Độc Y Vương Phi

Chương 85: Q.2 - Chương 85




Nhu Yên đảo, mặc dù chỉ là một đảo quốc thần bí nho nhỏ, nhưng ở trong lòng các đại quốc nó giống như một cái gai, người trong thiên hạ đều coi đó là cấm kỵ, tin đồn trên đảo tụ tập một nhóm lớn tử tù, trọng phạm của các quốc gia, những người tài ba dị sĩ, hơn nữa đảo này dễ thủ khó công, vì nó được Yên Hải bao quanh, mà Yên Hải còn có tên là biển tử vong, vì dòng nước chảy chảy xiết, đá ngầm trải rộng, điều kỳ lạ nhất là bên trong có rất nhiều cạm bẩy, hơi không cẩn thận sẽ gặp cảnh vạn kiếp bất phục, thời điểm thủy triều lên xuống, phương vị của dòng chảy cũng biến hóa lạ kỳ, và hay thay đổi, có thể tự do lui tới trong Yên Hải chỉ có người trên đảo, bởi vì bọn họ nắm giữ quy luật ra biển, mới có thể bình yên vô sự né tránh những cạm bẩy kia.

Phượng Lan Dạ thấy mấy người bên trong phòng khách nhìn nàng giống nhìn người ngoài hành tinh, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy? Không biết Nhu Yên đảo có gì sai sao?"

Nam Cung Diệp nhướng lên lông mày hẹp dài, nhẹ lắc đầu, bọn họ chẳng qua là quá kinh ngạc, thật ra thì thử nghĩ lại trong thiên hạ chỉ sợ còn có rất nhiều người không biết sự tồn tại của Nhu Yên đảo, cũng không còn là cái gì kỳ lạ .

"Không có gì, Lan Nhi đừng suy nghĩ nhiều."

Nam Cung Diệp nói xong cũng không nhìn Phượng Lan Dạ, mà ngó xuống Thiên Bột Thần đang quỳ trên mặt đất .

"Nói đi, Kiều Lung đến tột cùng là người nào?"

Thiên Bột Thần cúi đầu không nhìn Thiếu chủ, giọng nói không thay đổi "Thuộc hạ không biết."

"Ngươi?"

Nam Cung Diệp con ngươi đột ngột âm trầm đi xuống, tức giận dâng lên, nhuộm ở đáy mắt, đang lúc ấy thì bên ngoài phòng có thị vệ đi tới bẩm báo: "Bẩm Vương gia, ngoài cửa Tuyển viện, Kiều cô nương muốn cầu kiến."

" nàng lại dám?"

Thiên Bột Thần thật nhanh ngửa đầu lên, không nghĩ tới nữ nhân kia dám can đảm một lần nữa xông tới, mình thật đáng chết, lúc nãy nên đánh chết nàng mới phải, không nghĩ tới nàng bị thương mà vẫn còn xông tới, điều này nói rõ nàng dẫn theo người quay lại, hắn thật đã khinh thường nàng.

Bên trong phòng khách, hai đạo thanh âm đồng thời vang lên: "Nàng không phải đã bị ngươi giết sao?"

"Xin Thiếu chủ trách phạt, Thiên Bột Thần cam nguyện lấy cái chết tạ tội."

Thiên Bột Thần cung kính mở miệng, không còn nhiều lời thêm một chữ nào, Thiếu chủ muốn làm sao trừng phạt hắn, hắn cũng không một câu oán hận.

Nhưng Nam Cung Diệp lại không vội vả trừng phạt hắn, mà phân phó thị vệ: "Cho nàng vào đi."

" dạ, Vương gia."

Thiên Bột Thần vừa nghe Nam Cung Diệp nói..., thật nhanh ngửa đầu lên: "Thiếu chủ, người đừng nghe người đàn bà kia nói hưu nói vượn, hay là phái người đuổi nàng đi ra ngoài đi, nàng ta tâm địa bất chính, Thiếu chủ không nên gặp nàng ."

Phượng Lan Dạ nheo đôi mắt lại, mâu quang lưu chuyển, Thiên Bột Thần vì sao sợ Nam Cung Diệp gặp Kiều Lung, chẳng lẽ có bí mật gì đó không thể cho hắn biết.

Bất quá thị vệ kia đã đi ra ngoài, bên trong phòng khách, Nam Cung Diệp dùng ánh mắt giết chóc ngó chừng Thiên Bột Thần: "Ngươi nên thật thà nói ra, nói không chừng Bổn vương sẽ tha cho ngươi một mạng”.

Sự tình cũng đã đến nước này, Thiên Bột Thần biết không thể không nói, hơn nữa để người đàn bà kia nói chi bằng tự mình nói, hắn cúi đầu nhìn mặt đất.

" Kiều Lung là người của Long Tường quốc, là lão chủ tử phái tới làm người hôn phối cùng Thiếu chủ ."

" cái gì?"

Dung nhan tuấn mỹ như châu ngọc của Nam Cung Diệp, trong nháy mắt khó coi dị thường, hàn khí trải rộng, bàn tay to nắm chặt chén trà trên bàn, rắc một tiếng chén trà vỡ nát.

Bên trong phòng khách mấy người họ đều sửng sốt giật mình, Thiên Bột Thần lại càng lo lắng thay lão chủ tử, lão chủ tử vì sao phải làm chuyện như vậy, hắn đi theo Thiếu chủ từ trước cho tới bây giờ nên biết, lão chủ tử làm chuyện nghịch ý của thiếu chủ như vậy, chỉ càng đem thiếu chủ đẩy ra xa mình hơn thôi?

Khuôn mặt diễm lệ của Phượng Lan Dạ, một chút phản ứng cũng không có, ánh mắt lạnh lùng nhìn hết thảy.

Đối với lão chủ tử nàng chưa thấy qua mặt nên không thể nói cảm giác gì, nếu Quỳ cơ lão nhân đã thông minh như vậy, thì việc hắn làm tất nhiên có mục đích, nhưng mục đích gì đây?

Bên trong phòng khách lâm vào yên tĩnh, phía ngoài có tiếng bước chân vang lên, thị vệ dẫn Kiều Lung đi đến.

Kiều Lung một thân y phục màu hồng, nổi bật lên làn tóc mây như mực của nàng, hồng y như áng mây, càng làm nàng ta trở nên kiều mị, quanh thân quý khí cùng lãnh ngạo, chậm rãi đi tới, quét mắt mọi người một cái, cuối cùng quỳ xuống : "Tham kiến Vương gia.”

Thiên Bột Thần ở bên cạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân này, muốn đi tới đánh cho nàng ta một chưởng, nữ nhân này thật quá ngu xuẩn, hắn sở dĩ bỏ qua cho nàng, bởi vì nàng là do lão chủ tử phái tới, hắn không muốn đả thương tánh mạng nàng, không nghĩ tới nữ nhân này thật sự vô sỉ đến không ngờ, chắc nàng ta không biết thiếu chủ không thích nàng, đúng là tự chuốc lấy khổ.

Nam Cung Diệp khóe môi vẽ ra một nụ cười, con ngươi cực kỳ dữ tợn, thế nhân nói Tề vương tính cách quái gở, âm ngao tàn nhẫn, nếu đã như thế, thì hắn làm sao quan tâm cái gì là ánh mắt thế nhân, chỉ một cái chớp mắt mang theo sự rét lạnh tựa như Tu La tới từ địa ngục.

Kiều Lung đang quỳ trên mặt đất, nhịn không được rùng mình một cái, người nam nhân này rõ ràng rất đẹp, vì sao một khắc trước tựa như tiên, sau một khắc như thành ma quỷ, làm người ta khủng hoảng, lòng bàn tay không nhịn được toát ra mồ hôi lạnh.

Nam Cung Diệp căn bản không cho Kiều Lung đứng dậy mà chỉ mở miệng.

"Ngươi muốn gặp Bổn vương, chuyện gì?"

" Kiều Lung là công chúa Long Tường quốc, lần này đến Thiên Vận hoàng triều, là bởi vì Quỳ cơ lão nhân yêu cầu, hắn bảo Kiều Lung đến Thiên Vận hoàng triều gả cho Tề vương."

