Đối Đầu Với Nhân Vật Phản Diện, Cuối Cùng Là Tôi Khóc

Chương 8: Chương 8




Tủ quần áo liên tục truyền đến tiếng sột soạt, cuối cùng thành công tạo sự chú ý cho Cố Từ. Anh quay đầu nhìn thì cái đầu tiên dập vô mắt anh chính là một cặp chân trơn bóng, phía trên tí nữa là một chiếc boxer bị áo thun che quá nửa. Chiếc boxer đó căng tròn, phác họa rõ đường cong mượt mà của chủ nhân nó. Lý Ngư không thấy có gì kì quái khi mặc như vậy, đưa tay gãi gãi chỗ ngứa sau eo.

Sau vài phút cậu cũng tìm được một cái quần jean lành lặn, không bị rách chỗ nào. Thấy cậu xoay người mặc quần vào, anh cứ như chột dạ, lập tức lia mắt đi chỗ khác. Anh quay đầu nhìn về phía màn hình máy tính nhưng tâm trí thì đã trôi tận đẩu tận đâu.

Anh cảm thấy Trần Tỉnh khác so với trước đây. Giờ đây cậu có nhiều điều giấu diếm anh, cũng có khi cậu giở mấy tiểu xảo tự cho là thông minh, nhưng không hề mưu cầu bất kì lợi ích nào cả. Anh cảm nhận được rằng sự thành thật và quan tâm của cậu dành cho anh là thật. Chỉ là anh không hiểu lí do tại sao cậu làm như vậy. Chuyện hoang đường như cậu giúp anh vì muốn báo ân, anh không tin một tí nào cả.

Lý Ngư kéo xong khóa quần lên, cậu ngẩng đầu nhìn theo bàn tay đang gõ phím của Cố Từ. Anh gõ số cũng có, các kí tự chữ cái cũng có, hẳn là anh đang tổng hợp một trình tự số liệu nào đó. Cậu thầm bội phục anh, dù đang bị thương nhưng ý chí thì không thụt lùi tí nào.

Quản gia đã bắt đầu dọn cơm trưa lên, đang bưng thức ăn ra thì thấy cậu đã thay đồ chỉnh tề, ông thuận miệng hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

Cậu không đổi sắc mặt mà trả lời: “Tìm việc ạ.”

Quản gia để đĩa thức ăn xuống bàn nói: “Không cần phải vất vả vậy đâu. Trước khi xảy ra chuyện thì cậu chủ cũng đã chuẩn bị sẵn một ít rồi.”

Cậu chớp mắt một cái, hỏi lại: “Chuẩn bị nhiều không ạ?”

“Không nhiều lắm đâu.” Lúc nào cũng có người theo dõi sát sao hành tung của cậu chủ, hẳn cậu chủ cũng không để dành được bao nhiêu.

Cậu thở dài, hơi cao giọng lên mà nói: “Vậy chúng ta không nên tiêu xài hoang phí, tiết kiệm càng nhiều càng tốt, lỡ như mai sau anh Cố có việc cần dùng thì cũng có thể mang ra đối phó.”

Anh xem tôi có tốt với anh không cơ chứ, ngay cả lí do chính đáng tôi cũng nghĩ cho anh rồi, vậy nên anh cứ nhận sự giúp đỡ của “tôi” thoải mái đi. Đáng tiếc là màn lấy lòng này nghe thế nào cũng thấy sượng trân. Người ngồi trong phòng càng không thèm để ý đến cậu.

Cậu lấy cớ đi vệ sinh, cầm điện thoại đi vào trong đó. Điện thoại vẫn lặng im, không có tin nhắn nào được gửi đến cả. Cậu ngồi trên nắp bồn cầu, hỏi Hệ Thống: “Bộ anh ta không mở điện thoại à?”

[Có, đang để chế độ rung.]

Cậu chậc lưỡi. Kì vậy ta, vậy sao anh ta không trả lời tin nhắn của mình? Cậu nghĩ nghĩ rồi nhắn cho anh thêm một tin nữa: 'Anh Cố đang bận sao?'

