Cung Diệp thấp giọng
vang lên, Phượng Lan Dạ liếc hắn, có thể thấy được tâm tình hắn bây giờ thật
không tốt, đại khái là bởi vì chuyện của Ngọc Phi tối hôm qua , cho nên đối với
hoàng thượng trong lòng có bài xích.
"Đây vốn là công lao
của Tề vương phủ chúng ta ."
Thật ra thì Phượng Lan Dạ
không thèm để ý những thứ này, chẳng qua vì muốn
chuyển đổi đề tài, không muốn Nam Cung Diệp vẫn quấn quýt chuyện của Ngọc phi,
quả nhiên nàng vừa nói xong, Nam Cung Diệp hừ một tiếng: "Ta không hám
những thứ này."
Phượng Lan Dạ lông mày
nhỏ thanh tú nhắn cau lên , nhìn Nam Cung Diệp, nghĩ tới chuyện của Thiên Bột
Thần rốt cuộc có nên nói cùng hắn hay không, gần đây phát sinh nhiều chuyện
cũng làm hắn mệt lắm rồi, nhưng Thiên Bột Thần là thủ hạ của hắn, nàng cũng
không thể sử lý chuyện này, hơn nữa nàng cũng không còn bổn phận này.
Mặc dù Phượng Lan Dạ chưa
nói, nhưng Nam Cung Diệp đã biết nàng đang suy nghĩ chuyện của mình, liếc mắt
nhìn nàng: “ Lan Nhi nói suy nghĩ của mình đi?"
" ừ."
Phượng Lan Dạ gật đầu:
"Ngày hôm nay ta phái Diệp linh đi dò xét Kiều Lung, nữ nhân kia có võ
công, sau đó ta cho Thiên Bột Thần đi giết nàng."
Nói tới đây, Phượng Lan
Dạ dừng lại, muốn nhìn vẻ mặt Nam Cung Diệp một chút, nam nhân này ngũ quan
tuấn dật, khí thế nhẹ như mây bay, không có một tia biến hóa, thấy Phượng Lan
Dạ không nói, hắn nhướng lông mày: “ sau đó thì sao?"
" ta phát hiện Thiên
Bột Thần có biến hóa."
" Thiên Bột
Thần?" đôi mắt Nam Cung Diệp chuyển lạnh, lãnh khốc dị thường, gần đây hắn
bị quá nhiều kích thích, mọi người bên cạnh đều có chuyện dấu diếm hắn,
nghĩ đến đây , Nam Cung Diệp vung tay lên, một cổ khí lưu cường đại bắn đi ra
ngoài, làm cho một bình hoa men sứ xanh ở góc khách sãnh vỡ nát, hóa thành phấn
bột, rơi trên mặt đất, phủ đầy đất
đều là màu trắng.
Nam Cung Diệp biết Phượng
Lan Dạ nói như thế, tất nhiên đã nắm chắc chuyện, cho nên hắn mới tức giận như
thế, giờ phút này hắn biết Thiên Bột Thần không có ở bên cạnh, cho nên lập tức
phái Nguyệt Cẩn đi vào.
"Đi tìm Thiên Bột
Thần."
" Dạ"
Nguyệt Cẩn không biết xảy
ra chuyện gì, mà Vương gia sắc mặt
lại khó coi như thế , Tiểu Vương phi sắc mặt cũng không dễ nhìn, không biết
Thiên Bột Thần chọc tới người nào đây.
Phượng Lan Dạ mắt thấy
Nguyệt Cẩn đã đi ra ngoài, liền nhanh chóng kêu một tiếng: "Hắn đang ở bên
Thanh Mãn viện."
Ban ngày hắn sẽ không
xuất hiện, vì sợ người nhìn thấy, bây giờ là buổi tối, hẳn là sẽ xuất hiện.
" Thuộc hạ
biết."