Kiều Lung thanh âm càng nói càng nhỏ, bởi vì nàng thấy được sát khí trong mắt Nam Cung Diệp, rất nồng rất mãnh liệt.

Một bên Thiên Bột Thần quanh thân đổ mồ hôi lạnh, giận dữ nhìn chằm chằm nữ nhân này, đáng chết nữ nhân này phá hủy phân tình giữa Thiếu chủ cùng lão chủ nhân, vốn Thiếu chủ Tâm tựa hồ có chút buông lỏng rồi, không nghĩ tới nàng vừa xuất hiện, chỉ sợ khúc mắc so sánh với trước kia lớn hơn nữa.

"Ngươi cho rằng ngươi muốn gả, thì Bổn vương sẽ phải cưới ngươi sao? Thiên hạ này có bao nhiêu người muốn gả cho Bổn vương, ngươi nói xem Bổn vương cũng phải cưới hết sao?"

Nam Cung Diệp thu lại thị huyết, thay vào đó là nụ cười không gợn sóng không gây sợ hãi, chỉ có mấy người ở gần hắn mới biết được, giờ phút này vẻ mặt chủ tử đại biểu ý gì? Hắn muốn động sát giới rồi, hơn nữa còn là tự mình động, chỉ cần hắn muốn động, thường thường thì người đó sẽ rất thê thảm.

Đáng tiếc Kiều Lung không biết, thấy Tề vương trong một khắc sát cơ thối lui, giờ phút này nhìn qua lại ôn nhuận rất nhiều, cho nên nàng ta lá gan càng lớn hơn.

" Kiều Lung bất luận là thân phận hay là nhân phẩm, tự nhận cùng Tề vương mới là nhất xứng đôi nhất, về phần người khác, lão chủ tử cho là không xứng ."

Tiếng nói nàng vừa dứt, Phượng Lan Dạ cũng không giận mà bên môi chỉ nở nụ cười, bởi vì nàng thật sự chưa từng thấy có người tự khen mình như vậy, người bình thường còn biết khiêm nhường một chút, nữ nhân này da mặt thật dầy.

Bên trong phòng khách mấy người đồng thời nhìn về Phượng Lan Dạ, cho là nàng bị kích thích, nhất là Nam Cung Diệp, hắn đưa tay lên nắm tay nàng: "Lan Nhi?"

Phượng Lan Dạ lắc đầu, duỗi tay che miệng hắn: "Ta chỉ cảm thấy nàng ấy nói chuyện buồn cười, nào có người tự khen bản thân mình như vậy, da mặt thật dầy a?"

Kiều Lung vừa nghe lời Phượng Lan Dạ nói..., lập tức hùng hổ trừng mắt, bất quá khi thấy ánh mắt sủng nịch của Nam Cung Diệp, vừa giật mình vừa sợ, cuối cùng nàng thu liễm lại rất nhiều, uyển chuyển mở miệng.

" đây không phải là ý tứ của Kiều Lung, là ý tứ của Quỳ cơ lão nhân, bằng không ta cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này ."

Nàng đem mọi chuyện đẩy đến trên người lão nhân kia, Thiên Bột Thần sắc mặt rét lạnh một mảnh, cũng không biết lão chủ tử sao lại hồ đồ như thế, nhìn thế nào lại nhìn trúng nữ nhân như vậy, đẹp thì có đẹp, nhưng là tâm địa thật sự quá kém.

Nam Cung Diệp thấy Lan Nhi không có việc gì, một lần nữa đem tầm mắt rớt xuống trên người Kiều Lung: "Ý của ngươi là bởi vì ngươi lớn lên đẹp?"

Kiều lung vừa nghe lời nói, cũng không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng tháo xuống mạng sa che mặt, lộ ra dung nhan, gương mặt này quả nhiên là độc nhất vô nhị, da thịt đẹp một cách hoàn mỹ mịn màng trắng như trứng gà, mắt ngọc mày ngài, lúm đồng tiền cười yếu ớt, quả nhiên là một mỹ nhân, phải nói là một Đại mỹ nhân, ngàn năm khó gặp.

Mấy người bên trong phòng khách cũng thừa nhận, nữ nhân này quả thật lớn lên mỹ, khó trách lại tự đắc như thế, dung mạo tuyệt sắc bậc này, nếu nam tử tầm thường, đã sớm bị nàng mê hoặc, đáng tiếc Nam Cung Diệp không phải là người bị sắc đẹp mê hoặc, huống chi sự xinh đẹp hắn nhìn mãi đã thành thói quen rồi, chính bản thân hắn cũng có dung mạo tuyệt sắc, mỹ trong mắt hắn vô ích coi như không có gì.

Nam Cung Diệp thần sắc không đổi, chẳng qua là trong mắt hiện ra bão táp, sát ý, bên trong phòng khách, hết thảy thoát ra trong phòng khách, hàn khí toả ra bốn phía, Nguyệt Cẩn chỉ cảm thấy bên hông vỏ kiếm vừa động, bên tai đã truyền đến một tiếng kêu đau đớn, sau đó phòng khách an tĩnh lại.

Trước sau trái phải bất quá chỉ một khắc thời gian, đợi đến khi mọi người bừng tỉnh, thì thấy Kiều Lung ngồi dưới khách sãnh, hai tay che gương mặt, giống như thấy quỷ , máu từ giữa ngón tay trắng nhỏ chảy ra, theo cánh tay nhỏ giọt xuống, dính trên áo nàng.

Nàng mở to mắt, cúi đầu đưa tay ra nhìn, đôi mắt sững sờ, hai tay kia run rẩy, chỉ vào Nam Cung Diệp, một câu cũng nói không nên lời.

Nàng bị hủy dung rồi, nàng bị hủy dung rồi, luôn luôn tự hào mình xinh đẹp hơn người nàng lại bị người nam nhân này hủy diệt dung nhan tuyệt thế vô song.

Mà ở trên cao Nam Cung Diệp tựa như không chút nào vì thế mà để ý, ánh sáng lạnh từ bảo kiếm phản xạ đến trên mặt của hắn, ánh mắt của hắn rất lạnh, từ từ ngửa đầu lên, nhìn Kiều Lung, vẫn nở nụ cười như cũ.

"Hiện tại ngươi cho là còn có gì có thể xứng đôi với Bổn vương ?"

Không có dung mạo, nàng còn có cái gì xứng đôi với hắn, người nam nhân này là ma quỷ, hắn không có tim, một chút cũng không hiểu được thương hương tiếc ngọc, nàng bị như vậy, hắn chẳng những làm như không thấy, hơn nữa còn phá hủy mặt của nàng.

"Ngươi tại sao lại muốn phá hủy mặt của ta"Kiều lung khóc lên, nước mắt hòa cùng vết máu, nhỏ giọt trên mặt đất.

Phượng Lan Dạ nhìn nữ tử này, cau mài, đáy lòng thở dài, tội gì còn quay trở lại, nếu Thiên Bột Thần đã thả ngươi một con ngựa, ngươi nên trở về Long Tường quốc đi, không phải đã tốt hơn sao? Thế nhưng còn quay lại để chịu tội.

"Còn có cái gì xứng đôi với ta."

Nam Cung Diệp vẫn đang đợi đáp án của Kiều Lung, bên trong phòng khách tất cả mọi người đều hiểu, nếu như Kiều Lung còn nói ra một thứ gì nữa, chỉ sợ sẽ nhất nhất đều bị Vương gia hủy diệt, ngay cả Kiều Lung trong lòng cũng biết rõ, nên nào còn dám nói ra một chữ nào, nàng không nói lời nào, sắc mặt Nam Cung Diệp đột nhiên thay đổi, âm ngao lăngh, ra lệnh " Nguyệt Cẩn, phế đi võ công của nàng cho ta, phái người đem nàng đưa về Long Tường quốc đi."

" dạ, Vương gia."

Nguyệt Cẩn nào dám nói nhiều, lập tức đi tới đưa tay lên điểm huyệt đạo của Kiều Lung , Kiều Lung vốn bị nội thương, hơn nữa trên mặt bị hủy, ngay cả tâm cũng chết rồi, nào còn phản ứng lại, mặc cho Nguyệt Cẩn định đoạt, Nguyệt Cẩn đem Kiều Lung dẫn ra ngoài, đi làm việc.

