Có thể khẳng định rằng, chú chim mà Cố Từ nuôi hoàn toàn khỏe mạnh và có thể giương cánh bay. Hay nói cách khác là anh hoàn toàn không hề có vấn đề?
Lý Ngư không quá rành về mảng sức khỏe sinh sản của nam giới nên cậu khiêm tốn nhờ Hệ Thống giúp đỡ. 1551 ném cho cậu một mớ tài liệu toàn chữ là chữ, vừa nhìn đã thấy nhức mắt.
“Cậu tóm gọn lại nói cho tôi đi.”
[Không tóm gọn được, cậu phải thử trải nghiệm mới biết.]
“...”
Cậu lặng lẽ nhìn về phía Cố Từ, trong lòng cũng ức chế. Nói thật, cậu không dám thử, sợ bị đập chết.
“Cậu nhìn cái gì?” Anh trừng cậu, ngọn lửa nhỏ trong lòng bùng lên thành một đám cháy lớn. Cậu chột dạ cúi đầu, vô tình để lộ đường cong xinh đẹp của chiếc cổ trắng mịn.
“Anh Cố, tôi không cố ý đâu.” Bé ngoan phải biết nhận sai, thái độ thành khẩn thêm vài phần ủy khuất.
Cố Từ nhìn lướt qua chiếc cổ kia rồi theo cổ áo thun nhìn xuống xương quai xanh của cậu. Ở đó có một nót ruồi son nho nhỏ, không quá bắt mắt nhưng lại hồng hào một cách diễm lệ. Anh nhắm mắt, xoa xoa giữa hai mày: “Tối nay cậu sang ngủ với chú Lý đi.”
Ngồi nửa ngày cuối cùng lại nhận một câu như vậy, cậu rất không cam tâm: “Vậy lỡ khuya anh muốn đi tiểu đêm thì phải làm sao bây giờ?”
Anh liếc cậu một cái: “Cậu có thể dậy nổi à?”
Lý Ngư: “...” Với vấn đề này thì cậu không có chút xíu tự tin nào để cãi hết. Từ lúc bắt đầu nhiệm vụ tới giờ thì dường như chất lượng giấc ngủ của cậu được cải thiện đáng kể. Chỉ cần không gặp ác mộng như vừa nãy thì dù trời sụp, động đất cậu cũng có thể ngủ ngon cho được. Cậu không trả lời mà đứng dậy bước ra ngoài, trời cũng sáng rồi. Vừa gặp quản gia thì cậu đột nhiên nhớ tới một việc.
Cậu ghé sát vào tai quản gia nói nhỏ: “Chú Lý, hôm qua cháu bắt gặp ông chủ Từ cùng ăn cơm với viện trưởng Chu đó.”
Quản gia: “Thật sao?”
Lý Ngư gật đầu: “Chỉ có hai người bọn họ thôi. Chú nghĩ có khi nào bọn họ...”
“Trần Tỉnh.” Quản gia nghiêm mặt: “Chuyện không nên hỏi cậu đừng hỏi, càng không được nói lung tung trước mặt cậu chủ. Hiểu không?”
Đã nói đến nước này thì kẻ ngốc cũng hiểu đôi ba phần, đó là mối quan hệ của Cố Từ với cậu anh ta không hề tốt đẹp như lời đồn.
Cậu đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Vừa nghe thấy phòng khác có tiếng mở cửa, cậu ngậm nguyên bọt kem đánh răng mà nói vọng ra: “Tôi đi mua bữa sáng cho.” Nói xong súc miệng rồi lấy khăn lau nhanh một cái, vội vội vàng vàng mà chạy ra ngoài.
Vừa mới sáng sớm mà tiểu khu bên ngoài đã rất náo nhiệt rồi, cũng có rất nhiều quán bán đồ ăn sáng đã mở cửa. Lý Ngư quyết định nhanh sẽ mua bánh bao mang về. Vừa đến dưới lầu đã thấy Chu Sóc dẫn theo vài người tới đứng canh me ở cửa vào chung cư.