Nguyệt Cẩn lắc mình đi ra
ngoài, phòng khách lâm vào yên tĩnh, Phượng Lan Dạ thấy Nam Cung Diệp cả người
rất âm ngao, liền đi qua đưa tay lôi kéo hắn: "Đừng suy nghĩ nhiều, ngươi
còn có việc phải làm, không tới thời khắc cuối cùng , cái gì cũng có biến hóa,
đừng đè nén mình."
Nam Cung Diệp không nói
gì, nắm chặc thân thể Phượng Lan Dạ, kéo người nàng nhích lại gần mình, ôn nhu
mở miệng, .
"May là vẫn có nàng
ở bên cạnh ta, nếu không ta sợ chống đỡ không nổi."
" tất cả rồi sẽ
qua."
Thanh Mãn viện, bốn phía
hoàn toàn yên tĩnh, trong phòng khách không lớn , Kiều
Lung đang một tay bám lấy đầu, trầm tư nghĩ, dung nhan trở nên đăm chiêu đắm
chìm ở trong bóng tối, nhìn không rõ lắm, mông lung thành một mảnh.
Hai tiểu nha hoàn ở hành
lang ngoài cửa ngồi lặng lẽ nói chuyện, ngoài ra không còn âm thanh nào khác.
Kiều Lung trong lòng tức
giận không thôi, mình là Đại công chúa Long Tường quốc, lúc nào lại bị đối đãi
như vậy, hơn nữa nàng là Quỳ cơ lão nhân đưa tới đám hỏi, cái nha đầu chết tiệt
kia là thứ gì chứ, vậy mà Tề vương cưng chìu nàng ta như vậy, thật không biết đầu
óc hắn có vấn đề, hay là ánh mắt bị mù, bằng không chính là nha kia dở ra yêu
thuật rồi, nàng tuyệt đối
không cam lòng cứ như vậy mà bại trận, đang suy nghĩ thì bỗng nhiên một cổ
cường đại chưởng phong chạm mặt phóng tới, Kiều Lung thật nhanh xoay người,
tránh chưởng phong, hướng chỗ tối kêu lên.
" Thiên Bột Thần,
ngươi trúng gió a, dám cả gan đối với ta động thủ."
Thiên Bột Thần lộ ra thân
ảnh, mặt không chút thay đổi mở
miệng: "Tiểu Vương phi đã hoài nghi ngươi, ngươi lập tức rời đi Vương
Phủ."
"Nàng hoài nghi ta,
thì thế nào? Ta mới là cháu dâu mà Quỳ cơ lão nhân nhận định, hắn nhận định
chính là ta, không phải nha đầu chết tiệt kia, nàng coi
là thứ gì, nàng hoài nghi thì ta sợ nàng sao? Cho dù đánh nhau nàng cũng chưa
chắc đánh thắng được ta."
Kiều Lung ban ngày vốn bị
một bụng oán khí, vì ở lại, chuyện mất mặt gì nàng cũng làm, bị một tiểu nha
đầu trong vương phủ ức hiếp, không phải một lần mà ba lần khi dễ, hiện
tại tên đáng chết này lại còn
tới khi dễ nàng.
"Ngươi không đi cũng
phải đi."
Thiên Bột Thần quyết
liệt, vô luận như thế nào hắn sẽ không để cho nữ nhân này lưu lại, bởi vì nàng
ta lưu lại sẽ làm làm hỏng tia nhân tình cuối cùng giữa thiếu chủ cùng lão chủ
nhân, hắn tình nguyện bị Thiếu chủ cùng Tiểu Vương phi trách phạt, cũng không
để bất luận kẻ nào phá hư tình cảm giữa bọn họ.
Kiều Lung không nghĩ tới
Thiên Bột Thần chỉ một thuộc hạ nho nhỏ
thế nhưng dám can đảm phản bội chủ tử, nàng không khỏi giận dữ, phất tay tiến
lên, cùng Thiên Bột Thần đánh nhau.
Hai đạo thân ảnh xuyên
qua khách sãnh, thỉnh thoảng nghe được có tiếng vang lên, ngoài cửa có tiểu nha
đầu kêu lên: "Bên trong hình như có tiếng đánh nhau, mau đi xem một
chút."