Trong khách sãnh, Thiên Bột Thần còn quỳ chờ xử phạt, Nam Cung Diệp âm trầm nhìn Thiên Bột Thần.

"Không nghĩ tới ngươi dám can đảm giấu diếm lừa gạt Bổn vương, người như vậy Bổn vương cũng không dám lưu, lập tức trở về Nhu Yên đảo đi, nói cho hắn biết, từ nay về sau Bổn vương không muốn gặp lại hắn và bất cứ người nào của Nhu Yên đảo, nếu không Bổn vương tựu dẫn người đi diệt Nhu Yên đảo."

Lời nói tàn nhẫn thị huyết phun ra, Thiên Bột Thần không dám nhiều lời, hắn biết Thiếu chủ đã để cho hắn một con đường sống, nếu không, mình không còn đường sống trở về, nhưng lão chủ nhân dặn dò hắn bảo vệ Thiếu chủ, nếu hắn trở về Yên Hải , hiện tại nhiệm vụ của hắn không hoàn thành, hắn cũng không còn mặt mũi thấy lão chủ tử, chi bằng lấy chết tạ tội.

Thiên Bột Thần ý niệm trong đầu vừa nghĩ, lòng bàn tay ngưng tụ, khí lưu nổi lên, liền hướng đầu của mình đánh tới, trầm thống mở miệng: "Thuộc hạ lấy cái chết tạ tội."

Hắn mau, một đạo khí lưu khác còn nhanh hơn, Nam Cung Diệp một chưởng bay ra hóa giải khí lực của hắn, khiến cho chưởng lực của hắn yếu đi một phần, không có tạo thành cái chết.

Phượng Lan Dạ nheo mắt lại, nhìn về phía Thiên Bột Thần, từ từ mở miệng: "Ngươi trở về đi, ta nghĩ hết thảy đều ở bên trong dự đoán của lão chủ tử ngươi, hắn nhất định sẽ có chỉ thị mới cho ngươi."

Thiên Bột Thần ngây ngẩn cả người, thử nghĩ lại lời nói của Tiểu Vương phi..., đúng là có đạo lý, lão chủ tử làm việc luôn luôn cẩn thận, vì sao chuyện này lại đường đột, hay là hắn nên trở về Yên Hải để hõi, cho dù chết thì cũng nhắm mắt, nghĩ vậy hắn trầm thống mở miệng: "Dạ, thuộc hạ lập tức trở về Yên Hải."

Nói xong thì lắc mình rời đi, khách sãnh cuối cùng đã yên tĩnh lại, Nguyệt Cẩn cũng từ ngoài cửa đi đến, cung kính bẩm báo.

" Vương gia, hết thảy đều làm theo lời Vương gia."

" ừ, sau này để cho Nguyệt Hộc bảo vệ Tiểu Vương phi."

Phượng Lan Dạ vừa nghe hắn đem người điều đến bên cạnh mình, liền không tán thành: "Không cần, gần đây sóng ngầm bắt đầu khởi động, hay để lại bên cạnh ngươi đi, ta không có việc gì ."

"Không được, "Nam Cung Diệp không để ý tới nàng, phất tay cho Nguyệt cẩn đi xuống, bên trong phòng khách an tĩnh lại, chỉ có hai người bọn họ.

. . . . . ." .

Kiều lung bị hủy dung, còn bị phế đi võ công đuổi ra khỏi phủ, trong vương phủ, tất cả tiểu nha hoàn đều vui mừng thành một mảnh, còn kém chút nữa là đốt pháo pháo ăn mừng.

Diệp Linh đem Ngân Ca vào khách sãnh của Vương Phi, hai ngày trước nó ngã bệnh, hôm nay vừa lúc hết bệnh liền bắt đầu gọi không ngừng.

"Ngân Ca nhớ Tiểu Vương phi,Ngân Ca nhớ Tiểu Vương phi."

Phượng Lan Dạ phốc một tiếng cười lên, lòng nàng đang lạnh như băng, hiện tại ôn hòa rất nhiều, đứng lên đi trêu Ngân Ca: "Ngươi nhớ ta, nhưng ta không nhớ ngươi a."

Diệp linh cùng tiểu nha đầu Hoa Ngạc cũng vây quanh ở bên cạnh, cười nhìn Vương Phi trêu chọc Ngân Ca, sau khi Kiều Lung bị đuổi đi, tất cả mọi người từ đáy lòng đều cảm thấy vui vẻ, Tề vương phủ lần nữa khôi phục bình yên như trước kia. Ngân Ca nghe Phượng Lan Dạ nói..., tựa hồ không cao hứng, nghiêng đầu nhỏ không để ý người khác, sau khi sinh bệnh một lần, tính tình nó cũng hống hách hơn, mọi người một lần nữa cười lên, Diệp linh không nhịn được mở miệng trêu chọc nó.

" Ngân Ca, ta nhớ ngươi lắm."

" ta cũng nhớ ngươi" Hoa Ngạc tiếp lời, tiểu tử kia ngẩng đầu liếc hai mắt, lập tức lại cao hứng đứng lên: “Mỹ nữ, cười với gia một cái, cười với gia một cái."

Lời này nguyên là Phượng Lan Dạ dạy nó, lời trong miệng nó nói ra, khỏi cần phải nói là buồn cười đến bao nhiên, khiến mọi người cười đến đau cả bụng , Phượng Lan Dạ cũng nhịn không được nữa cười lên, cái kẻ vô sỉ này, nàng xoay người ngồi vào một bên, Diệp linh đem lồng chim treo lên.

Ngân Ca thấy mọi người cười đến lợi hại, càng gọi gay gắt: "Mỹ nữ, cười với Gia một cái"

Phượng Lan Dạ phát hiện một chuyện, Ngân Ca thường thường thấy mọi người cười dữ dội, thì nó lại càng thích nói câu kia, tiểu tử này quả thật cơ trí.

Tề vương phủ an định lại, bất quá Tề vương Nam Cung Diệp cũng rất lạnh, cả khuôn mặt âm trầm vô cùng, hắn vừa xuất hiện mọi người cứ như bị đè nén, sau đó mượn cớ làm việc, né đi, ngay cả Ngân Ca cũng quy củ không dám nói thêm cái gì?

Bất quá cũng may Vương gia không có phát tác ra ngoài, phần lớn thời gian Tiểu Vương phi đều phụng bồi hắn, nên hết thảy cũng rất bình thường.

Liên tiếp mấy ngày hai người cũng không có xuất phủ, sống ở Tuyển trong viện.

Đêm hôm nay, trong cung xảy ra một đại sự, thời điểm nửa đêm, lúc Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đang ngủ, Tích quản gia dẫn người đi tới bẩm báo, trong cung có người đến, bảo Vương gia cùng Vương Phi tiến cung?

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ vội vã , mặc quần áo sửa sang lại mọi thứ, mới ra khỏi Tuyển viện.

Thấy Tích quản gia đứng ở trước cửa, Nam Cung Diệp trầm giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

" Tiểu nhân không biết, người tới là một thái giám bình thường, chỉ nói Nguyên công công phân phó mời Vương gia cùng Vương Phi tiến cung."

Nam Cung Diệp không nói gì, nắm tay Phượng Lan Dạ hướng phía trước đại môn Vương Phủ đi đến, theo phía sau là mấy tên hạ nhân cùng thị vệ, phía trước thì có người mang đèn lồng, đoàn người một đường mênh mông cuồn cuộn chạy thẳng tới phía trước.

Trước cửa đại môn Vương Phủ, ngừng lại một chiếc xe ngựa sang trọng, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ híp mắt nhìn, tiểu thái giám kia quả nhiên là người của Tiêu Nguyên cung, hắn cung kính đứng ở dưới xe ngựa, vừa nhìn thấy Tề vương xuất hiện, vội vàng dẫn người tới hành lễ

" Tham kiến Tề vương Gia."

" đứng lên đi, trong cung đã xảy ra chuyện gì?"

Nam Cung Diệp phất tay, lạnh lẻo mở miệng, trong bóng đến đôi mắt hắn bao phủ hàn khí, làm lòng người sinh ra sợ hãi, tiểu thái giám kia không dám nhìn thẳng, chỉ cúi đầu bẩm báo: "Nô tài không biết, hình như là Miên phi nương nương xảy ra chuyện?"