Điện thoại trong phòng rung lên báo có tin nhắn tới, người gửi là Lý Ngư Ba Ba. Cố Từ vẫn tập trung nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lông mày cũng không thèm động.

“Anh ta có nhận được tin nhắn chưa?” Cậu hồi hộp hỏi Hệ Thống.

[Nhận được rồi.]

Vậy sao vẫn không trả lời? Cậu gãi gãi cằm, lại nhắn thêm một câu: 'Nếu cần hỗ trợ gì cứ nhắn cho tôi.'

Lần này thì Cố Từ hồi âm lại. Anh nói muốn gặp để cảm ơn tận mặt, còn muốn trả tiền viện phí cho cậu. Gặp thì không thể gặp rồi, trả tiền thì cậu càng không thể nhận. Lỡ anh biết người giúp anh là cậu thì anh sẽ nghĩ là cậu cố tình sỉ nhục anh. Khi đó thì khỏi cứu vẫn được lòng tin đã sụp đổ của anh với cậu luôn.

Cậu đang vò đầu bứt tai suy nghĩ xem làm thế nào để trả lời cho thỏa đáng thì cửa phòng vệ sinh bị gõ vang. Quản gia đứng bên ngoài gọi cậu ra ăn cơm. Cậu nói vọng ra: “Mọi người cứ ăn trước đi.”

Ông quay lại bàn, nói với cậu chủ đang chơi điện thoại: “Ăn trước thôi.”

Vừa nói xong thì anh nhận được một tin nhắn: 'Anh với tôi có duyên, không cần cảm ơn đâu. Tôi có việc, đi trước đây.'

Lý Ngư giải quyết xong vấn đề, thoải mái đi ra từ phòng vệ sinh, vẻ mặt nhẹ nhàng, khóe miệng cậu còn mang ý cười. quản gia hỏi cậu: “Có chuyện gì mà cậu vui vậy?”

Cậu khuấy chén canh của mình, đáp: “Bạn mới của cháu ấy mà.”

Ông kinh ngạc: “Bạn gái sao?”

Bát canh thơm ngon đang bốc khói nghi ngút, cậu chậm chậm rãi mà thưởng thức từng chút một. Sau khi nghe câu hỏi của quản gia, cậu thoáng liếc sang Cố Từ thì thấy anh cũng đang nhìn cậu. Ánh mắt anh bình đạm mà sắc bén, đôi mắt tối màu đó dường như có thể nhìn rõ hết thảy.

(Rabpig Li)

Không biết do chột dạ hay bị hù cho sợ, tay cậu run một cái làm chén canh nghiêng sang một bên. Hơn nửa bát canh đổ lên miệng và người cậu, khiến miệng cậu đỏ một mảng.

Quản gia vội nói: “Mau, mau cởi áo ra.”

Cậu làm theo lời ông, trong lòng còn oán thầm hôm nay là ngày chó má gì không biết. Cậu để thân trần mà chạy vào phòng vệ sinh, nhanh chóng dùng nước lạnh rửa qua chỗ bị bỏng, không ngoài dự đoán, ngực cậu đã đỏ lên một mảng lớn. Trong nhà lúc này không có thuốc dán trị bỏng vậy nên quản gia lấy cho cậu một tuýp kem đánh răng để cậu thoa tạm. Lý Ngư nhận lấy nhưng lúc chuẩn bị thoa thì cậu dừng tay lại, suy nghĩ vài giây rồi mang kem đánh răng đến trước mặt Cố Từ nói:

“Anh Cố, anh có thể thoa giúp tôi không?”

Quản gia: “Tôi giúp cậu.”

Lý Ngư: “Tay chú hơi nhiều vết chai.”

Quản gia: “...”

Cái bụng trắng nõn của cậu cứ lắc lư trước mặt Cố Từ khiến a cũng không ngồi yên mà ăn như trước được nữa. Anh chống gậy đứng lên hỏi cậu: “Đi đâu thoa?”

Cậu bĩu bĩu môi: “Sô pha.”

Cái gối dựa trên sô pha không chút nào lưu tình bị ném sang một bên để hai người ngồi lên đó. Một người ưỡn bụng quay mặt đi chỗ khác, người còn lại cúi đầu chăm chú thoa kem đánh răng.