Thiên Bột Thần thân hình
nhảy lên, từ cửa sổ phóng ra ngoài, ném lại một câu: "Có bản lãnh ra ngoài
đánh."
" ta sợ ngươi."
Kiều lung phi thân ra,
theo sát phía sau Thiên Bột Thần ra ngoài, hai tiểu nha hoàn của Tề vương phủ
chạy vào, chỉ thấy bên trong phòng khách không có một bóng người, chỉ có cái
bàn ngổn ngang ngã trên mặt đất, Kiều cô nương đi nơi nào? Hai người thu dọn
xong đồ, đi ra ngoài tìm Kiều Lung.
Hai người Thiên Bột Thần
cùng Kiều Lung, bay thẳng ra, đến không nơi không có người: “ ở đây đi, ngươi
tới đi ta không nhường.”
Kiều lung mặc dù võ công
cao cường, thân thủ vô cùng lợi hại, nhưng là nữ lưu, không có lực bền bỉ như
nam nhân, cho nên đánh một trận, liền có chút cố hết sức, mà Thiên Bột Thần hạ
thủ càng ngày càng độc, tựa như không chút lưu tình, Kiều Lung thở hào
hển kêu lên: "Ngươi thật
dám đối đãi với ta như thế, ngươi là cái đồ vong ân phụ nghĩa" .
“ Ta chỉ làm chuyện ta
cho là đúng."
Thiên Bột Thần lời vừa
nói xong, một chưởng tung ra ngoài, Kiều Lung khom lưng, lật ngữa người 180° ra
phía sau, đợi đến khi nàng đứng lên, Thiên Bột Thần một ... chưởng tiếp theo đã
sát phía sau đánh tới, một chưởng đánh ở trước ngực của nàng, nàng cảm thấy
trước ngực tê dại, mặt quay cuồng, nhiệt lưu chuyển động, nhịn không được
wow một tiếng phun ra một
búng máu, Thiên Bột Thần vừa thu lại tay, lui về phía sau một bước nhìn Kiều
Lung.
" ta sẽ không cần
mạng của ngươi, ngươi hãy rời đi Vương Phủ, nếu tiếp tục vào Tề vương phủ, thì
đừng trách ta không khách khí."
Nói xong thân hình chợt
lóe lên rồi biến mất không thấy, Kiều Lung giận đến nỗi vung tay đấm mặt đất,
tàn bạo kêu lên: "Thiên Bột Thần, ngươi cho rằng ngươi ngăn cản được ta
sao, nằm mơ ."
Bốn phía trừ tiếng gió ra
không một tiếng động nào nữa, Kiều Lung lảo đảo đứng lên, điều chỉnh hơi thở,
mặc dù nội lực bị hao tổn, nhưng quả thật không lấy mạng của nàng, con ngươi
của Kiều Lung chợt lóe lên tia máu lạnh, ngẩng đầu nhìn trời, Thiên Bột
Thần ngươi cho rằng ta không chuẩn bị mà đến sao? Nói xong liền xoay người
đi.
Thính đường trong Tuyển
viện, Nguyệt Cẩn mới vừa bẩm báo là tìm không được Thiên Bột Thần xong.
Nam Cung Diệp sắc mặt
càng phát ra khó coi, lạnh lùng trừng
mắt nhìn phía ngoài, cho đến khi quanh mình truyền đến dòng khí, mới âm ngao
thị huyết mở miệng: "Thiên Bột Thần."
Thiên Bột Thần lên tiếng
hiện thân, nhìn Vương gia cùng Tiểu Vương phi đang bên trong phòng khách, còn
có đám người của Nguyệt Cẩn, hắn bất động thanh sắc ôm quyền: "Thuộc hạ ra
mắt Thiếu chủ"
"Nói đi, nếu ngươi
giấu diếm một chữ, ta sẽ phế đi ngươi."
Nam Cung Diệp lạnh lùng
thị huyết mở miệng, gằn từng chữ, mang theo Tinh Phong Huyết Vũ, không có một
chút ấm áp: "Kiều Lung là ai? Cùng ngươi có quan hệ gì."