" Miên phi?"

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đồng thời lên tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, hai người lên xe ngựa, thị vệ Tề vương phủ phiên thân lên ngựa, hơn mười người theo đuôi phía sau, một đường hướng hoàng cung đi đến, lần này tiến cung, Phượng Lan Dạ không mang theo bất kỳ tiểu nha đầu nào, chỉ cùng Nam Cung Diệp ngồi chung xe ngựa, vào hoàng cung.

Trên xe ngựa, Nam Cung Diệp đưa tay ôm Phượng Lan Dạ tựa vào trước ngực của mình, thì tầm nói.

"Nàng ngủ đi, bây giờ còn là nửa đêm."

"Ta không mệt, trong cung rốt cục bắt đầu rối loạn, ta nghĩ chuyện Ngọc phi hẳn là rất nhanh liền có tin tức."

Hai người ở bên trong nói chuyện, xe ngựa cứ một đường chạy thẳng đến hoàng cung, tiểu thái giám trực tiếp đem Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đưa vào cửa nội cung, đi về phía Tư Tương điện.

Trước cửa Tư Tương điện, vài cỗ xe đã dừng lại ở đó, trong ngoài cửa điện, bóng người đung đưa, ánh đèn sáng như ban ngày, nhưng lại không có một chút tiếng vang, người ra ra vào vào rất nhiều, nhưng trên mặt mỗi người đều hoảng hốt sợ hãi, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đi vào.

Chỉ thấy hai bên đại điện, đứng không ít người, có Tấn vương Nam Cung Trác và Tấn vương phi cùng Sở Vương Nam Cung Liệt và Sở Vương phi, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp còn có An vương Nam Cung Quân cùng Tư Mã Vụ Tiễn, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm cũng đã tới, hậu cung mấy người phi tần đều đã có mặt, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi, ngay giữa đại điện đang quỳ một người, chính là Mai Phi nương nương, giờ phút này nhìn qua đâu còn bộ dạng cao cao tại thượng lúc trước, lúc này nàng ta chật vật không chịu nổi đang thấp giọng khóc nức nở.

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đi vào, cũng không có người nhìn chăm chú bọn họ, bọn họ chọn nơi hẻo lánh đứng lại, chú ý đến động tĩnh trước mắt, không biết xảy ra chuyện gì.

Tư Mã Vụ Tiễn phát hiện bọn họ trước tiên, liền lặng lẽ đi tới đây, nhích tới gần Phượng Lan Dạ, ôn hòa mở. : "Các ngươi đã tới."

Phượng Lan Dạ cầm tay nàng, nhỏ giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Vụ Tiễn nhìn mọi nơi một cái, thấy không ai chú ý, mới nhỏ giọng nói thầm: “ Miên phi nương nương sảy thai, nghe nói là Mai Phi nương nương hạ độc thủ."

Thì ra người muốn động là Mai Phi, Phượng Lan Dạ khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh, mặt mũi đều bình thản, chỉ cần không động Tề vương phủ là được, anh chị em cùng cha khác mẹ bọn họ đấu nhau thoải mái, nếu hoàng thượng động đến trên đầu Mai Phi, đều này nói lên một chuyện, người được đề thái tử cử căn bản không phải Tấn vương.

Nói vậy đạo lý này rất nhiều người cũng hiểu, Phượng Lan Dạ ngửa đầu lên nhìn, chỉ thấy Tấn vương Nam Cung Trác sắc mặt một mảnh tái nhợt, cúi thấp nửa đầu nhìn Mai Phi quỳ trên mặt đất, không nói một lời, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm, thì theo Mai Phi quỳ gối ở chính giữa đại điện, trong miệng thỉnh thoảng kêu lên.

" Sao mẫu phi lại hạ độc chứ? Phụ hoàng, ngươi phải tin tưởng nhi thần, mẫu phi không thể nào hạ độc thủ ."

Mai Phi cũng khóc mở miệng: "Hoàng thượng a, thiếp thân không có hạ độc, ngươi không thể nghe lời một mình Miên phi nói mà định thiếp tội như vậy."

Lúc này Mai Phi nghĩ biết vậy mình chẳng làm, thiên hạ này mọi chuyện sẽ không vĩnh viễn như toan tính của mình, nghĩ ra cách tốt hơn nữa thì thế nào, mọi chuyện cũng không thể vĩnh viễn nắm trong tay của mình đâu, chơi tâm kế, kết quả chỉ sợ thua bởi tâm kế bên trong , hoàng thượng, ngươi cũng sẽ có một ngày như thế .

Phượng Lan Dạ mắt lạnh nhìn hết thảy trong đại điện, nàng cũng sẽ không đồng tình với Mai Phi, có lẽ là nàng ta bị báo ứng, nàng ấy có thể ổn thỏa ngồi vào vị trí một trong bốn phi, trong tay chỉ sợ dính không ít máu tanh, những người đó chẳng lẽ đều đáng chết, bất quá phía ngoài ầm ĩ thành như vậy, nhưng hoàng thượng đâu? Phượng Lan Dạ nghĩ thế liền nhìn về Vụ Tiễn bên cạnh.

"Hoàng thượng đâu?"

" ở bên trong, nghe nói Miên phi bị thương nặng, ngự y đang cứu giúp."

Phượng Lan Dạ gật đầu, tỏ vẻ biết rồi, hai người các nàng nói chuyện, Nam Cung Diệp tự nhiên nghe được, nhưng hắn từ đầu tới đuôi cũng không nói gì, chỉ nhìn chăm chú nhìn vào tình huống trong điện.

Tấn vương Nam Cung Trác gương mặt xanh mét một mảnh, bàn tay to nắm chặc thành quyền, gân xanh nổi lên, tâm tình của hắn rõ ràng vô cùng tức giận, không biết là đối với Mai Phi nương nương hay là đối với việc Miên phi nương nương sanh non, hoặc là hoàng thượng, bất quá giờ này người nào lại đi để ý tới tâm tình của hắn, ở một góc đối diện Tấn vương, Sở Vương cùng Nguyệt phi nương nương rõ ràng vô cùng cao hứng, có thể diệt trừ một đối thủ đúng là quá tốt.

Phượng Lan Dạ nụ cười ở khóe môi càng sâu, nhìn Nguyệt phi cùng Sở Vương, đến lúc này rồi, mà bọn họ vẫn nhìn có chút hả hê, phải biết rằng nếu như hoàng thượng đã động Mai Phi cùng Tấn vương, có lẽ người tiếp theo sẽ là bọn họ, trừ phi Sở Vương được chọn làm thái tử, bất quá theo quan sát của nàng thái tử không giống như là Sở Vương, cho nên hoàng thượng nhất định sẽ động đến bọn hắn.

Mặc dù đau lòng Nam Cung Diệp, nhưng Phượng Lan Dạ cũng rất bội phục Hạo Vân đế, hắn biết những đứa con này một so sánh với một càng hung tàn hơn, nếu như không xuống tay trước khống chế sự phát triển, có lẽ giang sơn này sẽ rung chuyển bất an, hơn nữa chém giết thành phong trào, cho nên hắn động thủ giành trước một bước, chỉ khi hắn khống chế được mọi thứ, thì mới giảm bớt thương vong không cần thiết, hơn nữa chỉ có hắn mới có thể giữ được hòa bình giữa những đứa con này, cứ nhìn xem làm như thế nào .

Chẳng qua, hắn vì sao phải nhẫn tâm đối đãi với Nam Cung Diệp như thế đây? Trong chuyện này chẳng lẽ còn cất dấu ẩn tình gì?

Phượng Lan Dạ suy đoán, đang lúc nàng nghĩ đến thời điểm nhập thần, thì một đạo thân ảnh Minh hoàng từ trong điện đi ra, khuôn mặt uy nghiêm trầm trọng, hai mắt lóe ánh sáng lợi hại, thật giống như hàn khí bắn ra bốn phía của bảo kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, đại điện lập tức u ám, ai cũng không dám nói nhiều một câu, nhiều người cùng khom người, cho đến khi Hạo Vân đế đi tới chỗ cao ngồi xuống, bên dưới mọi người mới quỳ xuống .