“Ui cha, đau!” Anh còn chưa đến gần thì cậu đã bắt đầu kêu đau rồi.

Cố Từ: “Câm miệng.”

Anh mím môi, thoa kem đánh răng màu trắng lên ngực cậu. Ngón tay anh lướt qua nốt ruồi son kia. Nó cứ như được ai đó dùng bút điểm lên da thịt cậu vậy, hòa làm một với làn da kia.

Thấy nhột nên cả người Lý Ngư hơi rụt lại theo bản năng. Do cậu ngọ nguậy nên một bên đậu đỏ vô tình cọ qua ngón tay Cố Từ. Anh lập tức ngồi thẳng dậy, mặt mày xanh mét: “Cậu lộn xộn cái gì?”

Lý Ngư: “Anh hình như vừa chạm trúng...”

“Không có.” Anh nghiến răng nghiến lợi đáp.

Cậu bị ánh mắt nhìn chằm chằm của anh tới mức lạnh sống lưng, đành thỏa hiệp: “Dạ dạ dạ, anh không có.”

Dám sờ mà không dám nhận, hèn ghê.

Anh tạm ngưng động tác lau tay: “Cậu nói gì?”

Lý Ngư hoảng hồn. Chết rồi, vừa nãy cậu bất giác nói ra miệng rồi. Cậu cẩn thận quan sát sắc mặt của người đàn ông kia, hỏi: “Anh nghe thấy gì cơ?”

Cố Từ trầm mặt nhìn cậu, ném tuýp kem đánh răng đã được đậy nắp lên bàn trà. Ánh mắt anh lạnh băng, sắc mặt cũng lạnh nhưng lại không có sát khí, hẳn đây là biểu hiện cho việc không nghe rõ cậu vừa nói gì. Cậu yên tâm mà khoác lác: “Tôi khen anh đó mà. Kĩ thuật của anh tốt vô cùng, không đau không ngứa lại còn khiến tôi rất sảng khoái.”

Lời này nghe kiểu gì cũng thấy nó kì kì.

Cơm trong miệng quản gia nuốt không trôi mà phun ra cũng không được. Ông lia mắt nhìn qua lại giữa hai người trẻ tuổi kia. Cuối cùng ông hơi lắc đầu. Quả nhiên già rồi thì hay suy diễn mấy chuyện linh tinh ấy mà.

Lý Ngư ngồi trên sô pha sờ sờ chỗ kem trên người mình, sau đó cậu về phòng thay một cái áo sạch. Tới khi quay lại thì Cố Từ vẫn yên vị trên sô pha, âm tình bất định, đáy mắt đen thăm thẳm.

Cậu không hiểu chuyện gì, nhìn sang quản gia có ý hỏi. Ông lắc đầu chỉ chỉ, bảo cậu ăn cơm tiếp đi. Cậu ăn một lát, vẫn cảm thấy chỗ nào đó sai sai, bèn quay đầu lại nhìn anh.

Chân bó bột của anh đang để trên bản trà, còn chân còn lại hơi cong đạp lên mép bàn. Rõ ràng từ thế của anh đang rất thả lòng thế nhưng cậu nhìn ra trên mặt anh là sự không thoải mái cùng với kiềm chế.

Cậu mấp máy môi, dường như khó có thể tin được. Cậu đắn đo một lúc rồi dùng những từ hết sức là hàm súc mà hỏi Hệ Thống: “Hình như anh ta cứng rồi?”

Hệ Thống cũng ngượng mồm không muốn thảo luận với cậu vấn đề này. Nó phá lệ mà chuyển cho Lý Ngư xem cận cảnh nửa thân dưới của Cố Từ lúc này. Cậu quan sát cẩn thận. Do nếp gấp quần cũng như tư thế anh đang ngồi nên cậu thấy không được rõ cho lắm. Tuy nhiên chỗ đó quả thật có hơi phồng lên.

Quản gia thấy mắt cậu cứ trân trân ra như mắt gà chọi nên quơ tay trước mặt cậu hỏi: “Nghĩ cái gì vậy?”