Vì chuyện tối hôm qua mà hắn ta tức một bụng, nhất là khi nghe câu nói cuối cùng. Rõ ràng Trần Tỉnh đã biết là hắn ta tố tình ăn xài tiền của cậu xả láng nên mới trả đũa. Tên ngốc như cậu lại dám chơi hắn, mà hậu quả của việc đó khiến hắn bị cha hắn bạt tai thật mạnh vào mặt, tới bây giờ vẫn còn sưng.
M* nó, thù này ông phải báo!
Lý Ngư đứng từ xa uống cho hết ly sữa đậu nành rồi vứt ly vào sọt rác. Đối với việc Chu Sóc tìm tới cửa cậu cũng không có tí ngạc nhiên nào. Loại người như thế thì bàn tiệc hôm qua vẫn chưa đủ để dạy bọn chúng một bài học nhớ đời. Cậu vịn lại một vị hàng xóm ở cùng tầng, nhờ người đó mang đồ ăn sáng lên phòng thay cậu. Sau đó cậu đứng tại chỗ gọi điện thoại cho luật sư, nhờ ông liên hệ giúp cậu một vài người giỏi đánh đấm. Luật sư không hỏi gì mà đồng ý.
Cậu quay đầu nhìn lên phòng mình ở tầng 4, rèm cửa vẫn đang khép chặt, không biết vị thiếu gia kia đã thức dậy hay chưa. Cậu nghĩ một lát rồi hẹn với luật sư là sau khi giải quyết xong chuyện này cậu muốn gặp ông một tí. Vừa cúp điện thoại thì Chu Sóc đã hùng hùng hổ hổ mà tiến lại gần, muốn đánh cậu.
Lý Ngư nhẹ nhàng chặn tay hắn rồi nói: “Đây không phải chỗ thích hợp đế đánh nhau, đi chỗ khác.”
Chỗ này đông người qua lại, quả thật không phải là nơi thích hợp để đánh nhau. Cậu không chờ Chu Sóc nghĩ ra đi chỗ nào đã chủ động bắt một chiếc taxi rồi leo lên xe, cũng không hề biết là sau tấm rèm trắng trên lầu kia, một người đang lặng lẽ nhìn mọi chuyện diễn ra.
Lý Ngư nói tài xế chạy đến một nhà máy hóa chất bỏ hoang ở ngoại thành, ở đó, người mà luật sư thuê hộ cậu đã đợi sẵn rồi. Bọn họ ai nấy đều cao to lực lưỡng, đằng đằng sát khí. Nhìn thấy người bỏ tiền thuê họ là cậu đến, cả một bầy lang sói phút chốc biến thành một đàn thỏ ngoan ngoãn chạy lại chào hỏi cậu: “Cậu Trần.”
Cậu bắt chước lại điệu bộ của nguyên chủ, cao ngạo chắp tay sau lưng ừm một tiếng coi như đáp lời. Chưa đến ba phút sau thì đám Chu Sóc đã lái xe tới, hùng hổ đi vào trong nhà máy.
Nhà máy này đã bị bỏ hoang nhiều năm, khắp nơi là các thùng, chai lọ đựng hóa chất nằm la liệt. Trong không khí tràn ngập mùi kì lạ, khó có thể nói được là mùi gì.
Lý Ngư tìm một cái thùng tạm coi là sạch sẽ rồi nhàn nhã ngồi xuống, vắt chéo chân. Chu Sóc vừa thấy điệu bộ của cậu như vậy đã ngứa ngáy lắm rồi, dắt theo đàn em tiến đến định cho cậu một trận.
Kết quả là cậu không cần động tay thì hắn ta dã bị đá một cú ngã lăn quay trên mặt đất. Hắn ta lồm cồm bò dậy, ngơ ngác mà nhìn cậu. Bảy người đàn ông to lớn đứng từ trên cao nhìn chằm chắm hắn, hung tợn nhe răng, trừng mắt.
Cậu đi tới, ngồi xổm trước mặt hắn rồi bóp mặt hắn, để hắn nhìn thẳng cậu: “Bị tao làm cho một vố nên mày không vui à?”