" Tham kiến hoàng thượng ( phụ hoàng )."

Hạo Vân đế vẻ mặt âm trầm, phất phất tay, cho mọi người đứng lên, chỉ có Mai Phi cùng Tấn vương Nam Cung Trác còn có Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu cùng Bát hoàng tử Nam Cung Sâm, bốn người này vẫn quỳ gối ở giữa không nhúc nhích.

Mai Phi ba bước làm hai bước, đứng lên cầu khẩn: "Hoàng thượng, thiếp thân không có làm gì cả, hoàng thượng nhất định phải điều tra rõ a."

Bát hoàng tử Nam Cung Sâm cũng đứng lên van xin: "Phụ hoàng, mẫu phi sẽ không làm như vậy , người nhất định phải tra rõ ràng"

Hạo Vân đế không nói chuyện, ánh mắt lộ ra vẻ rất mệt mỏi, hướng phía sau của chiếc ghế dựa vào một chút, đưa tay vung lên, từ phía sau hắn đi tới một người, đúng là Đại thái giám Nguyên Phạm, Nguyên Phạm đi xuống hai bậc thang đài, mặt mũi trầm trọng mở miệng.

"Hoàng thượng để cho nô tài tra chuyện của Miên phi nương nương trúng độc, nô tài đã điều tra xong."

Nguyên Phạm nói xong, liền hướng ngoài cửa điện kêu lên: "Đem người mang vào ."

Lập tức có mấy tên thái giám áp giải mấy người đi vào, mấy người kia vừa vào trong điện, cũng không dám nhìn bất luận kẻ nào, nhất là ánh mắt của Tấn vương cùng Mai Phi , họ quỳ gối một bên đại điện, không nói một lời.

Nguyên Phạm cầm trong tay phất trần đi tới, tiếng nói lanh lảnh vang lên: "Nói đi, đem lời nói lúc trước nói với ta một lần nữa hướng về phía các vị Vương gia nương nương nói lại, để cho các chủ tử biết chuyện gì đã xảy ra."

" dạ, Nguyên công công."

Một loạt người lên tiếng, liền có một người quỳ nhích ra ngoài một chút, cúi đầu đáp lời.

" nô tỳ là cung nữ Tư Tương điện, buổi tối hôm qua vào giờ Thìn Mai Phi nương nương tới đây thăm chủ tử, đến một lúc thì đi."

Mai Phi vừa nghe kêu lên: "Chẳng lẽ ta tới thăm nàng cũng không được."

Lúc này một gã cung nữ khác tiếp lời: "Mai Phi nương nương lúc tới, đã tặng Miên phi nương nương một túi thơm."

Nguyên Phạm nói. : "Nương nương có chuyện này không?"

Mai Phi nghe gật đầu: "Đúng vậy, ta tặng cho nàng một túi thơm."

Mai Phi sắc mặt rất khó nhìn, trong lòng tim nhảy thình thịch , thật ra thì cái túi thơm kia đã được đụng tay đụng chân, bất quá thuốc kia chỉ sử dụng trong thời gian ngắn sẽ không phát tác, hơn nữa còn bất tri bất giác làm cho người ta chảy máu mất đi hài tử, sao chỉ trong thời gian ngắn như vậy lại phát tác a, cho nên nàng tin tưởng cũng không phải vấn đề của túi thơm, bởi vì như thế nên nàng mới rất trấn định, nhưng đã điều tra được cái túi thơm này rồi, thì nàng không khỏi có chút sợ.

"Là cái này sao?"Nguyên Phạm đem túi thơm đưa tới trước mặt Mai Phi, Mai Phi liếc một cái, gật đầu, đúng là cái túi thơm này, Nguyên Phạm thấy nàng gật đầu, liền xoay người cầm túi thơm trong tay đưa cho ngự y quỳ gối bên cạnh: "Cao ngự y, túi thơm này có vấn đề gì không."

"Bẩm hoàng thượng, các vị Vương gia, nhang trong túi có cây nghệ tây (*), mùi vị thơm ngát, người ngửi được chỉ thấy có một loại hương thơm, nhưng nhẹ có thể khiến người sanh non, nặng thì mẫu tử đều mất."

(*) cái này thì ta ko thể bảo đảm tính chính xác vì có bản convert ghi là nghệ tây có bản ghi là hoa hồng, chẳng biết đâu mà lần nữa >_

Cao ngự y tiếng nói vừa dứt, trên mặt Mai Phi mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống , túi thơm này nàng không có bỏ cây nghệ tây, chẳng qua là ngũ vị hương thảo tầm thường, đã xảy ra chuyện gì, túi thơm tại sao lại có cây nghệ tây độc tố lớn như thế, không phải là nàng làm a, cái này thật là có miệng mà không thể nói được.

"Hoàng thượng a, thiếp thân không có làm gì cả, hoàng thượng."

Mai Phi khóc đến thê thảm vô cùng, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm cũng quỳ cầu khẩn: "Phụ hoàng, mẫu phi sẽ không làm như vậy van xin phụ hoàng bỏ qua cho mẫu phi."

Bên cạnh Nguyệt phi cũng không quên quạt thêm gió để đốt lửa: "Tỷ tỷ không phải mới vừa nói túi thơm là của ngươi sao?"

Trên đại điện, rất nhiều người mang bộ dạng xem kịch vui, không ai có hành động gì cả, Mai Phi cùng Bát hoàng tử khóc thật thương tâm, lúc này vẫn ngồi ở trên cao không động đậy, Hạo Vân đế đột nhiên mở mắt, cặp mắt sâu u âm trầm, nhìn một cái không tới đáy, thanh âm sâu thẳm thị huyết vang lên.

"Người đến, kể từ hôm nay Mai Phi không được rời khỏi Mai linh điện một bước, trong cung tất cả sự việc lớn nhỏ, sau này đều do Hoa phi xử lý."

Ngoài cửa điện, mấy tên thái giám chạy nhanh vào, đi thẳng đến bên người Mai Phi.

Mai Phi ngơ ngác, nàng nỗ lực bao nhiêu năm, chỉ trong thời gian nháy mắt, mình bị giam lỏng rồi, còn không được ra khỏi Mai linh cung một bước, trong cung thật là đáng sợ, chỉ cần đi nhầm một bước liền bị hủy diệt tất cả, nàng không dám nhiều lời thêm nữa, khi hiểu ra rồi thì đứng dậy đi theo phía sau thái giám ra ngoài.

Bát hoàng tử Nam Cung Sâm nhanh chóng đứng dậy, cũng không để ý tới người khác, đi theo phía sau Mai Phi về Mai linh điện, chỉ cần mẫu phi không có chuyện gì là tốt rồi, không ra thì không ra, vẫn tốt hơn bị giam trong lãnh cung.

Bát hoàng tử cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Mai Phi cùng Nam Cung Trác biết, trong lòng hoàng thượng người được chọn làm thái tử không phải là hắn, cho nên mới phải động đến bọn họ.

Nam Cung Trác sắc mặt khó coi dị thường, Hạo Vân đế ở phía trên cũng không hắn, mà chỉ nhìn bóng lưng của Mai Phi rồi lạnh lùng cảnh cáo: "Nếu như ra khỏi Mai linh điện một bước, ngươi hãy vào trong lãnh cung đi"

Ngoài cửa điện, gió đêm lạnh lẽo, Mai Phi không nhịn được đánh rùng mình một cái, đêm nay sao lại lạnh như thế, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

Trong đại điện, Hạo Vân đế phất tay để cho Tấn vương Nam Cung Trác cùng Lâm Mộng Yểu đứng lên, hắn nhìn lướt qua những người trong ngoài đại điện, trầm trọng mở miệng: "Miên phi bởi vì sanh non, thân thể suy yếu, nàng cũng mệt mỏi rồi, các ngươi cũng tự mình xuất cung đi."

" dạ, phụ hoàng bảo trọng long thể."

Mọi người cùng nhau cáo an, sau đó chậm rãi đi ra bên ngoài, ngoài cửa điện, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn nhìn nhau, cười gật đầu, sau đó lên xe ngựa của mình rời đi hoàng cung.

Bên trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ liếc về phía Nam Cung Diệp từ đầu tới đuôi không có phản ứng gì, nhỏ giọng mở miệng.