Cậu hoàn hồn, vội lùa đồ ăn vào miệng một cách qua loa. Cậu không ngờ là cậu chỉ muốn tạo cơ hội tiếp xúc để kéo gần khoảng cách, thế mà lại làm Cố Từ cứng lên luôn. Vì thoa kem đánh răng cho cậu thôi sao? Vậy thì yếu tố kích thích được anh cũng vi diệu quá rồi.

Mấy ngày sau đó anh luôn cố gắng tránh mặt Lý Ngư. Mối quan hệ khó khăn lắm mới hòa hoãn được một tí của hai người giờ trở lại xuất phát điểm.

Lúc cập nhật báo cáo công tác, cậu hậm hực mà ghi: “Mục tiêu, xấu tính.” Nghĩ một lát, cậu bổ sung thêm: “Từ Phóng có vấn đề.”

Ngày hôm qua luật sư vừa gửi cho cậu những tư liệu mà ông tra được. Theo đó thì việc Từ Phóng và Cố Từ thân nhau như cha con ruột thịt là thật, không phải chỉ là lời đồn. Cha mẹ Cố có lẽ cũng đã từng yêu nhau, nhưng qua một thời gian thì tình yêu đó không chịu được sự tàn phá của các loại cám dỗ bên ngoài. Chỉ 3 năm ngắn ngủi mà cuộc hôn nhân đẹp đẽ đó đã biến chất.

Cha Cố thì ăn chơi đàn điếm. Mẹ Cố cả ngày chỉ biết mắng chửi. Hai người vừa đụng mắt thì không đánh cũng mắng nhau. Dù là như thế, hai người cũng vẫn không ly hôn. Một người không muốn chia tài sản còn một người là vì thù hận, cố ý giày xéo mối hôn nhân này. Khi đó Cố Từ chỉ mới vài tuổi, không ai quan tâm cậu bé đó có sợ hay không, có khóc hay không.

Sau đó vô tình Từ Phóng phát hiện ra cảm xúc cháu mình không ổn. Có lẽ là do máu mủ và sự thương hại nên gã ta cũng bớt chút thời gian để quan tâm tới đứa cháu nhỏ này. Sự quan tâm tăng dần dần từ ngẫu nhiên đến thường xuyên, cuối cùng thì gã đã hoàn toàn thay thế được vị trí của cha mẹ trong lòng Cố Từ.

Cho đến khi tai nạn kia xảy ra.

Sáng ngày anh gặp nạn, Từ Phóng phải bay đi Châu Phi để khảo sát một công trình, mãi cho đến khoảng thời gian gần đây mới quay về thu dọn tàn cục của Cố thị. Lí do cho việc không quay về ngay lúc đó được gã ta công bố là do gã gặp chuyện ngoài ý muốn, bị thương nên cần ở lại tĩnh dưỡng một thời gian.

Nói ra có quỷ mới tin, trên đời có việc gì lại trùng hợp được như vậy. Chưa kể có người bị thương mới khỏi nào lại đi ăn hải sản với uống rượu.

Lý Ngư nói Hệ Thống thất notebook vào rồi ra khỏi thư phòng, định chở Cố Từ đi bệnh viện tái khám. Không ngờ vừa đến dưới lầu thì một chiếc xe hơi màu đen đã dừng trước mặt họ. Cửa sổ ghế lái phụ kéo xuống, lộ ra nửa bên mặt của một người đàn ông trung niên.

Gã ta mặc áo sơ mi tươm tất, tóc vuốt keo, keo mắt kính gọng kim loại, nhìn qua cực kì nho nhã. Từ Phóng mìm cười, đẩy cửa bước xuống xe.

“Cậu tìm cháu rất vất vả đó nha. Chuyển nhà mà cũng không thèm báo cậu một tiếng nào.”

Lý Ngư nhìn xuống bàn tay Cố Từ. Anh đang nắm cây gậy rất chặt, dường như muốn bóp nát cây gậy kia vậy. Trong hanh động đó của anh dường như ẩn chứa không chỉ phẫn nộ, mà còn là hận.

Cậu lại lần nữa nhìn Từ Phóng, trong đầu cậu liền nhảy ra bốn chữ: Mặt người dạ thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.