Hắn ta bị chọc tức: “M*! Mày còn dám nói. Tao dập chết mày!”
Cậu cảm thấy rất buồn cười: “Cơm mày ăn, bộ mày thấy mày không cần phải trả tiền à? Tiền của tao từ trên trời rơi xuống hay sao mà phải đường nhiên bao tụi mày?”
Hắn ta há mồm nhưng không biết trả lời thế nào. Bản thân hắn cũng không nhận ra từ khi nào hắn đã xem chuyện xài tiền của Trần Tỉnh là một chuyện đương nhiên nữa.
“Mời tụi mày ăn là do tao coi tụi mày là anh em. Vậy mà sau lưng tao tụi mày nói gì về tao? Hả?” Lý Ngư mạnh tay hơn, cậu nhìn hắn càng lúc càng tàn nhẫn. “Tụi mày gọi tao là thằng ngu chỉ có vài đồng tiền dơ bẩn. Nếu chê tiền tao dơ thì tụi mày nôn tiền tao đưa ra đây xem?”
Nguyên chủ quả thật là rất ngạo mạn với bọn Chu Sóc, nhưng cũng thật lòng coi bọn chúng là bạn bè. Cậu ta mất cha mẹ từ nhỏ. Luật sư cũng chỉ thực hiện đúng nghĩa vụ của ông chứ ông không có nhiệm vụ phải chăm sóc thân chủ. Trừ những cuộc điện thoại mỗi tháng một lần và những khi ông có thời gian mới hỏi han thì họ gần như không có bất kì tiếp xúc nào nữa. Hầu hết thời gian của Trần Tỉnh thì cậu ta đều chỉ có một mình.
Sau này bắt đầu có người đi theo nịnh bợ, gọi cậu ta bằng anh, cả ngày tìm cậu ta chơi bời. Trần Tỉnh thực sự khờ tới mức không nhìn ra lí do mà bọn hắn theo cậu ta sao? Cậu ta nhìn ra được chứ.
1551 nhắc nhở: [Bình tĩnh một chút.]
Lý Ngư chớp mắt, nhìn lại Chu Sóc thì thấy hắn đang bị cậu bóp mồm đến mức nước miếng giàn giụa. Cậu chán ghét bỏ tay ra, đứng lên nói: “Nếu tao mà là mày, sau bữa cơm hôm qua tao đã tự biết thân biết phận mà cút cho thật xa. Đằng này mày lại muốn tới tìm chết.”
Cậu vừa dứt lời, một người từ đằng sau hiểu ý mà tiến lên một bước. Hắn ta thấy thế thì sợ run, đám đàn em của hắn từ lâu đã rúc tới một góc, không tên nào dám bênh vực hắn cả.
Mặt hắn như đưa đám, sợ hãi mà nói với cậu: “Anh Trần, em sai rồi, em ngu dốt không biết điều. Anh tha em lần này đi, em thề là từ nay về sau em sẽ không bao giờ dám xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Lý Ngư vẫn chưa hài lòng với câu trả lời này của hắn: “Mày vừa gọi tao là gì?”
“Anh Trần....” Hắn ta không hiểu nói.
“Tao quen mày à?”
Chu Sóc trợn mắt, đột nhiên hắn hiểu ra rồi. “Không quen, chúng ta không quen gì nhau hết.”
Cậu lại hỏi: “Vậy nếu có người hỏi mày thì?”
“Ai hỏi gì em cũng nói là không quen!”
Sợ tới lượt mình bị đánh, năm người đằng xa cũng liên tục lắc đầu nói: “Bọn em cũng không quen, không biết gì hết.”
(Rabpig Li)
Cậu hài lòng, dẫn theo mấy người cao to kia nghênh ngang rời đi. Những người đó hộ tống cậu đến một quán cà phê ở trung tâm thành phố rồi mới đi. Luật sư đã đợi cậu trong quán rồi.
Cậu kéo ghế ra ngồi xuống, chào một tiếng: “Luật sư Thẩm.”
Ông dường như ngửi được trên người cậu có mùi kì dị nào đó, hỏi: “Lại gây chuyện rồi?”