"Chúng ta đi gặp Mai Phi đi, hỏi một chút chuyện gì đã xảy ra năm đó cho Ngọc Vãn Điện."

" tốt."

Nam Cung Diệp đối với chuyện của mẫu phi thì có cảm hứng, còn đối với những chuyện phát sinh trong cung đình này, một chút hứng thú cũng không có.

Xe ra khỏi ngoài cửa cung, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ tung người ra, Nguyệt Cẩn chỗ tối theo sát bọn hắn, một đường hướng Mai linh điện đi.

Mai linh điện, bọn họ rất quen thuộc, lúc này nó vô cùng an tĩnh, sự phồn hoa náo nhiệt trước đây đã tan biến.

Hai người đi xuyên qua hoa viên phía sau Mai linh điện, từ cửa sau mà vào, chạy thẳng tới tẩm cung của Mai Phi, lúc này bên trong tẩm cung, ngọn đèn dầu sáng lên yếu ớt, có tiếng người khóc, Nam Cung Diệp điểm nhẹ một cái trên cửa sổ rèm lụa, nhìn vào bên trong, chỉ thấy trong tẩm cung, Mai Phi đang cùng thiếp thân tỳ nữ của nàng là Bình cô cô khóc thành một đoàn, không biết có phải là khóc mệt hay không, Mai Phi đã bình tĩnh lại, phất tay để cho Bình cô cô đi xuống.

"Ta muốn yên tĩnh một chút."

Bình cô cô chần chờ, tựa hồ sợ Mai Phi làm ra chuyện gì không tốt nên không chịu rời đi: "Nương nương, ta ở cùng người."

"Không có chuyện gì, ta chỉ muốn ngồi một mình, ngươi đừng lo lắng."

Mai Phi phất tay, lộ ra vẻ mệt mỏi, ngồi cũng không nhúc nhích, Bình cô cô lặng lẽ lui xuống, bất quá cũng không dám cách quá xa, nàng đứng ở sát cửa, chỉ cần có một chút động tĩnh nàng liền vọt vào.

Mai Phi ngồi yên lặng cũng không có động tác gì, Nam Cung Diệp thấy bên trong không có người nào, đang chuẩn bị đi vào, thì thấy Mai Phi đứng lên, xoay người đi tới trong tủ quần áo lấy ra một dây lụa trắng, vung tay vứt lên xà nhà, chầm chập thắt lại, không nghĩ tới nàng lại muốn tự sát, Nam Cung Diệp đưa tay lôi kéo Phượng Lan Dạ lắc mình xông vào, Mai Phi đang đem cái ghế để lên, thì nghe được tiếng vang, xoay mình nhìn sang, chỉ thấy dưới ánh đèn đứng thẳng hai người.

Tuấn mỹ vô trù Tề vương Nam Cung Diệp, xinh đẹp bức người Tề vương phi Phượng Lan Dạ.

Hai người bọn họ xuất hiện ở nơi này làm gì, Mai Phi ngửa đầu lên ngó chừng Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, lạnh lùng mở miệng.

"Các ngươi tới nơi này làm gì?"

"Nương nương đang làm cái gì vậy?"

Phượng Lan Dạ dạo bước đi qua, trên mặt vẫn đạm mạc như cũ, chậm rãi mở miệng hỏi thăm.

Mai Phi nghe lời nàng vừa nói, mới nhớ tới mình chuẩn bị tự sát, lụa trắng đã cột xong, giờ phút này một tay còn xách ghế ngồi, nghĩ đến cảnh tượng của mình, lúc này như một con chó chết chủ, nghĩ tới đây nàng ném cái ghế ngồi đi rồi khóc lên, vừa khóc vừa chỉ vào Phượng Lan Dạ.

"Thì ra ngươi đến là để chê cười ta ."

Phượng Lan Dạ mắt trợn trắng, nàng nửa đêm không ngủ chạy đến đây để cười nhạo nàng ta sao, nếu không phải vì chuyện của Ngọc phi nương nương cần phải hỏi nàng ta, thì nàng ta có chết hay không liên quan gì đến nàng, xem ra nữ nhân này già rồi, đầu óc cũng hồ đồ, Mai Phi thông minh cả đời cũng có lúc hồ đồ a.

" Mai Phi nương nương cần gì chết, nương nương thương yêu Bát hoàng tử như vậy, nếu nương nương chết, ai bảo vệ Bát hoàng tử đây."

Phượng Lan Dạ biết cái gì có thể uy hiếp Mai Phi, nàng ta có lẽ không lo lắng cho Tấn vương Nam Cung Trác, tuy nhiên không thể không lo lắng cho Bát hoàng tử, đây chính là miếng thịt trong lòng của nàng, quả nhiên tiếng nói của Phượng Lan Dạ vừa dứt, Mai Phi ngửng đầu lên, nước mắt chảy xuống như thác.

" Sâm nhi."

Ngoài cửa điện Bình cô cô nghe được tiếng khóc của Mai Phi, không nhịn được khẩn trương lên, dán ở trên cửa hỏi tới: "Nương nương, ngươi không sao chớ, nương nương?"

Mai Phi hít hai hơi, mở miệng: "Ta không sao."

Nói xong lau khô nước mắt, cũng đã trấn định lại, nhìn Nam Cung Diệp: "Nói đi, hỏi ta chuyện gì, chỉ cần là ta biết, ta nhất định nói."

Nam Cung Diệp đi tới một chỗ ngồi xuống, Phượng Lan Dạ đứng ở trước mặt Mai Phi, nhàn nhạt mở miệng: "Chúng ta muốn hỏi chuyện tình của Ngọc phi, năm đó Ngọc phi chết như thế nào?"

Mai Phi không nghĩ tới Tề vương cùng Tề vương phi lại hỏi đến chuyện này, nàng kinh ngạc cau mài: "Các ngươi hỏi cái này để làm gì, Tề vương nên biết, Ngọc phi năm đó là tự sát chết a."

Phượng Lan Dạ nhìn chằm chằm Mai Phi, thấy ánh mắt của nàng ta rất yên ổn, không giống như là đang nói dối, trong hoàn cảnh này, nàng ta cũng không còn cần thiết phải nói láo.

"Hoàng thượng năm đó rất cưng chìu Ngọc phi, nàng vì sao phải tự sát đây?"

Mai Phi vừa nghe lời này, ánh mắt ảm đạm một chút, chầm chập mở miệng: “Thật ra thì chuyện năm đó, đâu còn người nào biết được nội tình, Ngọc phi mặc dù đẹp như thiên tiên, nhưng lúc đó, hoàng thượng chỉ cưng chìu Diệp Tương Tình người đàn bà kia, người đối với chúng ta chẳng thèm ngó tới, nhưng ngược lại, Diệp Tương Tình cũng không nguyện ý ở lại trong cung, hoàng thượng đã phái nhiều người canh giữ nàng, nàng không có võ công, cho nên chỉ có thể ở lại trong cung, có một lần nàng cùng hoàng thượng náo loạn lên, không cho phép hoàng thượng bước vào cung điện của nàng, hoàng thượng giận dữ cải trang xuất cung, lần đó lúc hắn trở về, có mang theo một nữ nhân, chính là Ngọc phi, thật ra thì hoàng thượng cũng không có nghĩ sắc phong địa vị gì cho Ngọc phi, nhưng Ngọc phi không chịu rời đi, một lòng chỉ muốn lưu ở trong cung phụng dưỡng hoàng thượng, nàng rất yêu hoàng thượng, còn hoàng thượng thì chỉ lợi dụng nàng để kích thích Diệp Tương Tình, sau này hai người họ hòa hảo, để bớt ái náy trong lòng, hoàng thượng đã sắc phong nàng làm quý nhân, ban thưởng Ngọc Vãn điện cho nàng."