" Thiếu chủ, thuộc
hạ cùng kiều cô nương không quen, thuộc hạ mới vừa phụng lệnh Tiểu Vương phi,
giết Kiều cô nương."
" ngươi giết
nàng?"
Trên gương mặt kiều diễm
của Phượng Lan Dạ hiện lên sự ngạc nhiên, ánh mắt sâu u mà lãnh đạm, nàng không
tin Thiên Bột Thần động thủ thật, nhiều nhất sẽ đuổi nàng ta đi, bất quá theo
cá tính Kiều Lung như vậy? Phượng Lan Dạ khóe môi vẽ ra nụ cười, nàng ta chưa
chắc chịu đi, bởi vì nữ nhân một khi điên cuồng lên, chỉ sợ không dùng tới lý
trí nựa.
" đúng vậy, thuộc hạ
giết nàng."
Thiên Bột Thần dùng sức
gật đầu, hắn không muốn lừa dối Thiếu chủ cùng Tiểu Vương phi, nhưng mà không
thể không nói như vậy, hắn không có cách nào nói nơi Kiều Lung tới, nếu nhắc
tới Long Tường quốc, Thiếu chủ nhất định sẽ biết được.
Nam Cung Diệp mắt cũng
không nháy không chớp nhìn Thiên Bột Thần, Thiên Bột Thần đi theo hắn năm năm,
cá tính của hắn ta, hắn hiểu rõ, trên đời này người mà Thiên Bột Thần nghe theo
mệnh lệnh, đó chính là mình, còn có người kia? Ánh mắt Nam Cung Diệp tối sầm
lại, lạnh lùng mở miệng .
" chẳng lẽ Kiều Lung
là hắn phái tới ."
" không, Thiếu chủ,
lão chủ tử sẽ không làm như vậy, thuộc hạ không quen biết Kiều cô nương."
Thiên Bột Thần lập tức
phủ nhận, nhưng lời nói của Nam Cung Diệp đã đưa tới hứng thú cho Phượng Lan
Dạ, nàng tò mò hỏi tới: “lúc nào thì có thêm một lão chủ nhân? Hắn là ai vậy
a?"
Thiên Bột Thần cùng Nam
Cung Diệp đồng thời ngửa đầu lên nhìn nàng, Nam Cung Diệp ánh mắt u ám, mím
chặc môi không nói chuyện, giây lát, mới mở miệng nói.
" Hắn là ngoại
tổ phụ của ta, người rất thương yêu mẫu phi "
Ngoại tổ phụ hắn đã gặp
một lần, đầu đầy tóc trắng, vóc dáng không cao, có thể là bởi vì mất nữ nhi nên
rất thống khổ, khiến cho cả người hắn già nua rất nhiều, khi đó mình bởi vì hận
người, cho nên không cho phép hắn nhích lại gần mình, sau đó hắn liền để lại
người chiếu cố bảo vệ mình xong thì hắn lại trở về Nhu Yên đảo.
"Thì ra Thiên Bột
Thần là người của hắn, như vậy hắn ở đâu?"
Phượng Lan Dạ thật tò mò,
ngọai tổ phụ của hắn hẳn là người rất lợi hại, có thể nuôi dưỡng Nam Cung Diệp
có được thân thủ lợi hại bật này, còn có thủ hạ mạnh như Thiên Bột Thần vậy,
nhất định là người hết sức lợi hại .
" Nhu Yên đảo."
Phượng Lan Dạ nháy mắt,
suy nghĩ một chút xác định là mình chưa từng nghe qua cái tên này, cuối cùng
lắc đầu: "Ta không biết, đây là địa phương nào."
Nàng dứt lời, Nam Cung Diệp cùng Thiên Bột Thần ngửa
đầu lên nhìn nàng, giống như thấy một con quái vật vậy, làm nàng có chút không
được tự nhiên: "Chẳng lẽ Nhu Yên đảo này rất nổi danh sao?"