Cậu làm như không hiểu: “Cháu gần đây rất ngoan mà?”
Ông cười lạnh, không chút hứng thú với việc cậu có thật sự ngoan hay không. Ông nói: “Có chuyện thì nói mau lên, tôi bận lắm.”
Lý Ngư nhỏ giọng nói: “Cháu muốn nhờ chú tra giúp cháu thông tin của một người.”
“Ai?” Luật sư nhàn nhạt hỏi lại. Ông nghĩ chắc cậu đang muốn theo đuổi một cô bé nào đó thôi.
“Cậu của Cố Từ - Từ Phóng.”
Luật sư nghiêm mặt lại: “Cậu tìm hiểu ông ta làm gì?”
Cậu suỵt một cái rồi nói: “Chú đừng hỏi, cháu có việc cần thật mà.”
Ông tà tà liếc nhìn cậu, vẫn chưa đồng ý. Trong giới thương lưu thì không ai không biết Từ Phóng là một con hổ đeo cái mặt cười. Gã là loại người hay đâm sau lưng, rất khó mà đề phòng. Thấy ông do dự, cậu nói thêm: “Không cần tra quá sâu đâu, cháu chỉ muốn biết quan hệ của ông ta với Cố Từ như thế nào thôi.”
“Cậu quen Cố Từ?”
“Không quen.”
Luật sư nhìn cậu thật lâu rồi điện thoại của ông reo lên. Sau khi bắt điện thoại, ông nói với cậu một câu “Đợi tin của tôi.” rồi vội vàng rời khỏi quán cà phê. Ông vừa đi thì cậu đã nằm bò lên bàn. Diễn kịch quả thật mệt chết người, cả thân thể lẫn linh hồn đều mệt.
Nếu biết Cố Từ sẽ xuống dốc nhanh như thế thì cậu không thèm xin vào làm tài xế đâu, thà làm một người đầu tư cho anh ta còn hơn. Mỗi ngày chỉ cần thức dậy, uống trà đọc báo thôi, không cần phải giải quyết bao nhiêu là chuyện.
Lý Ngư xoa xoa mặt, lấy lại tinh thần mà lấy ra điện thoại di động. Nhìn thấy avatar của Cố Từ vẫn là một màu đen thui, cậu lại cảm thấy áp lực. Nghĩ một lát, cậu nhắn cho anh một tin: 'Anh Cố, anh có khỏe không?'
Tin gửi đi như đá chìm đáy biển, im lìm không hồi âm.
“....”
Đến cả ân nhân cứu mạng mà anh ta cũng không biết đường mà đối xử mềm mỏng hơn một tí. Phải mua một cái đèn ngủ ghê ghê nào đó để hù anh ta mới được. Cậu ôm một bụng ý xấu đi đến một cửa hàng chuyên bán đèn điện, chọn mua một cây đèn ngủ hình nấm với màu sắc sặc sỡ.
Vừa về đến nhà là cậu đã cắm ngay cây đèn vào ổ điện trong phòng ngủ, còn lấy lòng mà nói với Cố Từ: “Cây đèn này là tôi phải chạy qua 5 con phố mới mua được cho anh đó.”
Anh ngừng tay đang đánh máy lại: “Cởi đồ ra.”
Lý Ngư ngơ ngác.
Cố Từ quay mặt sang chỗ khác: “Trên người cậu có mùi hôi lắm.”
Cậu nhếch miệng, sao có thể như vậy được chứ. Cậu kéo áo lên ngửi thử thì hình như quả thật có mùi gì đó thoang thoảng như mùi trứng ung vậy.
[Trên mông.] Hệ Thống nhắc nhở: [Chắc là cậu dính phải thứ gì ở nhà máy hóa chất rồi.]
Mấy thứ ở nhà máy hóa chất thì không phải chuyện đùa, lỡ như có cái gì đó có thể ăn mòn, làm phỏng mất mông cậu thì làm sao bây giờ. Cậu không dám đứng nghĩ ngợi nữa, lập tức cởi quần ra rồi xoay người, dẩu mông lục tủ quần áo.