Mai Phi nói tới đây, tựa hồ như trở lại lúc còn trẻ, khi đó hậu cung mỹ nữ như mây, giai lệ không có ba nghìn cũng có mấy trăm người, mỗi người đều dùng hết đầu óc cùng tâm tư, nghĩ cách hấp dẫn hoàng thượng, khi đó hoàng thượng anh tuấn vĩ ngạn, nếu không có thân phận hoàng ngàn vàng thì cũng là nam nhân trong lòng của nhiều người, vị hôn phu tốt nhất trong mắt của nữ nhân, huống chi hắn còn là hoàng thượng, mặc dù biết hắn chỉ cưng chìu một nữ nhân Diệp Tương Tình, mọi người cũng không bỏ cuộc, không ngừng ganh đua sắc đẹp, muôn hình dạng trạng.

Phượng Lan Dạ đưa đầu nhìn Nam Cung Diệp, thấy thần sắc của hắn rất lạnh, không nghĩ tới thì ra hoàng thượng cũng không phải thật lòng thích Ngọc phi, chẳng qua là lợi dụng nàng tới để kích thích Diệp Tương Tình, có lẽ bởi vì Ngọc phi lớn lên rất đẹp, hoàng thượng muốn hướng Diệp Tương Tình thị uy, cho nên mới mang Ngọc phi về, đáng thương Ngọc phi.

"Nếu hoàng thượng không thích Ngọc phi, vì sao vừa cưng chìu nàng đây?"

Mai Phi phục hồi tinh thần lại, nói tiếp: "Diệp Tương Tình sau khi sinh hạ Thụy Vương, thân thể vẫn không phải là quá tốt, nàng luôn buồn bực không vui, sau đó thì ngã bệnh, bao nhiêu ngự y cũng thúc thủ vô sách, ngay cả bản thân nàng cũng tinh thông y thuật, thế nhưng cuối cùng không trị mà chết, nàng chết không tới một tháng sau, thì hoàng thượng liền cưng chìu Ngọc phi, thăng lên địa vị của nàng, còn ban thưởng Ngọc Vãn điện, khi đó mọi người đối với Ngọc phi vừa ghen tỵ , vừa hâm mộ, không nghĩ tới Diệp Tương Tình chết không bao lâu, hoàng thượng lại thích nàng, khó trách cổ nhân nói từ xưa nam nhân đều bạc hạnh, quả nhiên không giả, ai biết Ngọc phi sinh hạ Tề vương không lâu sau lại tự sát, có người nói bởi vì nàng, bởi vì nàng?"

Mai Phi không nói thêm gì nữa, nhưng Phượng Lan Dạ biết nàng muốn nói cái gì, vì Ngọc phi vụng trộm bị hoàng thượng bắt được, không còn mặt mũi gặp người cho nên tự sát.

Bởi vì ngại Tề vương ở đây, cho nên nàng khó nói, Phượng Lan Dạ nheo mắt lại ở bên trong tẩm cung dạo bước, từ từ mở miệng: "Như vậy sau khi Ngọc phi tự sát, một ít thái giám cung nữ của Ngọc Vãn điện đâu."

"Trong một đêm toàn bộ đều biến mất."

Mai Phi trầm trọng mở miệng, những người đó rất có thể là hoàng thượng động tay chân, phi tử vụng trộm với người khác là rất đáng xấu hổ , tại sao có thể lưu lại những thái giám cùng cung nữ kia đây?

Không nghĩ tới lúc đó chỉ trong một đêm toàn bộ người của Ngọc Vãn điện đều tiêu tán mất, điều này nói rõ cái chết của Ngọc phi không được rõ ràng, đến tột cùng là ẩn giấu cái gì đây?

Phượng Lan Dạ nheo mắt lại, nhìn Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp ngửa đầu lên, trên mặt bao phủ làn sương lạnh, con ngươi nhấp nhoáng một tia ấm áp, ôn thuần mở miệng.

" Mẫu phi ta là hạng người gì?"

" Ngọc phi sao? Nói thật ra, mặc dù ghen tỵ với nàng, cũng căm hận quá nàng, nhưng ta vẫn muốn nói một câu, không biết nàng ở trong hoàn cảnh gì mà lớn lên, đơn thuần như một tờ giấy trắng, trong cung, bất kể người nào cũng đều là tỷ tỷ muội muội của nàng, đối với mọi người đều rất tốt, đối với thái giám cùng cung nữ cũng giống như người trong một nhà."

Cho đến hôm nay, Mai Phi vẫn còn nghi hoặc, một nữ tử thanh khiết giống như hoa sen vậy, sao lại có thể làm chuyện đó? Cuối cùng còn phải tự sát chết.

Tuy rằng biết thái độ làm người của Ngọc phi, cũng như chuyện trải qua giữa Ngọc phi cùng hoàng thượng, nhưng những thứ này đều không đủ để tìm được nguyên nhân đích thực cái chết của Ngọc phi, dựa theo lời Mai Phi nói..., thì hoàng thượng àng không nên giết Ngọc phi, trừ phi Ngọc phi đã làm cái chuyện gì đó mà hắn căm hận, chẳng lẽ Hoàng quý phi không phải là bệnh chết, là bị Ngọc phi giết chết, vậy cũng không phải, Ngọc phi đơn thuần như vậy, sao có thể nghĩ ra trăm phương ngàn kế hại người đây?

Phượng Lan Dạ đi tới bên người Nam Cung Diệp, chậm rãi mở miệng: "Chúng ta đi thôi."

" ừ"

Nam Cung Diệp đứng lên, hai người chuẩn bị rời đi, Phượng Lan Dạ nhớ tới chuyện gì liền quay đầu lại nhìn Mai Phi một cái: "Nếu muốn chết, hãy thử nghĩ đến Bát hoàng tử , hơn nữa trong tầm mắt của hoàng thượng mà chơi tâm kế, thì đầu óc của ngươi phải thật tốt."

Nam Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ chuẩn bị rời đi, phía sau Mai Phi ngây dại, lời của Phượng Lan Dạ như sét đánh ngang tai, trong nháy mắt đốt sáng lên sự mê mang trong nội tâm của nàng, nở nụ cười khổ, thì ra là nàng đang cùng hoàng thượng chơi tâm kế a, khó trách bị bại thảm, hoàng thượng thông minh như vậy, người nào mà đấu thắng hắn, xem ra Trác nhi căn bản là không phải là thái tử được chọn trong suy nghĩ của hắn, cho tới nay các nàng còn đang minh tranh ám đấu, thì có ích lợi gì, kết quả chỉ là công dã tràng mà thôi, Mai Phi thê lương cười lên, nhìn Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ liền kêu một tiếng: "Các ngươi chờ một chút."

Hai người quay đầu nhìn nàng, Mai Phi trầm thống mở miệng: "Mặc dù ta không biết chuyện kia, nhưng có một người có lẽ biết một chút, chẳng qua là không biết nàng có nói hay không?"

" người nào?"

" Nguyệt phi, có một lần trong lúc vô tình ta nghe được ý tứ trong lời nói của nàng , tựa hồ là biết một chút chuyện năm đó."

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ vừa nghe, gật đầu tung người rời đi, dưới bầu trời đêm, rõ ràng là đầu mùa hè, nhưng lại đầy sương mù lạnh lẻo, trong cung này nơi nơi đều lạnh như băng, không có một chút nhân khí, tựa như một động ma, nhưng vẫn có nhiều người như vậy tranh giành vỡ đầu để được vào, kết quả cũng chỉ là hư không mà thôi, Phượng Lan Dạ ngửa đầu lên nhìn về hướng Nam Cung Diệp: "Chúng ta trở về chứ?"

"Đi chỗ Nguyệt phi."

Phượng Lan Dạ không nói chuyện, nếu biết được tin tức, hắn không có khả năng không quan tâm mà trở về, nhiều năm đau khổ như vậy, càng ngày càng đến gần chân tướng rồi, hắn làm sao có thể buông tha đây?

Nguyệt phi ở tại Nguyệt Điệu điện, cách Mai linh điện không xa, cho nên Nam Cung Diệp thi triển khinh công, chỉ một nén hương thời gian là đến nơi, Nam Cung Diệp vừa thu lại nội lực, dưới chân trầm lại, xoay tròn rơi xuống, phía sau Nguyệt Hộc theo sát bọn họ, cước bộ nhẹ nhàng đi tới Nguyệt Điệu điện.

Bên trong điện, ngọn đèn dầu sáng ngời, trừ cung nữ cùng thái giám đang làm nhiệm vụ canh gác, những người khác đều đi nghỉ ngơi, bốn phía im ắng một chút tiếng vang cũng không có.

Rất hiển nhiên Nguyệt phi đã nghỉ ngơi, bất quá Nam Cung Diệp nào để ý tới việc đó, hắn đi tới phía cửa sổ sau tẩm cung, từ cửa sổ mở rộng , thấy Nguyệt phi quả nhiên nghỉ ngơi, bên dưới giường lúc này hai cung nữ đang dựa vào nhau, bên trong tẩm cung rất tẩm cung yên lặng , một chút tiếng vang cũng không có.

Nam Cung Diệp cầm hai cục đá đánh vào, hai cung nữ kia thân thể ngã xuống, mê mang luôn. Nam Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ nhanh chóng đi vào, đứng ở trước giường Nguyệt phi họ cũng không lên tiếng.

Mặc dù Nguyệt phi không biết võ công, nhưng mà nửa đêm có người nhìn mình chằm chằm, thì có cảm giác dựng tóc gái, cho nên rất nhanh liền tỉnh, thấy hai đạo ánh mắt, xoay mình kinh hãi, kêu lên: "Các ngươi là ai ?"

" Nam Cung Diệp."

" Phượng Lan Dạ."

Hai người kẻ trước người sau đáp, Nguyệt phi xoay mình nhất lên mành trướng, trừng to mắt khó có thể tin, nhìn hai người kia: "Các ngươi khuya khoắt xông vào tẩm cung của ta làm gì? Muốn giết ta?"

Phượng Lan Dạ khóe môi nhất câu nở nụ cười lạnh: "Nương nương sức tưởng tượng thật phong phú, chúng ta giết ngươi làm gì? Chẳng qua là có việc muốn hỏi ngươi thôi."

"Có việc hỏi ta?"

Nguyệt phi nhướng lông mày, mặt âm trầm: "Chẳng lẽ sáng mai không thể hỏi sao? Khuya khoắt xông tới hỏi ta, Tề vương cùng Tề vương phi quả nhiên không giống với người khác, hơn nữa ta tại sao phải nói cho ngươi biết, ."

Nam Cung Diệp từ tính thanh âm vang lên: "Xem như ta thiếu ngươi một cái nhân tình, ngày khác Sở Vương nếu như gặp nguy hiểm, ta nhất định sẽ trả lại hắn phần nhân tình này."

Nguyệt phi vừa nghe nói, con ngươi lóe lên, nói thật ra, Tề vương phủ mặc dù không có năng lực g, nhưng hoàng thượng cưng chìu Tề vương, nếu có thể kéo hắn về phía mình tự nhiên là tốt, Nguyệt phi cuối cùng đồng ý, gật đầu, vươn tay vén lên màn lụa, ngồi vào bên giường, nhàn nhạt mở miệng.

"Hỏi đi, nếu như ta biết, tất nhiên sẽ nói cho các ngươi biết."

Thật ra thì đáy lòng nàng mơ hồ suy đoán ra một chút, Tề vương Nam Cung Diệp luôn luôn không quan tâm thế sự, không nghĩ tới buổi tối lại xông vào cung điện của nàng, chuyện hắn hỏi, hơn phân nửa là có liên quan tới Ngọc phi.

"Ta muốn biết đêm hôm mẫu phi tự sát đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Nam Cung Diệp vừa mở miệng, Nguyệt phi sắc mặt tái nhợt một chút, trong mắt đầy khủng hoảng, chỉ vào Nam Cung Diệp: "Làm sao ngươi lại hỏi cái này."

Nàng cho là hắn nhiều nhất chỉ hỏi một chút những việc vặt hằng ngày của Ngọc phi, không nghĩ tới lại hỏi cái này, chuyện này ở trong cung là điều cấm kỵ, họa là từ miệng mà ra, nàng cũng không muốn gây ra chuyện, nếu như bị hoàng thượng biết, nàng chỉ có một con đường chết, Nguyệt phi vội vàng đứng lên, chỉ vào cửa sổ: "Hai người các ngươi lập tức rời đi?"

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ động cũng không động, Phượng Lan Dạ đi lên trước hai bước, nhìn thẳng Nguyệt phi: "Không biết Sở Vương điện lén nuôi binh mã, chuyện này nếu như truyền tới trong tai hoàng thượng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì?"

Nguyệt phi sắc mặt đại biến, chỉ vào Phượng Lan Dạ, căm hận mở miệng: "Ngươi nói nhảm, dám can đảm hảm hại Sở Vương."

Phượng Lan Dạ hắc hắc cười khẽ, mặc dù thần thái ôn nhuận, bất quá ánh mắt thì rất, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không chậm không nhanh mở miệng: "Nguyệt phi, chúng ta không muốn để ý tới việc trong triều, chỉ muốn tra rõ chuyện Ngọc phi, nếu như ngươi giúp chúng ta, chúng ta thiếu Sở Vương một cái nhân tình, ngày sau sẽ giúp lại hắn, muốn làm như thế nào, do ngươi chọn."

Nguyệt phi gắt gao ngó chừng Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, nàng dễ dàng liền cảm nhận trên người họ khí thế mạnh mẽ, chỉ sợ nàng không nói cũng phải nói, bằng không bọn họ sẽ đối phó nhi tử của nàng, vậy thì rất phiền toái, cuối cùng Nguyệt phi cắn răng gật đầu một cái: "Tốt, ta nói."

Nàng ngồi xuống, đưa tay nhận lấy một chén trà bên áng trà hớp một ngụm, từ từ nhớ lại.

"Đó là một buổi tối mưa sa gió giật, mưa so với bất cứ lúc nào cũng lớn hơn, sét so với bất cứ lúc nào vang hơn, tia chớp giống như muốn xuyên thủng bầu trời, nổ vang ở trên bầu trời hoàng thành (TT: ặc bà rất có khiếu kể chuyện ma đó ^.^), cả hoàng cung im ắng, trừ thái giám cùng cung nữ hầu hạ, những người khác đều không biết trốn nơi nào để lười biếng, ta cũng vậy vốn nên đi ngủ, nhưng nà trước khi ngủ ta muốn biết hoàng thượng tối hôm nay qua đêm ở nơi đâu, nên liền phái tiểu thái giám đi Ngọc Vãn điện dò thăm tình huống, ai biết, ai biết?"

Nguyệt phi dừng lại, tựa hồ nhớ lại tình huống khi đó thì còn rất sợ, vừa nâng chung trà liền uống hai cái, cuối cùng mới ổn định tâm tình.

"Tiểu thái giám sau khi trở về bẩm báo, nói tất cả mọi người trong Ngọc Vãn điện đều bị giết, ta sợ hết hồn, căn bản không tin tưởng chuyện này, lập tức cùng hai thái giám đi tới Ngọc Vãn điện, Ngọc Vãn điện giống như một tòa thành trống không, ta núp trong bóng tối, thấy có người ở đó quét dọn hiện trường, mơ hồ nhìn thấy mấy Hắc y nhân đang mang thi thể đi, ta đang muốn trở lại, ai ngờ bên chân có người lôi kéo ống tay áo của ta, gắt gao không buông, ta cúi đầu nhìn lại, thì ra là một tiểu thái giám của Ngọc Vãn điện, hắn bị thương, nhưng còn hơi thở tuy vậy cũng đã hôn mê rồi, cho nên ta đem hắn cứu về, mới biết được có người huyết tẩy Ngọc Vãn điện, ngày thứ hai trong cung xuất hiện lời đồn đãi, Ngọc phi tự sát."

Nguyệt phi nói xong không nói thêm gì nữa, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ lâm vào trầm mặc, tưởng tượng cái đêm Tinh Phong Huyết Vũ đó, quanh thân lãnh ý, một cô gái thiện lương như vậy, nàng vì sao lại bị người ta giết?

Nam Cung Diệp rất nhanh phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến lời Nguyệt phi mà nói..., nàng cứu một thái giám, vậy thái giám đó đâu?

Vậy thái giám đó chính là thái giám của Ngọc Vãn điện, hắn nhất định là biết chút ít gì đó?

" Vậy thái giám kia ở đâu? Hắn bây giờ đang ở nơi nào, ở đâu, Bổn vương muốn lập tức nhìn thấy hắn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.